Tâm Nguyện Ngũ Sắc
“Oh, jingle bells, jingle bells
Jingle all the way
Oh, what fun it is to ride
In a one horse open sleigh…”
Bài hát Giáng Sinh vang vọng mỗi một góc thành phố, người đi đường thỉnh thoảng cũng ngâm nga theo vài câu, bầu không khí càng thêm rộn ràng.
“Tiểu Hi, ở đây.”
Vân Tiểu Hi như thiên thần từ phía xa bay lượn đến. Da thịt trắng nõn như tiên, áo khoác dài màu trắng thuần khiết, trên mái tóc màu đen đội một chiếc mũ lông trắng, xinh đẹp như muốn hoà tan vào thế giới của tuyết, lung linh lấp lánh không giống cõi trần.
Thiên sứ sao? Là thiên sứ thuần khiết sao?
Lạc Kính Lỗi lập tức lắc đầu phủ định ý tưởng này, cậu không bao giờ nguyện dùng từ thiên sứ để hình dung một người nữa. Đó là một từ ngữ tràn ngập lừa gạt. Người, cho dù đẹp bao nhiêu, cũng không thể thành thiên sứ. Mà thiên sứ, cho dù bẻ gẫy cánh, cũng không nhập được vào thế gian.
Là công chúa đi! Cô ấy thích hợp với từ này hơn. Nhưng công chúa bạch tuyết lương thiện trong truyện cổ tích, cao quý, có trái tim trong suốt như pha lê. Trên thế gian này, công chúa chỉ xứng đôi với hoàng tử, hoàng tử như là Phẩm Diệp vậy!
“Tiểu Hi, nơi này, nơi này!” Bạn tốt của Vân Tiểu Hi, Angel lớn tiếng gọi.
Công viên trò chơi được trang trí đồ Giáng Sinh ngập tràn tiếng người, vui vẻ dị thường. Vân Tiểu Phi, Tần Phẩm Diệp, Lạc Kính Lỗi, Angel, Tiểu Lệ đứng ở quảng trường trung tâm. Ba nam sinh đẹp trai phong độ cao hơn một mét tám đứng cùng một chỗ, khiến cho rất nhiều nữ sinh quay đầu nhìn lại.
“Thật không chịu nổi em, trang điểm có cần lâu như vậy không, còn bắt anh phải chờ.” Vân Tiểu Phi xỏ tay vào túi, không kiên nhẫn càu nhàu với Vân Tiểu Hi.
“Người ta là con gái, đương nhiên phải lâu một chút rồi.”
“Được rồi, chúng ta vào thôi! Hôm nay chủ yếu là chơi lâu một chút!” Tần Phẩm Diệp khoát hai tay lên vai hai người, lộ ra nét tươi cười quyến rũ mười phần.
“Tiểu Hi, em cùng Phẩm Diệp qua bên kia. Kính Lỗi, chúng ta mang hai nữ sinh đi chơi thuyền hải tặc trước, sáu giờ tập hợp ở đây.”
“Hả, vì sao lại tách ra.” Angel cùng Tiểu lệ đồng thời bất mãn oán giận.
“Người đông lắm, tụm lại thành một đống có gì mà chơi.” Vân Tiểu Phi làm sao không hiểu tâm tư những cô gái này. Nhưng là, không có cửa đâu, Phẩm Diệp là của Tiểu Hi nhà hắn, ai cũng không được giành.
“Nhưng mà…” Nhóm con gái giãy dụa.
“Không có nhưng mà, trời đã tối rồi. Tiểu Hi bọn em đi trước đi! Kính Lỗi, chúng ta qua bên kia.” Nói xong, Vân Tiểu Phi chạy như bay. Lạc Kính Lỗi liếc mắt nhìn bọn tiểu Hi một cái, cũng đuổi theo Vân Tiểu Phi.
Angel cùng Tiểu Lệ cho dù rất bất mãn, cũng đành phải đi theo.
