Tokyo cũng dịu dàng
Ngày hôm sau Duẫn Thiên Khuyết liền mang theo Lạc Kính Lỗi háo hức thăm quan các danh lam thắng cảnh ở Tokyo.
Đầu tiên là đi thăm viện bảo tàng Edo – Tokyo (1) cao bảy tầng, kể cho cậu biết lịch sử phát triển của Tokyo từ thời Edo đến bây giờ. Duẫn Thiên Khuyết như là một nhà bác học uyên bác, thao thao bất tuyệt cẩn thận giải thích.
Lạc Kính Lỗi lúc này mới hiểu được, tối hôm qua hắn thức đêm đọc là sách gì.
Ở Tokyo có vườn thú Ueno nổi tiếng, Duẫn Thiên Khuyết nhất nhất giải thích những loại chim thú lạ cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Trong hồ lớn, thiên nga đen hoang dã, uyên ương, chim cốc, vvv khiến Lạc Kính Lỗi vô cùng tò mò. Cậu bước lại gần, cúi đầu xem kỹ.
Bóng chim kia ngẩng cao đầu tuyệt đẹp, im lặng trôi nổi trên mặt nước, khiêu khích vẻ đẹp tự nhiên non xanh nước biếc.
“Lạc, em nhìn đi, hai con thiên nga đó thật giống chúng ta.”
Lạc Kính Lỗi nghiêng đầu xem xét người con trai với làn da trắng trước mặt. Duẫn Thiên Khuyết đắc ý cười rạng rỡ.
Cậu đứng thẳng dậy, nhìn theo gương mặt tươi cười chướng mắt kia, hướng về phía bọn vịt hoang, tạm dừng lại. Cẩn thận xem xét xem xét, sau đó gật gật đầu.
“Không phải ở đó.” Duẫn Thiên Khuyết tức giận lại gần.
Khoảng một trăm mét trên tháp Tokyo, hai người đứng trong đài quan sát bằng kính mà nhìn nhắm quang cảnh Tokyo. Các toà nhà cao chót vót trong khu Shinjuku, núi Phú Sĩ như mộng như ảo, hàng ngàn sắc màu tuyệt đẹp thu vào trong đáy mắt. Ở nơi cao nhìn về phương xa, có mội loại cảm giác con người trở nên thông suốt. Nơi này thật sự là một địa điểm trải lòng rất tốt.
“Lạc, em xem, Tokyo thật đẹp. Đợi đến lúc tóc hai ta đã trắng xoá, mỗi ngày tôi đều mang em đến nơi này, chúng ta sẽ cùng đi cầu thang, thẳng cho đến khi không đi nữa mà phải ngồi thang máy. Nếu không, tôi cõng em cũng được. Không biết lúc đó, Tokyo sẽ có bộ dáng như thế nào.” Duẫn Thiên Khuyết tựa đầu vào cửa thuỷ tinh, nhìn xa xăm nghĩ về tương lai phía trước.
Lạc Kính Lỗi nhắm mắt không nói gì, tóc trắng xoá, Tokyo. Hừ!
Hồ Okutama ngập tràn lá đỏ mùa thu, bồng bềnh gợn sóng. Một mảnh lá đỏ chậm rãi dừng trên mặt Lạc Kính Lỗi đang ngẩng đầu nhìn trời, lá phong dán sát vào đôi môi truyền đến mùi hương thơm ngát. Cậu nâng tay lên, bắt lấy phiến lá.
Duẫn Thiên Khuyết một phen đoạt lấy, vui vẻ đặt lên môi, ở vị trí tương đồng đặt xuống một nụ hôn khẽ đầy khát vọng.
Giương mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì. Lá thu vờn quanh, phấp phới lạc tình.
Lạc, em có thể hiểu được tâm của tôi không?
Lạc Kính Lỗi quay đầu đi. Lá phong đầy trời, ai là người bị thương tổn, đến tột cùng thế nào là thật tâm, thế nào là vô tình vô cảm?
