Hàn Gia Mẫn gật đầu cười: “Anh ta vung tiền thật đấy! Phi vụ này những 5 triệu đô, cho nên lần này anh giúp em đi.
Sau khi thành công em chỉ lấy 1 triệu, còn lại cho anh hết.”
“Em đừng có đùa! Tiền nhiều đồng nghĩa độ nguy hiểm sẽ cao, em muốn mạo hiểm sao?” Phó Kỳ nhíu mày, tuy muốn có tiền để nâng cấp dàn máy tính nhưng cũng không để cho Hàn Gia Mẫn lao vào nguy hiểm.
Hàn Gia Mẫn trấn an: “Vậy nên em muốn anh cùng em làm nhiệm vụ này! Với lại, lần này là xác nhận một chuyện chứ không hẳn lật tẩy những lão già kia.”
“Em muốn xác nhận chuyện gì?” Phó Kỳ tò mò, tay chống cằm nhìn Hàn Gia Mẫn thì cô giải thích: “Anh cũng biết trong nhóm bốn người thì lão Hải và lão Đinh đã chết, lão Trần cũng đã xuất hiện.
Còn người cuối cùng là ai? Anh đoán xem!”
Phó Kỳ nghe xong liền hiểu ra gì đó: “Ý của em là… Kẻ đó cũng đã xuất hiện?”
“Đúng vậy! Người muốn mua em có thể là kẻ đó, nhưng vì Cung Lục Vương nhanh tay hơn nên hắn mới tính toán.
Nếu em đúng thì buổi tiệc tiếp theo hắn sẽ ra mặt nếu em hoặc Cung Lục Vương cản trở.”
Hàn Gia Mẫn chắc chắn kẻ này đã từng xuất hiện rồi, bằng không thì tại sao lão Đinh vừa chết thì đã mua cô liền chứ? Còn chẳng phải vì muốn nắm thóp cô, bắt cô làm việc cho hắn sao?
Đại Lang nghe rõ câu chuyện rồi mới quyết định đến gần Phó Kỳ và Hàn Gia Mẫn, cậu nhìn cô ngỏ ý: “Hay là… lần này anh cũng sẽ giúp em một tay, hỗ trợ từ phía ngoài để đề phòng em có chuyện.”
“Chuyện này…” Hàn Gia Mẫn có chút bối rối nhưng sau đó thì cười: “Nếu hai người chịu giúp thì em cảm ơn trước! Sau phi vụ này em chia tiền đều hết, không ăn một mình đâu.”
Có thêm một người giúp đỡ thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, cũng đỡ phải chịu rủi ro như lần trước.
Phó Kỳ là hacker, vấn đề an ninh sẽ không gặp khó khăn.
Đại Lang thì vừa giỏi võ lại có tài ứng phó, coi như lần này cô may mắn rồi.
Phó Kỳ nhìn thấy điện thoại của Hàn Gia Mẫn rung lên thì nhắc nhở: “Điện thoại em rung kìa.”
“Em nghe máy trước!” Hàn Gia Mẫn đi ra phía ngoài nhấc máy lên nghe, vừa thấy cô chấp nhận cuộc gọi thì Á Hy đã lên tiếng: “Yin, chị đặt bàn rồi đấy! Bây giờ chị đến Huyết Long đón em, em chuẩn bị đi.”
“Em xong rồi! Phó Kỳ và Đại Lang cũng đang chờ, khi nào đến chị cứ nhá máy cho em là được.”
“Ừm! Vậy chị tắt máy.”
Sau khi Á Hy tắt máy thì Hàn Gia Mẫn chạy lên lầu lấy thêm túi xách rồi mới chạy nhanh xuống nhìn hai người kia cười: “Sắp đi ăn rồi! Mau lên mau lên.”
“Nghe đến ăn mà em làm như tận thế vậy, chạy vấp ngã bây giờ.” Phó Kỳ nhắc nhở, đúng là cái tính ham ăn khó bỏ được.