Vân Tiểu Hi thản nhiên nhún nhún vai. “Anh Phẩm Diệp, chúng ta đi thôi.” Tần Phẩm Diệp là thanh mai túc mã cùng chơi từ bé đến lớn, ở trước mặt anh, cô cũng không chút nào câu nệ.
“A?” Nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, trong lòng Tần Phẩm Diệp dâng lên cảm xác chua xót, bất an nhìn theo bóng người dần dần biến mất trong đám đông kia, áp lực nặng nề từ từ lan toả khiến cho anh không cố gắng được, chạy về hướng ngược lại. “Tiểu Phi—”
“Hả?” Bọn Vân Tiểu Phi dừng bước lại, gương mặt phóng đại trước mắt làm cho hắn hoảng sợ không thôi. “Sao vậy, Phẩm Diệp?”
“Kính Lỗi mới tới, không biết nhiều về nơi này, vẫn là để Tiểu Hi mang cậu ấy đi chơi đi!” Tần Phẩm Diệp xoay người nói với Angel vào Tiểu Lệ, giọng điệu âm thầm phóng điện, khẽ nhếch khoé môi, lập tức nở nụ cười tự tin, kiều mị. “Hai người đẹp này, anh đi cùng với các em, được chứ?”
Cho dù là ai cũng không chống đỡ được loại dụ hoặc này, nhóm con gái như mê hoặc liên tiếp gật đầu.
Vân Tiểu Phi hận không thể tiến lên xé rách gương mặt tươi cười này, kéo Tần Phẩm Diệp qua, trầm giọng nói. “Cậu là đồ ngu hả! Đầu bị thiếu chất hả, muốn tớ tặng thuốc bổ hay không? Tớ cố ý tạo cơ hội cho cậu ở cùng Tiểu Hi, cậu còn không giữ sao? Cậu định khiến tớ tức chết hả, có phải không hả??”
“Không có mà!” Tần Phẩm Diệp giơ cao hai tay, làm bộ vô tội. “Tớ chỉ là sợ Kính Lỗi ở cùng với cậu sẽ rất chán. Chúng ta phải giúp đỡ bạn mới, có phải không? Hơn nữa, cậu cũng nhìn ra được, hai cô gái này là hướng về phía tớ mà! Tớ không nên để các cô ấy thất vọng nha!” Biểu tình dịu ngoan lộ ra uất ức, hai cô gái lập tức tiếp cận con sói tà ác.
“Tớ chán lắm hả? Nào có—” Vân Tiểu Phi bị tình thế bắt buộc, không thể không buông nắm tay giữ chặt tay áo Tần Phẩm Diệp ra, rầu rĩ hỏi.
“Kính Lỗi, cậu mau đi tìm Tiểu Hi đi! Cô ấy sắp chờ sốt ruột rồi.” Tần Phẩm Diệp xoay về phía Lạc Kính Lỗi, thúc giục cậu. “Chúc các cậu chơi vui vẻ!”
Lạc Kính Lỗi lăng lăng nhìn hết thảy biến hoá, ngây ngốc nhìn theo nhóm người cười đùa đi xa dần. Sau khi tỉnh lại, cậu xoay người. Khuôn mặt tràn đầy ý cười trong suốt của Vân Tiểu Hi dừng lại giữa dòng người kia, trong trong lúc nhất thời khiến cậu nhìn đến ngây người.
Thả neo, ở bến cảng xa xôi. Đi về hướng của cậu.
Thứ lệch khỏi quỹ đạo quỹ đạo chậm rãi trở về. Không biết hữu tâm, hay chỉ vô tình.
“Tiểu Hi, thật đẹp quá.”
“Cảm ơn.”
Tiểu Hi, nếu có thể, xin hãy kéo tôi một phen. Tôi không muốn trở lại vực sâu ác mộng kia, bỏ đi xương cốt yếu đuối, bóp chết tâm tính tự ti. Tôi muốn đứng dưới ánh mặt trời, một lần nữa tìm về với Lạc Kính Lỗi tự phụ, kiêu ngạo, kiên cường.