Duẫn Thiên Khuyết cẩn thận cất chiếc lá phong mang theo độ ấm vào trong ví tiền. Đây là nụ hôn đầu tiên sau một thời gian dài, hắn phải giữ thật kỹ.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ lần lượt thăm quan cung điện Nhật Bản, núi Phú Sĩ, toà Thị Chính, công viên Shinjuku Gyoen và nhiều điểm thăm quan khác. Duẫn Thiên Khuyết như thể không biết mệt mỏi mà mỗi ngày đều mang cậu đi xung quanh du lịch.
Nếu hắn đã lựa chọn đến Nhật Bản, hẳn là đã tính tiếp nhận sự nghiệp của cha hắn mới đúng. Vì sao cả ngày đều đi dạo với cậu, cơ hồ không có một khắc rời đi.
Duẫn Thiên Khuyết, đó không phải là kỳ vọng của cậu sao? Hiện tại đã không còn quan trọng sao?
Đứng ở lối vào Tokyo Disneyland, Lạc Kính Lỗi nhìn chăm chú vào người con trai đang chậm rãi đi ở phía trước. Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Chưa từng hiểu được.
Ngay cả hôm nay, hắn ồn ào muốn đến Disneyland này, cũng không phải là điều mà Lạc Kính Lỗi đầu óc đơn giản có khả năng lý giải. Hai người con trai cũng đã gần hai mươi sáu tuổi lại cùng nhau đến nơi như thế này.
Lạc Kính Lỗi không khỏi nhìn xem bốn phía – một nhà ba người hạnh phúc, nam nữ yêu đương ngọt ngào.
Cậu nhất định là điên rồi, mới có thể cùng con người nhàm chán này, đến loại địa phương ngây thơ này.
“Lạc, nếu chúng ta có thể có cục cưng thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ để nó ngồi trên vai tôi, mỗi cuốn tuần đều dẫn nó đến đây chơi. Nhìn nó vui vẻ chạy ở phía trước, gọi tôi là cha, gọi em là mẹ, em nói cái này nên—” Hắn cười quay đầu về lại – một đôi mắt phẫn giận, cuồng bạo, đè ép lời đến bên miệng hắn xuống.
“Vậy, nếu không, gọi em là cha, gọi tôi là mẹ cũng được.” Đổi cách nói khác, hẳn là cậu ấy sẽ vui vẻ đi!
Lạc Kính Lỗi cưỡng chế tức giận vọt lên đầu, nhanh chóng rời khỏi người hắn.
“Chờ chờ tôi với, Lạc Lạc…”
Ở đầu đường Tokyo ồn ào náo động, dưới chân không biết bị cái gì ràng buộc một chút, Lạc Kính Lỗi cúi đầu.
Dây giày bị lỏng, có một sợi còn nghịch ngợm mà mắc vào đế giày, cậu chuẩn bị khom người chỉnh lại.
Duẫn Thiên Khuyết kéo thân mình hơi gập của cậu, mỉm cười yếu ớt, bộ dáng thần bí kỳ lạ chống lại ánh mắt khó hiểu của Lạc Kính Lỗi.
Hắn cúi người xuống, hơi ngồi xổm trước người Lạc Kính Lỗi, vươn tay bắt lấy sợi dây giày màu đen, luồn qua tay chảy xuôi như âm điệu suối chảy róc rách. “Tôi nhớ có một bộ phim đã từng nói, nếu một người đàn ông cúi người trước đám đông trên đường lớn, âu yếm buộc dây giày cho một người phụ nữ, đã nói nên rằng hắn thật sự, thật sự yêu người phụ nữ này.” Con bướm xinh đẹp tung bay trên tay hắn, hắn ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt u buồn, trầm mặc kia, ngã tư đường ồn ào dường như đều im lặng yên ắng trong sự dịu dàng của hắn. “Lạc, em đồng ý chấp nhận người đàn ông thật sự rất rất yêu em này không?”
Dung nhan như ngọc, có lẽ cũng là như thế! Ánh sáng vừa phải rọi lên gương mặt, đẹp đến rung động tâm hồn nhu nhược ẩn sâu.