Cô xoa xoa cái bụng than: “Em đói bụng sớm giờ! Đi ăn rồi đi chơi, em muốn đi rất nhiều nơi.”
Phó Kỳ và Đại Lang lắc đầu nhìn nhau, đúng là lớn mà còn ham chơi.
Có điều tính cách của Hàn Gia Mẫn khá lạc quan và vô tư, cũng rất thẳng thắng.
Không như các cô gái khác, luôn vì mục đích gì đó mà che đậy đi con người thật của mình.
Lát sau Á Hy đến, đúng như ban đầu bọn họ hứa với nhau nên Á Hy nhá máy cho Hàn Gia Mẫn.
Cô nhìn thấy màn hình thì tắt máy rồi nói với hai người kia: “Chị Hy đến rồi!”
Cả ba người cùng ra ngoài, chiếc ô tô đen đỏ đang đậu ngay trước Huyết Long bang.
Á Hy xuống xe sau đó lấy trong túi ra một cái áo khoác len khoác lên người Hàn Gia Mẫn: “Tối trời lạnh lắm, em mới khỏe nên phải giữ ấm một chút.”
“Cảm ơn chị!” Hàn Gia Mẫn cười, Phó Kỳ mới lên tiếng nhìn Á Hy: “Để tôi lái xe cho, cô và Yin ngồi ghế sau đi.”
Á Hy gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Vậy là bốn người cùng nhau lên xe, Á Hy và Hàn Gia Mẫn ngồi ở ghế sau còn Đại Lang thì ngồi ghế lái phụ.
Phó Kỳ phụ trách lái xe đưa bọn họ đến địa điểm đã chọn sẵn để ăn uống, coi như là tài xế vip đi.
Đầu tiên bọn họ đi ăn lẩu, sau đó ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng rồi mới đến khu vui chơi.
Lúc này Đại Lang mới lên tiếng: “Toàn là các trò mạo hiểm, hai cô thích chơi thật sao?”
“Đúng đấy! Càng mạo hiểm càng vui.” Hàn Gia Mẫn hào hứng, Á Hy không nói không rằng lập tức chạy đi mua.
Phó Kỳ nhìn thấy vậy chỉ lắc đầu: “Vậy hai người chơi đi, anh với Đại Lang ngồi đây một chút.”
“Yin, chị mua hai vé này.” Á Hy lúc chạy đi có nghe hai người kia không chơi nên mới không mua.
Hai người nhìn mấy cái vé rồi hí hửng cười, bọn họ chọn đi tàu lượn siêu tốc trước.
Lúc lên tàu chơi thì tàu lượn mấy vòng khiến cả hai rất thoải mái, còn người xung quanh thì hét toáng lên.
Sau khi chơi xong trò đó thì Hàn Gia Mẫn xuống ghế ngồi ngả người ra đằng sau: “Chóng mặt dễ sợ!”
“Vậy mà em còn chơi sao?” Đại Lang nhìn Hàn Gia Mẫn, cậu cảm thấy cô không phải là người ưa mạo hiểm.
“Mấy trò này làm sao bằng việc trò chơi thí nghiệm.” Hàn Gia Mẫn nghe vậy thì lấy chai nước trên tay Phó Kỳ uống rồi tiếp tục: “Hai người lát nữa mua bánh nướng giúp em, em còn hai ba trò chơi nữa đấy.”
Cô nói xong thì bước đi, màu tóc này là do bị thí nghiệm mà ra.
Độc mà cô từng trúng phải cũng do thí nghiệm.
Khó khăn lắm mới trốn được khỏi nơi tối tăm đó, được Đại Lang cứu vớt một mạng này thì cô phải sống cho đáng.
Đại Lang nhìn Hàn Gia Mẫn đi xa rồi mới quay qua Phó Kỳ: “Thí nghiệm gì đấy, cậu từng nghe em ấy nói qua chưa?”.