Có lẽ, bóng rổ đã mất cũng sẽ trở lại bên cạnh tôi.
Vân – Tiểu – Hi, một cái tên vang dài trong núi, xuyên thấu tầng mây, chạm ánh mặt trời, vẩy lên người màu vàng ấm áp, khiến cho cậu như có một sức sống mới.
Trên mặt biển yên tĩnh xanh biếc, xa phía ngoài khơi.
“Kính Lỗi, cậu có để ý màu đèn Giáng Sinh không?”
“Không có.”
“Cậu nhìn kỹ sẽ thấy, nó có rất nhiều màu.”
“Màu đỏ… màu xanh… màu đỏ mận… màu lam… còn có màu vàng, tổng cộng năm màu đi.”
“Đúng vậy, chính là năm màu. Lúc tôi còn nhỏ, thường ước nguyện với chiếc đèn này.”
“Ước nguyện?”
“Ừ, trước đây tôi cảm thấy màu đèn này thật đẹp, chợt lóe chợt lóe, còn lấp lánh. Rất thần kỳ! Những viên đá quý rực rỡ kết hợp với nhau, treo thật cao trên cây, treo trong nhà, cực kỳ giống chuỗi vòng cổ sắc màu rực rỡ toả sáng trong màn đêm. Một vòng đèn màu hình bầu dục cắt ngang vòm cây, có phải rất giống một vị nữ hoàng cao ngạo đang khoe vương miện đa sắc của nàng không? Thật sự rất đẹp. Kính Lỗi, có phải có chút ngây thơ hay không?”
“Chắc chắn là không, Tiểu Hi, tôi cũng hiểu được chúng nó rất đẹp.”
“Đúng vậy. Tôi luôn luôn cho rằng đây chính là năm nguyện vọng mà ông già Noel tặng tôi. Đèn năm màu đại biểu có thể ước cầu năm nguyện vọng. Là năm đó! Một lần có thể ước được năm điều, tôi thật sự là hưng phấn chết mất. Kính Lỗi, cậu có muốn biết năm nguyện vọng của tôi hay không?”
“À… Ừ!”
Vân Tiểu Hi hai tay giao nhau, nhắm mắt lại, đứng giữa quãng trường treo đầy đèn rực rỡ, nhẹ nhàng nói. “Điều thứ nhất, tâm nguyện màu đỏ, tôi hi vọng ba, mẹ, anh Phẩm Diệp, những người yêu tôi và tôi yêu sẽ luôn luôn khoẻ mạnh. Tâm nguyện màu xanh, tôi hi vọng tôi có thể trở thành bác sĩ ưu tú nhất trên đời này, giúp cho tất cả bệnh nhân đều thoát khỏi thống khổ. Tâm nguyện màu đỏ mận, tôi hi vọng hoàng tử của tôi, một ngày nào đó sẽ đến đón tôi đến vương quốc của người ấy, từ đó về sau công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau. Tâm nguyện màu lam, tôi hi vọng trên thế giới này sẽ không có người xấu, trên gương mặt mỗi người đều nở rộ nụ cười hạnh phúc.” Vân Tiểu Hi xoay người nhìn Lạc Kính Lỗi, ý cười trong đôi mắt ươn ướt trong suốt nhộn nhạo lòng người. “Trước đây, tôi không nghĩ ra được nguyện vọng màu vàng. Bởi vì mỗi người đều hạnh phúc, vậy thì còn gì phải ước nguyện nữa! Nhưng hiện tại tôi tìm được rồi. Kính Lỗi, tôi tặng nguyện vọng cuối cùng này cho cậu.” Nói xong, cô gái cúi đầu đứng dưới ánh trăng, hướng về phía Lạc Kính Lỗi, nhắm mắt lại, hai tay giao nhau. “Nguyện vọng cuối cùng, tôi hi