Con đường nhộn nhịp, dòng người luân phiên như không còn tồn tại nữa, hoá thành màu trắng mờ mịt, không còn thời gian như bị nước lũ cuốn trôi, chỉ còn lại hai trái tim đang nhảy múa.
Em đồng ý chấp nhận người đàn ông thật sự rất rất yêu em này không?
Ngay cả gió mây cũng cảm động mà đẩy đưa âm thanh của hắn, không ngừng đánh vào tâm Lạc Kính Lỗi, dường như có trận gió ấm áp cuối thu thoảng lên, muốn mang lời thì thầm kia rơi vào cõi lòng băng lạnh.
Chỉ tiếc áo khoác cậu quá mức cứng rắn, cứng rắn đến mức không còn một chút dịu dàng. Lạc Kính Lỗi cự tuyệt nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, thu chân lại, nhẹ nhàng tránh khỏi người hắn.
Đúng vậy, chỉ như thế thì làm sao đủ được đây?
Duẫn Thiên Khuyết đứng lên, xoay người nhìn về phía Lạc Kính Lỗi.
Bóng dáng cao ngất, to lớn kia là mục tiêu cả đời này của hắn.
Lạc, trước kia là em nói sẽ theo đuổi tôi, vĩnh viễn không xa rời nhau.
Nhưng mà, Lạc, từ giờ trở đi, đổi thành tôi làm tuỳ tùng của em, bước từng bước phía sau em. Một ngày nào đó, tôi sẽ không còn nhìn theo bóng dáng em nữa, mà có thể cùng em sánh vai mà đứng, mà ôm nhau đi, vĩnh viễn cũng không xa rời.
Lạc, sẽ có một ngày đó, không ai có thể tách chúng ta ra được, đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ nắm chặt tay em, tuyệt đối không buông lơi.
Trong một nhà hàng sushi Nhật Bản truyền thống cao cấp, Lạc Kính Lỗi rốt cục được mở mắt một hồi.
Một bàn sushi Nhật sắc thái rực rỡ khiến người ta thèm thuồng.
Tôm luộc trắng noãn phiếm hồng, ốc vòi voi non mịn, có mùi thơm ngào ngạt của cá hồi đỏ đặc biệt, sò điệp tươi mới trắng phau, nhím biển vàng óng chói mắt… Cùng với các món ăn sashimi khác, đủ khiến cho Lạc Kính Lỗi hung hăng nuốt một chút nước miếng.
“Lạc, em nếm thử xem, sushi Nhật Bản chính gốc, không quá giống loại trước đây chúng ta ăn ở Trung Quốc. Nhưng mà, hương vị rất ngon.”
Duẫn Thiên Khuyết dùng đũa lấy một chút wasabi, đặt trên mặt cá, sau đó gắp cá nhúng một chút vào bát nước tương, rồi đặt ở phía trước Lạc Kính Lỗi.
Lúc bắt đầu ăn sushi, sẽ có một loại cảm giác nhờn nhợn. Nhưng sau khi tinh tế nhấm nuốt, cảm giác ngọt lành, mềm mại, chua cay lại bắt đầu tràn ngập, tươi mát ngon miệng, mềm mại giao triền cùng đầu lưỡi lập tức khiến Lạc Kính Lỗi hứng thú.
“Ăn ngon không, Lạc?”
Lạc Kính Lỗi cũng không để ý đến hắn, uống một ngụm trà lúa mạch, thản nhiên thưởng thức.
Một miếng tròn tĩnh, lấp lánh trong suốt, trứng cá hồi hơi hơi lấp lánh, đỏ tươi rực rỡ được cuộn bởi rong biển đầy màu sắc. Từng viên mượt mà óng ánh dưới ánh đèn, được đặt miếng cơm ủ giấm.
Xinh đẹp không thể tả, khiến Lạc Kính Lỗi gắp nó lên, đặt vào trong miệng.
Độ mềm dẻo co dãn giữa đầu lưỡi, hương vị ngọt ngào ngon lành nhè nhẹ toả ra, tất cả ngập tràn trong miệng. Hương vị khó tả quanh quẩn thật lâu.
