Dây Leo

Quyển 1 - Chương 47: Nhường chồng cô ra đây




Đường Mạn kéo ngăn tủ ra, tìm hai cái áo len muốn đem qua phòng của Trương Khải Hiên. Vuốt ve áo len của anh, chạm vào sợi len trên đó, nhớ đến hơi thở của anh dính lên đó khi anh mặc lên người, tâm trạng phức tạp với anh lại dâng lên. Cô khẽ thở dài.

Bà Trương hùng hổ vọt vào trong phòng, vừa nhìn thấy Đường Mạn liền nổi giận đùng đùng, bà hung hăng ném hộp thuốc vào người của Đường Mạn: “Đây là cái gì?”

Đường Mạn cúi đầu nhìn xuống, là thuốc ngừa thai, ngày đó Trương Khải Hiên đã đưa cho cô, lúc ấy, anh ép cô uống một viên, buổi tối mấy hôm trước anh chui vào, không phân trần gì cả lại chiếm đoạt cô, sau đó anh hỏi cô đã uống thuốc chưa, cô tức giận trả lời là uống rồi. Thực ra cô hoàn toàn chưa uống, ngay cả thuốc để ở đâu cô cũng không biết, không biết là vú Trương Hay Tiểu Lệ thu dọn phòng tìm ra được, hai người đó đều là tai mắt của bà Trương, bà Trương có thể lấy được thuốc này cũng không phải là chuyện lạ.

Bà Trương vẫn thịnh nộ như trước: “Đường Mạn, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô biết rõ chúng tôi đều đang tìm hy vọng, mà cô, nếu có thể sinh con cho Khải Hiên, không chỉ là hy vọng, còn là con cháu của họ Trương, tại sao cô lại làm như vậy?”

Cô không nói gì, chẳng lẽ đi nói với bà Trương, thuốc này không phải do cô mua, là Trương Khải Hiên đưa cho cô?

Cô cũng lười giải thích, càng giải thích càng rối, dứt khoát không nói cho rồi.

Bà Trương tức giận đến xanh mặt, Đường Mạn im lặng càng khơi dậy lửa giận của bà, bà ở trong phòng, nổi trận lôi đình, chỉ trời chỉ đất, phê bình Đường Mạn từ trên xuống dưới, gần như không chừa một chỗ nào.

Chẳng qua là Đường Mạn có cảm giác toàn bộ lời nói của bà Trương đều là tạp âm, khiến màng tai cô rung lên quá mức, không phải là cô không muốn giải thích, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, đối với một người ghét mình, bạn dốc hết tâm sức đi lấy lòng nịnh nọt, cũng không cách nào đổi lại được nụ cười ấm áp của bà, dứt khoát thuận theo tự nhiên đi.

Đợi khi bà phát tiết đủ rồi, Đường Mạn cũng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

Trương Khải Hiên gọi điện thoại nói với nhà là tối không về ăn cơm, vú Trương bắt điện thoại, cô ở bên cạnh nghe thấy, rất muốn rất muốn gọi điện thoại cho anh, nói anh đừng ăn cơm ở ngoài, anh về nhà đi, về nhà ăn cơm với em, cho dù anh không nói lời nào, anh ngồi một chỗ khác trên bàn ăn, có anh ở đó em cũng yên tâm, còn có, anh đừng ăn cơm bên ngoài, về nhà đi, em làm món mà anh thích ăn, nấu canh anh thích uống. Cho dù, anh không yêu em, em cũng muốn nhìn thấy anh, nhìn anh ăn cơm, dù là không nói câu nào.

Mới vừa lên lầu, bà Trương lại vào phòng, Đường Mạn vội vàng đứng lên chuẩn bị lắng nghe bài diễn thuyết mới của bà.

Không ngờ lời nói tiếp theo đó của bà tuy rằng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng không khác gì đang ném bom nguyên tử, Đường Mạn chấn động, sụp đổ rầm rầm.

“Đường Mạn, nếu cô không muốn sinh con cho Khải Hiên, tôi cũng không ép cô, nhưng sức khỏe của Khải Hiên không đợi được nữa, nhà họ Trương cũng không đợi được nữa, chỗ cô đã không có khả năng hoàn thành chuyện này, để cho người khác giúp cô làm đi?”

Đường Mạn trừng lớn hai mắt, những lời này của bà Trương là có ý gì?

Bà Trương nói rất bình tĩnh, “Đêm nay cô cũng đừng ngủ ở nhà, qua bên Lệ Cảnh ở vài ngày đi.”

Cô cười nhạt, “Mẹ tìm người mới cho Khải Hiên sao?”

Bà Trương hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cô, bà trả lời thẳng thừng: “Đúng vậy, Tiểu Lệ tuổi trẻ tài giỏi, cơ thể khỏe mạnh, lại không màng danh phận, cô gái này thật sự hiếm có.”

Tiểu Lệ? Là người làm của họ Trương? Bà Trương lại có thể muốn Tiểu Lệ ngủ chung với Khải Hiên?

Bà mẹ chồng này thật sự là quản trời quản đất quản luôn cả chuyện chăn gối của con trai, sợ con dâu không sinh được con cho con trai, cho nên không ngừng lựa chọn người mới để thay thế, vội vàng đến nỗi sợ không kịp nhét vào giường con trai?

Đường Mạn nhớ đến lời nói của Chu Duyệt, “Cái con bé đó vẫn âm thầm thích Trương Khải Hiên… …”

Cô bỗng nhiên cảm thấy rất mỉa mai, lúc này cô không còn dùng được nữa, người làm có thể được như ý nguyện.

Trong nháy mắt, trái tim Đường Mạn như một tấm gương bị mũi khoan dùi thẳng xuống, vết nứt từ chính giữa lan ra bốn phía, nhưng trên mỗi mặt gương vỡ ra đều nhìn thấy chính mình rất rõ ràng, cô đã bị nát thành vô số mảnh vụn.

Ha ha, đứa bé này thật sự là hiếm có, vậy thì có phải cô cũng nên độ lượng một lần, cung kính cúi đầu đưa vợ bé vào phòng của chồng, sau đó còn kéo cửa cho anh, quan tâm nói: “Ông xã, anh nhất định phải thành công nha, em chúc mừng anh?”

Cô cười lạnh, khiến người ta muốn ói, cô biến thành con gà không biết đẻ trứng, chiếm dụng cái ổ cũng không được, lập tức phải ra ngoài, cho con gà khác đến đẻ trứng, nếu không, nếu cô không phối hợp, cô có thể bỗng nhiễn trở thành món ngon kế tiếp hay không cũng khó nói lắm.

“Được, con đi.” Không nói thêm gì nữa, cô lập tức mặc quần áo xong, nhường chỗ.

Áp bức và sỉ nhục, vô cùng áp bức và sỉ nhục mà.

Đón gió, cô bước nhanh khỏi biệt thự nhà họ Trương, dọc trên đường đi, cô rơi nước mắt, lỗi mũi vừa chát vừa khô lại nghẹt, không có cách nào hít thở, chỉ có thể dùng miệng, gió lại lạnh như vậy, khô như vậy, sộc vào miệng, quả thực muốn sặc chết cô mà.

Đêm nay, cô nhường phòng ngủ, nhường luôn cả chồng, không phải bà Trương đã nói trước với anh rồi chứ? Anh đã ngầm đồng ý? Trước tiên, nói bản thân không về ăn cơm, chờ cô đi rồi, anh mới về nhà? Tiểu Lệ sẽ xuất hiện trên giường anh như thế nào? Tắm sạch sẽ, trần truồng bọc chăn nằm bên cạnh anh, để cho anh kiểm duyệt y như vua tuyển hậu phi, xốc chăn lên, sau đó tắt đèn, nằm sắp xuống? Cô ta phối hợp với anh, cực lực khiêu khích, anh thỏa mãn rên khẽ, cái thứ ở trên người anh cũng không ngừng thúc ngựa băng băng?

Cô tức khắc đau xót, khí lạnh tỏa ra từ lòng bàn chân, đứng ở bên đường, thầm muốn cao giọng khóc lớn, cám ơn trời đất, người qua đường rất thưa thớt, không ai quan tâm đến nỗi khổ của cô.

Một đêm gió to trăng mờ, đêm giết người phóng hỏa, thời tiết đêm nay thật sự là bắn chết mình rồi hủy thi diệt tích cũng sẽ không tìm ra dấu vết.

Cô nhìn bầu trời, nước mắt kết thành băng, sống động hệt như một dòng sông băng uốn lượn.

Trương Khải Hiên từ công ty về nhà rất muộn, Trương Thụy Hằng vẫn khuyên anh đừng làm việc nữa, nhưng trước sau anh vẫn không buông xuống được, bởi vì sức khỏe không tốt, anh không làm giám đốc thương mại nữa, nhưng vẫn ở công ty làm một số kế hoạch đơn giản, kế hoạch doanh thu tiêu thụ. Hôm nay có việc, cho nên không về nhà ăn cơm.

Lúc đi ngang qua phòng của Đường Mạn, anh do dự một lát. Bước chân chậm lại, hiện giờ anh thực sự khao khát hơi ấm của cô, muốn ôm cô một cái, muốn kiểm tra tóc cô, hôn lên cánh môi cô, thậm chí, anh vô cùng mong đợi có thể “làm yêu” với cô, muốn cái loại vui sướng đến run rẩy đó, nhưng nhớ lại ánh mắt nguội lạnh của cô, anh lại ủ rũ vô cùng, ngẩng đầu thở dài, anh trở về phòng mình.

Trở về phòng anh lại càng bất ngờ hơn, trên giường không có chăn đệm, suy nghĩ một hồi, anh bỗng nhiên mừng rỡ như điên, chăn đệm đâu mất rồi? Đây là ám chỉ gì? Ám chỉ rằng anh có thể trở lại phòng cô ngủ sao?

Anh lập tức mừng rỡ, nhanh chóng rửa mặt, thay đồ ngủ, như một học sinh tiểu học được nhận bằng khen, rón ra rón rén đi đến cửa phòng của Đường Mạn, nhớ đến nụ hôn ngọt ngào, thân hình mềm mại của cô, anh không thể kiềm chế được nữa, vặn nắm cửa, khẩn cấp vọt vào trong.