vọng viên đá quý màu vàng sẽ luôn luôn vây quanh Lạc Kính Lỗi, khiến câu ấy có thể vui vẻ mà tiếp tục chơi bóng rổ. Cho dù cậu ấy có trở thành người giỏi nhất hay không cũng không sao cả, chỉ cần cậu ấy chơi vui vẻ, hạnh phúc, là tốt lắm rồi. Thánh Jesus, xin ngài hãy xua tan sự lo lắng cùng u buồn trên gương mặt cậu ấy, loại bỏ đi những phiền muộn khiến cậu ấy không thể chơi bóng rổ được. Từ nay về sau trên khuôn mặt cậu ấy chỉ có tươi cười, trong lòng cậu ấy chỉ có hạnh phúc, thế giới cậu ấy chỉ có bóng rổ. Kính Lỗi,” Vân Tiểu Hi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, tinh thể màu nâu đen nhỏ bé ùa ra, lấp lánh trong hào quang màu trắng. Ánh mắt yên lặng ấy hấp dẫn Lạc Kính Lỗi thật sâu, khiến trái tim cậu không thể bình tĩnh nổi. “Cậu thử nói, nguyện vọng của tôi có thể thực hiện được không?”
Lạc Kính Lỗi rốt cục hiểu được thiên sứ mà cậu từng tìm kiếm có bộ dạng gì. Hai mắt đẫm lệ khiến thân ảnh Vân Tiểu Hi trong sương mù trở nên mơ hồ không rõ.
Cô gái này tặng cho cậu nguyện vọng đẹp nhất, mở ra một cánh cửa sổ vui vẻ, có thể chậm rãi nghe được âm thanh băng tan, âm thanh lưu truyền rung động.
Cậu phát ra âm thanh trân quý, đối diện đôi mắt động lòng người kia, chậm rãi kiên định nói cho cô ấy—
Có thể, nhất – định – có thể!
Tuyết rơi.
Lạc Kính Lỗi tiếp được một bông tuyết, nhìn nó chậm rãi tan chảy vì hơi ấm, biến thành bọt nước đọng giữa lòng bàn tay, cậu không khỏi cảm hoài nở nụ cười, cũng nhanh nhanh bước chân trở về.
Trong cuộc đời chua sót vẫn có thể cảm nhận được một chút vị ngọt ngào, có thể quen biết những người bạn này cũng là chuyện ngoài ý muốn – là phấn khích ngoài ý muốn. Vân Tiểu Phi thẳng thắn, Tần Phẩm Diệp nhiệt tình, Vân Tiểu Hi hồn nhiên, đều làm cậu cảm động.
Sau khi tập hợp lại ở công viên trò chơi, cả bọn lại đến phố ăn vặt phồn hoa ăn thật nhiều. Tiểu Phi luôn luôn trách cứ Phẩm Diệp không biết phân biệt tốt xấu, ngay cả lúc ăn cơm, khi hắn cố ý chừa ra “ngai vàng” (bên cạnh Tiểu Hi), mà cũng nhường lại cho Lạc Kính Lỗi, còn dám tranh chỗ ngồi với Tiểu Phi. Tiểu Lệ cùng Angel vẫn vây quanh bên người Tần Phẩm Diệp, nghe anh nói chuyện như nghe lời nói của thần. Mọi người cười đùa vui vẻ, thân thiết hơn cả người nhà.
Cuộc vui nào cũng phải đến lúc tàn, Lạc Kính Lỗi lòng đầy hạnh phúc nhớ lại, vội vàng chạy về nhà. Đã hơn mười giờ, không biết Duẫn Thiên Khuyết có gọi điện thoại tới hay không. Mình không nhận điện thoại của hắn, không biết hắn có tức giận hay không. Nghĩ đến đây, cậu lại gia tăng bước bộ.