Dường như rất yêu thích, Lạc Kính Lỗi lại gắp một miếng khác đặt vào trong miệng, lại thể nghiệm cảm giác thơm ngon này một lần nữa.
Mỹ vị nhân gian, lại một miếng nữa, ừm…
Duẫn Thiên Khuyết nhìn cậu ăn ngon lành, mỉm người gọi người phục vụ đến.
Lẩm nhẩm nói một vài câu cậu nghe không hiểu, Lạc Kính Lỗi làm như không thấy mà tiếp tục thưởng thức mỹ thực của cậu.
Chỉ chốc lát sau, một khay năm miếng sushi trứng cá hồi tẩm muối được đặt lên bàn.
Nhìn Duẫn Thiên Khuyết cười đến âm hiểm, Lạc Kính Lỗi miệng nhồi thức ăn, trên gương mặt nhuộm một tầng hồng mềm mại.
“Lạc, bộ dáng em ăn đẹp quá, cho dù nhìn cả đời cũng sẽ không chán.”
Khuôn mặt kia vĩnh viễn đều mang theo vẻ tươi cười hạnh phúc. Cho dù bị hắt hủi, cho dù không được chú ý cũng sẽ không thay đổi, nở nụ cười sáng ngời trong không khí rét lạnh.
Vậy, thì sao?
Lạc Kính Lỗi buông chiếc đũa, thế giới của cậu đã sớm không cần ánh mặt trời.
Đền Meiji Shrine nằm ở quận Shibuya ngay trung tâm Tokyo, là nơi dành riêng cho các linh hồn của Thiên hoàng Minh Trị (2) và Hoàng hậu Chiêu Hiến (3), cũng là một đền thờ đạo Shinto (4) quan trọng tại Nhật Bản.
“Lạc, em nhìn hai cây đại thụ này, nghe nói là một cặp cây vợ chồng đó! Rất hình tượng nhỉ!”
Nghe nói như thế, ngay cả ngẩng đầu cũng lười làm, Lạc Kính Lỗi nhanh chóng bước chân rời khỏi nơi này. Người này, thỉnh thoảng lại nói những chuyện không đâu vào đâu.
“Lạc, đi chậm một chút, chờ tôi.” Duẫn Thiên Khuyết đành phải bước nhanh đuổi theo.
Ở bên ngoài chính điện, một đội ngũ thật dài chặn đường đi của họ. Về cơ bản tất cả đều mặc trang phục truyền thống Nhật Bản thuần sắc, hai người đi phía trước nhìn qua hẳn là cô dâu chú rể, chiếc ô màu đỏ chiếc rọi gương mặt tuyết trắng của cô dâu, nét hạnh phúc đỏ ửng chậm rãi tản ra.
“Đúng rồi, rất nhiều người Nhật yêu thích đền Meiji Shrine sẽ đến đây cử hành hôn lễ, thực trang trọng cũng thực thiêng liêng.” Duẫn Thiên Khuyết thản nhiên nói.
Đột nhiên, hắn dường như nghĩ đến cái gì. Xoay người Lạc Kính Lỗi, nắm chặt hai tay của cậu, đặt ở trước ngực. Hào hứng kích động nói. “Lạc, chúng ta cũng ở nơi này kết hôn, được không? Hôn lễ trước đền thần, ôi, nghe thật trịnh trọng, trang nghiêm. Để thần làm chứng nhân cho hôn lễ và hạnh phúc của chúng ta, để thần chúc phúc cho hai ta, cầu nguyện, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn yêu nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”
Gương mặt hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kéo tay Lạc Kính Lỗi lại gần, không ngừng âu yếm độ ấm của người nọ. Lạc, hôn lễ của chúng ta, hôn lễ của chúng ta… Một chuyện thật đẹp.
Lạc Kính Lỗi dùng sức rút tay mình lại, tức giận xỏ vào túi quần. Đi về hướng thế giới ngược lại.
Duẫn Thiên Khuyết không khỏi thương cảm nhìn người con trai mình yêu. Lạc, hôn lễ của chúng ta, một ngày nào đó, tôi sẽ thực hiện nó.
Tôi yêu em, ngay cả thần cũng hiểu thấu trái tim này, vì sao em lại không muốn thấy, nó chân thành cỡ nào.
Cậu có thể hiểu được khi Duẫn Thiên Khuyết dẫn cậu đi những nơi sang quý và đắt đỏ ở Ginza, cũng như các toà nhà chọc trời ở Shinjuku. Nhưng sao là – Shibuya?
Đây là nơi tụ tập của các đối tượng thanh niên lập dị, nơi nơi có thể thấy được những chàng trai cô gái mặc đồ thời trang, hoặc kỳ lạ.
Xin hỏi, vì sao cậu phải đứng ở nơi này, còn bị Duẫn Thiên Khuyết nắm tay dẫn đi.
“Cậu xem, hai anh chàng kia, đẹp trai quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy, ôi, cho tới bây giờ tớ còn chưa thấy người con trai nào đẹp như vậy. Cậu nhìn người phía trước đi, tớ dám cá anh ấy nhất định là uke. Bộ dáng đẹp như vậy, sao có thể đẹp như vậy chứ.”
“Tớ thấy cũng giống, trời ạ, tớ ghen tị với anh chàng kia quá, vì sao có thể là uke đẹp như vậy. Vì sao tớ không phải là con trai chứ? Thật đáng ghét!”
Lạc Kính Lỗi có thể cảm giác các cô gái kia đang líu ríu bàn luận hành động quái dị của bọn họ. Nhưng cho dù cậu có vểnh tai lên nghe, khác biệt ngôn ngữ cũng khiến cậu nghe không hiểu các cô ấy nàng rốt cuộc đang nói cái gì.
Cậu đứng ở đó, cố gắng rút cánh tay bị Duẫn Thiên Khuyết giữ chặt ra. Quay mặt qua chỗ khác.
“Hở?” Duẫn Thiên Khuyết nghi hoặc nhìn cậu.
Vài cô gái như nữ sinh trung học đứng cách đó không xa, đang chỉ trỏ về bọn họ. Nghe được lời bàn tán cũng không tính là nhỏ, Duẫn Thiên Khuyết hiểu rõ thầm cười.
Hắn đột nhiên ôm Lạc vào trong ngực, trấn an sờ sờ lưng cậu. Quay đầu đi, bày ra gương mặt tươi cười thiên sứ với các cô gái này.
“…”
Duẫn Thiên Khuyết làm sao có thể làm chuyện này? Cười với bọn con gái xa lạ? Còn cười sáng lạn như vậy! Điều này sao có thể!
“Aaaaaa!!”
“Aaaaaa!!”
“Aaaaaa!!”
Một tiếng lại một tiếng thét chói tai bao phủ bọn họ.
Lạc Kính Lỗi có chút khiếp sợ rụt thân mình lại. Cậu chỉ biết là Duẫn Thiên Khuyết lẩm nhẩm nói một câu, đã rước lấy mấy tiếng hét chói tai của mấy cô nữ sinh đó.
Làm gì chứ!
Cậu ngơ ngác nhìn người con trai đang ôm chặt mình, tìm kiếm giải đáp.
Duẫn Thiên Khuyết nhìn bộ dáng sững sờ của cậu, cười nói. “Lạc, em muốn biết tôi nói gì với các cô ấy không?”
“Hì hì, tôi nói nhưng em đừng đánh tôi nhé. Tôi nói rằng ‘tôi là seme.’”
Hắn là seme? Có nghĩa là gì?
Chuyển động tròng mắt, nhìn nhìn con người đang tươi cười tinh quái, nhìn đám con gái phía xa đang dùng ánh mắt cực độ ái muội nhìn họ.
Seme?
Tay Duẫn Thiên Khuyết không biết từ lúc nào đã lại gần mông cậu, đầu ngón tay lượn vòng vòng phác hoạ gì đó. Một cảm giác tê dại lan truyền toàn thân Lạc Kính Lỗi.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là –
Lạc Kính Lỗi dùng hết lực toàn thân đẩy tường đồng vách sắt trước mặt ra, gương mặt nín thở đỏ bừng, tức giận đến ho khan, ngay cả tóc trên trán cũng không ngừng run rẩy.
Thảm, Lạc giận thật rồi.
Lạc Kính Lỗi quay người, nhanh chóng đi về hướng ngược lại. Chết tiệt, cậu đời này cũng không đến Shibuya nữa. Cậu thề…
“Lạc, Lạc…” Duẫn Thiên Khuyết hoang mang rối loạn đuổi theo.
“Cậu xem, uke tức giận, uke chạy mất.”
“Ôi, anh seme kia thật đáng thương, bộ dáng lúc chạy cũng đẹp mắt thật.”
“Lần đầu tiên trong đời thật tớ nhìn thấy một đôi đẹp như vậy. Nhất là anh seme kia, quả thực mẹ nó không phải là người mà!”
“Sao lại có người đẹp như vậy chứ, hại tớ cũng chẳng muốn làm fan girl, thật muốn theo đuổi anh ấy.”
“Nhưng mà, vẫn muốn chúc phúc bọn họ! Hi vọng hai người ấy sẽ có kết cục tốt đẹp, hẳn là sẽ ở cùng nhau đi!”
Chắc chắn sẽ. Duẫn Thiên Khuyết ở trong lòng vụng trộm nghĩ. Tuyệt đối sẽ, bởi vì có hắn kiên trì, hắn sẽ không buông tay, thì nhất định có kết thúc tốt đẹp. Lạc, tôi sẽ chờ em, chờ em hồi tâm chuyển ý, chờ em yêu thương tôi, cho dù đợi đến khi chúng ta đều già đi, một ngày như vậy vẫn không bao giờ là quá muộn…
—————
Chú thích:
(1) Thời Edo: còn gọi là thời kỳ Tokugawa (徳川時代 Tokugawa-jidai, “Đức Xuyên thời đại’’), là một giai đoạn trong lịch sử Nhật Bản từ năm 1603 đến năm 1868. Thời kỳ này đánh dấu bằng sự thống trị của Edo hay Mạc phủ Tokugawa, chính thức thành lập năm 1603 bởi Chinh di Đại Tướng quân Edo đầu tiênTokugawa Ieyasu. Thời kỳ chấm dứt với cuộc Minh Trị Duy Tân, sự phục hồi của Đế quyền và Tướng quân thứ 15 và cuối cùng Tokugawa Yoshinobu thoái vị. Thời kỳ Edo cũng được coi là mở đầu cho thời kỳ cận đại ở Nhật Bản. Đọc thêm ở đây.
(2) Thiên hoàng Minh Trị: (Meiji Tenno) tên thật là Mutsuhito, là vị hoàng đế thứ 122 của Nhật Bản theo cách tính truyền thống, trong đó tính cả những vị hoàng đế trong truyền thuyết. Ông trị vì từ năm 1867 đến năm 1912 và được gọi là Minh Trị theo tên của thời đại này (1868-1912). Là con của Thiên hoàng Komei, ông trở thành thái tử năm 1860 và lên ngôi năm 14 tuổi. Đọc thêm ở đây.
(3) Hoàng hậu Chiêu Hiến: hay Chiêu Hiến Hoàng Thái hậu (昭憲皇太后 Shōken-kōtaigō), là Hoàng hậu của Đế quốc Nhật Bản, vợ của Thiên hoàng Minh Trị. Đọc thêm ở đây.
(4) Đạo Shinto: Là một tín ngưỡng truyền thống của Nhật dựa trên sự tôn kính và thờ phụng các đấng thiên nhiên như mặt trăng, mặt trời, rừng núi, sông ngòi, hoặc hiện tượng tự nhiên như giông bão. Đạo Shinto không người sáng lập, không có học thuyết hay giáo điều. Đọc thêm ở đây.
Viện bảo tàng Edo – Tokyo
Thiên nga đen
Chim cốc
Shinjuku
Shibuya
Toà Thị Chính Nhật Bản
Tokyo Disneyland
Công viên Shinjuku Gyoen
Sashimi – món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.
Sushi trứng cá hồi
Đền Meiji Shrine
C 37
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
4 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì