Đường Mạn nhớ lại, nửa tháng trước, cô không có gì làm, lang
thang trên đường, đột nhiên nhớ đến tin tức trên mạng, hàng năm Trung Quốc có
khoảng 9 triệu người chết vì bệnh máu trắng bởi vì không tìm được tủy thích hợp,
mà người tình nguyện hiến tủy ở Trung Quốc lại vô cùng ít, nhớ đến bệnh tình của
Trương Khải Hiên, trong lòng cô đau khổ, lập tức đến Trung tâm máu thành phố
làm đơn xin tình nguyện hiến tế bào gốc tạo máu, còn nhanh chóng rút mẫu máu
trong ngày luôn.
Tất cả chuyện này, cô không nói với ai cả, ở nhà họ Trương,
không có người lắng nghe cô.
Trong điện thoại, người nhân viên này tiếp tục nói: “Chị Đường
Mạn, chúng tôi đã đưa mẫu máu của chị đến Tế Nam, trải qua kiểm tra, mẫu máu của
chị hoàn toàn thích hợp với mẫu máu của một người bệnh, nếu chị sẵn lòng thực
hiện đơn xin tình nguyện của chị, chị sẽ cứu được bệnh nhân này, khiến người đó
lại có thể có một cuộc sống mới.”
Đường Mạn lập tức phấn chấn, “Vâng, không thành vấn đề.” Cô
đáp ứng ngay, đối với cô mà nói, đây là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lại có
thể cứu được sinh mạng của người khác, chuyện này thật sự là một chuyện khiến
cô vô cùng hạnh phúc.
Cúp máy, đối diện với ánh mắt tò mò của hai mẹ con nhà họ
Lý, cô nhịn không được nên đã nói chuyện này với họ.
Bà Lý cũng lập tức vui vẻ theo cô, “Có thể cứu một mạng người,
chuyện này thật sự là công đức vô lượng.”
Lý Văn Khải cũng nói, “Quả thật là một chuyện tốt, chỉ là,
Đường Mạn, cô khẳng định đó chính là nhân viên Trung tâm máu chứ?”
Đường Mạn mỉm cười, “Tổng giám đốc Lý, có phải anh lo lắng sợ
tôi rơi vào bẫy, bị người ở chợ đen trói lại, cướp mất một quả thận hoặc là bộ
phận khác…v.v… hay không? Anh yên tâm đi, tôi không sao đâu.”
Anh suy nghĩ một lát, “Dù sao chiều mai tôi mới bay, nếu cô
tiện, sáng mai tôi có thể cùng đi với cô một chuyến, đúng rồi, từ nay về sau cô
đừng gọi tôi là tổng giám đốc Lý nữa, nghe không quen tai, tôi lớn tuổi hơn cô
nhiều như vậy, cô gọi tôi một tiếng Văn ca cũng được mà.”
Đường Mạn liền vui vẻ, “Văn ca, cách xưng hô này rất hay.”
Bà Lý cũng khăng khăng bắt ngày mai Lý Văn Khải phải đích
thân đi cùng Đường Mạn xem sao, không thể từ chối tấm thịnh tình, cuối cùng Đường
Mạn đành phải chấp nhận.
Sáng sớm hôm sau, Đường Mạn xuất phát đúng giờ. Dọc theo con
đường bên dưới biệt thự nhà họ Trương, cô thấy Lý Văn Khải đã đến rồi, đang đứng
chờ bên cạnh xe, thấy anh, trong lòng Đường Mạn nóng lên, hệt như có một dòng
điện ấm áp chạy dọc toàn thân.
Cô có một cảm giác rất kỳ diệu.
Không, không, anh đâu phải là một người đàn ông cực kỳ khôi
ngô, những từ như điển trai, phóng khoáng hoàn toàn không thích hợp dùng trên
người anh, với Đường Mạn- một cô gái hơn 20 tuổi xem ra, lúc đầu, người đàn ông
như Trương Khải Hiên sẽ thu hút ánh nhìn của cô hơn, có đường nét khuôn mặt đẹp,
có nụ cười tuấn lãng, mà Trương Khải Hiên chiếm hết ưu thế thiên thời địa lợi
tài hoa và diện mạo là điều không thể nghi ngờ, khiến tất cả cô gái có thể dễ
dàng vừa thấy đã yêu anh, cho nên Đường Mạn mới không thể kiềm nén được tình cảm
đối với anh, cất kỹ anh trong lòng như ngọc thạch, mặc dù khối ngọc thạch này
xinh đẹp trong suốt, nhưng chưa được điêu khắc hoàn mỹ thành hình, anh làm tổn
thương đến người khác, nhanh không thể đỡ.
Nhưng mà, Lý Văn Khải, sự ấm áp của anh thậm chí làm cho Đường
Mạn muốn rớt nước mắt, ở trong lòng cô, cô khát khao sự lãng mạn, khát vọng tốt
đẹp, tình yêu của cô đến ồ ạt, kết thúc cũng dứt khoát triệt để, hiện giờ, cô
đã là vợ của người khác, nhưng mà, cô lại có được một người bạn chân thành tốt
bụng như vậy, điều này làm cho trong lòng cô dâng lên vô vàn xúc động. Lý Văn
Khải, anh đã 35 tuổi, anh chín chắn chững chạc, cũng không có mẽ ngoài cao lớn
đẹp trai, thờ ơ với ánh mắt cám dỗ của người khác, nhưng anh đứng ở đó, hoặc là
ngồi ở kia, trên người anh toát ra sự từng trải, tài hoa hơn người, khiến cô
không thể chống đỡ nổi, cô thật sự thích anh, nếu không phải gặp Trương Khải
Hiên trước, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh, cô cũng sẽ say chết trong
dáng vẻ tươi cười ôn hòa của anh.
Cô thở dài, anh thật tốt, không phải cô chưa từng gặp qua
đàn ông, nhưng anh là một người lý tưởng khiến tư tưởng người ta hỗn loạn và
ngưỡng mộ trong lòng. Anh không phải là đại gia, không phải là tổng tài, nhưng
mà, anh là mẫu người đàn ông như Hoàng Dược Sư (1), phong lưu trong quân tử.
(1) Nhân vật trong Anh hùng xạ điêu của Kim Dung.
Đường Mạn đi đến bên cạnh xe của Lý Văn Khải, cô ngượng
ngùng: “Thật ra thì một mình tôi đi là được rồi.”
“Tôi cũng hơi hiếu kỳ, chi bằng cô cho tôi cơ hội đi, để tôi
cũng đi nghe ngóng một chút cũng được mà.”
Đường Mạn đành yên tâm chấp nhập nhận sự chiếu cố của anh.
Hai người cùng nhau đến Hội chữ thập đỏ, quả nhiên, nhân
viên đã đợi họ sẵn rồi.
Thấy Đường Mạn đến, xác minh thân phận xong, đối phương hết
sức niềm nở, “Cơ hội thành công thích hợp giữa những người xa lạ là 1/100.000,
nói cách khác, chị và người tiếp nhận này, hai người vừa khớp có 1/100.000
duyên phận.”
Đường Mạn thật sự hài lòng, “Đây là một chuyện có ý nghĩa nhất
mà tôi làm trong 24 năm qua.” Cô cũng hơi tò mò, “Bên tiếp nhận là một người
như thế nào?”
Nhân viên công tác suy nghĩ, “Tôi không rõ tình hình cụ thể
lắm, hình như là một giáo viên.”
Đường Mạn liền nở nụ cười, “Thật tốt quá, sẽ có rất nhiều học
sinh còn có thể nhìn thấy giáo viên của chúng. Vậy thì, tôi cần phải làm gì?”
Đối phương đáp, “Chị cần phải làm hai lần rút máu, sau đó
chúng tôi phải tách tế bào gốc tạo máu ra đưa đến Tế Nam, cuộc phẫu thuật sẽ tiến
hành ở Tế Nam, nếu chị không phản đối, ngày mai là có thể rút máu cho chị.”
Đường Mạn mỉm cười thư thái, “Tôi hoàn toàn không có vấn đề
gì cả.”