Lạc Kính Lỗi mở cửa ra, sờ soạng bật đèn lên. “Tách—”
Vừa mới thích ứng được ánh sáng, chưa kịp định thần, cậu đã bị bóng người ngồi trên sô pha doạ sợ. “A—” Cậu cảm giác được mầm móng sợ hãi lại lặng lẽ dâng lên.
“Em về rồi, chơi vui không?” Giọng điệu bình tĩnh lại làm cho Lạc Kính Lỗi cảm giác bản thân đang đứng giữa mảnh băng nứt.
“Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết… cậu vì sao… trở lại sớm như vậy. Tôi nghĩ… còn phải vài ngày nữa!” Giọng cậu rõ ràng đang run rẩy, không thể nói trôi chảy. “Tôi, tôi nghĩ cậu không trở lại, mới ăn cơm ở ngoài.” Lời cuối cùng cũng đã nhỏ như tiếng muỗi kêu, cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt.
Duẫn Thiên Khuyết sau khi nhìn thấy biểu tình này của cậu, không đành lòng trách cứ nữa, vì thế thay khuôn mặt tươi cười, vươn tay với cậu. “Lại đây.”
Lạc Kính Lỗi nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh sô pha, ngồi bên cạnh người hắn, một đôi tay dịu dàng ôm lấy cổ cậu. “Lạc, tôi rất nhớ em.”
“Cậu, trở về khi nào?” Hơi thở ấm áp khiến cậu hơi ngứa cổ.
“Chiều nay. Bởi vì nhớ em, liền cố gắng trở về nhanh. Trước đó đi viếng mộ, tế bái mẹ tôi, tặng cho bà một món quà. Sau khi trở về, không thấy em, còn có chút tức giận. Bảo người làm lui xuống hết, một người ngồi bực bội ngồi ở đây. Càng nghĩ càng giận, tính chờ sau khi em trở về sẽ trừng phạt em một chút. Nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của em, tức giận gì cũng không còn. Thầm nghĩ chỉ muốn kéo em vào lòng, ôm em một cái thật chặt. Lạc, tôi thật sự rất nhớ em.” Ngữ khí gần như làm nũng khiến cho Lạc Kính Lỗi thập phần không quen.
Khó trách lúc cậu vào cửa đã cảm thấy kỳ quái. Dọc theo đường đi một người cũng không có, toàn biệt thự đều tối đen, ngay cả người giúp việc cũng không thấy. “Hôm nay, là Giáng Sinh! Cậu—”
“Ừ. Tôi biết.” Duẫn Thiên Khuyết siết chặt cánh tay, như gắt gao quấn quanh, như sợ sẽ vuột mất cậu. “Lạc, tôi mệt mỏi quá, ngủ ở đây nhé!”
“Được.”
Duẫn Thiên Khuyết liền dùng tư thế ôm cậu từ phía sau, cùng nằm với cậu ở trên chiếc sô pha hình tròn lớn, lấy đệm làm gối đầu, kéo cái chăn đắp lên người, cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy bông tuyết ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống. Không biết là ai đã lật đổ chiếc đồng hồ tuyết, làm tuyết bay trắng xoá bầu trời.
“Duẫn Thiên Khuyết,” Lạc Kính Lỗi xoay người, đối mặt hắn. “Cậu đã từng nhìn qua màu đèn Giáng Sinh chưa? Có năm màu, có người nói điều này thể hiện năm nguyện vọng. Nếu là cậu, cậu sẽ ước nguyện điều gì?” Cậu đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, không biết người giống như Duẫn Thiên Khuyết sẽ trả lời như thế nào.
“Lạc càng ngày càng đẹp, Lạc vĩnh viễn khỏe mạnh, Lạc luôn hạnh phúc, Lạc luôn yêu thương tôi, Lạc vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.” Ngay cả một giây do dự cũng không có, Duẫn Thiên Khuyết vuốt ve mặt cậu, nói ra nỗi lòng.
“Cậu – Tôi nói là nguyện vọng của cậu.” Vì sao nhắc tới toàn là cậu.
“Nguyện vọng của tôi chính là em.”
Nếu cậu là một cái cô gái, nhất định sẽ bị cảm động! Đáng tiếc cậu không phải, cũng vĩnh viễn không phải. Cậu quên không được nguyên nhân khiến cuộc đời cậu trở thành bi kịch, cho nên cậu không có cảm động, không có cảm kích, càng không có tình cảm cơ bản của người yêu. “Chẳng lẽ cậu không có chuyện gì muốn làm sao?”
“Những thứ tôi muốn tôi đều có thể đạt được nhờ sự cố gắng của mình, căn bản không cần phải ước nguyện. Nhưng tâm ý của Lạc, sự xinh đẹp, khỏe mạnh của Lạc thì không như vậy. Cho nên, đây là nguyện vọng của tôi.”
Duẫn Thiên Khuyết, cậu nói ngàn câu vạn câu lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại không biết tôi thật sự muốn điều gì. Cậu chung quy không thắng được một tâm nguyện đơn giản về tình yêu cả đời của tôi mà Vân Tiểu Hi nói ra. “Cậu có từng nghĩ tới, nếu có một ngày cậu chán ghét tôi, không còn yêu tôi, thì sẽ như thế nào?”
“Nếu thật sự có ngày đó, để hai chúng ta chết cùng nhau đi! Cùng nhau đầu thai, cùng nhau lớn lên, kiếp sau tôi lại yêu em một lần nữa, ở cùng nhau một lần nữa, cho đến vĩnh hằng.”
Nghĩa là không chịu buông tay sao?
Lạc Kính Lỗi không nhìn ra một chút bóng dáng trêu chọc nào trong đôi mắt Duẫn Thiên Khuyết, ngược lại là vẻ kiên quyết, vẻ mặt thật sự doạ được cậu.
Tình yêu cho dù chết cũng không buông tay, tình yêu nặng nề không cần hồi đáp, tình yêu cố chấp mà cực đoan. Gánh vác cả đại giang sơn như vậy trên người, cậu thật sự còn cơ hội đào thoát sao?
Không yêu cũng không buông tay, chán ghét cũng không buông tay, cùng chết cũng không buông tay, đến kiếp sau cũng không buông tay. Lạc Kính Lỗi, có phải mày nên hi vọng Duẫn Thiên Khuyết yêu mày lâu một chút, như vậy mạng nhỏ của mày vẫn giữ được lâu một chút hay không?
Không yêu chính là chết, tình yêu mãnh liệt đến khủng khiến người khác khiếp sợ. Lạc Kính Lỗi, sớm muộn gì sẽ có một ngày mày sẽ chết trong tay người con trai quật cường này.
Một trận gió lạnh gào thét không hề báo động trước mà xâm nhập thân thể cậu, cậu theo trực giác co rúm lại một chút. Không muốn hỏi vấn đề này, vì vậy đành cuống quít nói sang chuyện khác. “Duẫn Thiên Khuyết, nói cho tôi nghe một chút về mẹ cậu đi!”
“Mẹ tôi?” Hắn thở dài. “Trong ấn tượng của tôi, bà có một đôi mắt rất lớn rất sâu. Tôi xem ảnh chụp của bà, rất đẹp!… Tôi chỉ nhớ rõ, bà nấu ăn rất ngon, mỗi lần tôi đều ăn thật nhiều… Bà hẳn là rất thích cười! Khi cười rộ lên trông bà đẹp lắm… Hôm nay tôi đốt ảnh chụp của chúng ta, cho bà xem. Tôi nói cho bà đây là người tôi yêu, bà nhìn thấy em nhất định sẽ thích, sẽ chúc phúc cho chúng ta. Cho nên, Lạc, chúng ta, nhất định phải hạnh phúc…”
——————
Băng: Tự nhiên chương này không thích Vân Tiểu Hi, vs thấy bạn Khuyết tội tội:v
C 22
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
3 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì