Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 78




Giọng điệu và lời nói của mèo Tuxedo giống một mệnh lệnh hơn là một thông báo.

Ai cũng không được đi!

Khu vực bình luận giống như một dòng chảy bị cắt đứt, dừng một chút rồi lại cuộn trào mãnh liệt.

“Chủ nhân đã lên tiếng, ai làm trái sẽ bị tước bỏ thân phận con sen.”

“Không đùa đâu, hầu hết mèo đều khôn nhà dại chợ. Thay đổi môi trường sống đồng nghĩa với lấy mạng của chúng, đối với một con mèo đã già như vậy thật sự không nên thay đổi.”

“Hai vị con sen kia, tất cả là vì đứa trẻ.”

“...”

Vẻ hưng phấn trên mặt đồng chí vợ cũ dần dần nhạt đi, cố gắng nói đạo lí: “Bảo bối à, bố và mẹ đã ly hôn, là ly hôn có hiểu không. Có nghĩa là mỗi người sẽ tự bắt đầu cuộc sống riêng của mình, nhưng tình yêu của chúng ta dành cho con sẽ không thay đổi. Vì vậy con…”

Khi nhìn thấy bảo bối từ trong phòng stream, mắt cô ấy đã lập tức đỏ hoe, muốn không từ bất cứ giá nào cũng phải đưa nó đi.

Đó là đứa trẻ cô ấy nuôi từ khi chỉ mới là một chú mèo con, tình cảm hơn mười năm, sớm đã hòa vào xương máu.

Bây giờ lại nói từ bỏ, sao cô ấy can tâm.

“Nhắc đến chuyện này tôi lại tức giận, hai người ly hôn đã được tôi đồng ý chưa? Chưa thương lượng với tôi đã để tôi lại cho cậu ta. Gan của hai người cũng lớn quá đi, muốn tạo phản à?” Mèo Tuxedo bắt đầu líu ríu mắng mỏ: “Lúc đầu hai người hứa như thế nào, sẽ làm con sen của tôi cả đời. Tôi không lên tiếng, ai cho phép hai người chia tay!”

Đồng chí vợ cũ yếu ớt nói: “Nhưng mà, nhưng mà chúng tôi đã chia tay rồi.”

“Chia tay rồi có thể tái hôn lại mà.”

“Vẫn là câu nói ấy, tất cả là vì đứa trẻ, hy sinh bản thân là đương nhiên.”

“Hahaha, tái hôn +1. Yêu Tôi Thì Đừng Đi, anh vẫn nên chủ động chút.”

“Đột nhiên phát hiện cái tên Yêu Tôi Thì Đừng Đi có vẻ đặc biệt phù hợp với bầu không khí hiện tại.”

“...”

Yêu Tôi Thì Đừng Đi đột nhiên nói: “Thế này đi, cô ở lại chăm sóc bảo bối. Tôi qua nhà bố mẹ tôi ở một khoảng thời gian.”

Đồng chí vợ cũ lắc đầu thở dài: “Về đó rồi anh ăn nói sao đây?”

Dù gì thì cũng có nhiều năm chung sống.

Yêu Tôi Thì Đừng Đi còn có một người anh trai, tính tình vợ của anh ấy không quá tốt nhưng chịu chăm sóc bố mẹ chồng như bây giờ. Yêu Tôi Thì Đừng Đi ở nhờ một thời gian ngắn thì còn được, nhưng nếu kéo dài chắc chắn sẽ gây ra cuộc đại chiến.

Yêu Tôi Thì Đừng Đi lại nghĩ ra một cách: “Vậy tôi thuê một căn nhà gần đây.”

Đồng chí vợ cũ do dự chút, gật đầu: “Tôi sẽ trả tiền thuê nhà.”

Có vẻ như đây là cách khả thi duy nhất.

Lúc bọn họ mới quen nhau không có nhà riêng, tổng cộng đã chuyển nhà bốn lần, lần đầu tiên đã bị dọa cho sợ hãi. Con mèo Tuxedo bình thường làm trời làm đất bắt nạt bọn họ đến môi trường mới thì chui vào khe nứt trên ghế sofa, nói thế nào cũng không chịu chui ra.

Sau khi bị cưỡng ép ôm ra ngoài, nó run rẩy, dáng vẻ vênh váo ngang ngược hoàn toàn biến mất. Nó không chịu ăn dù là đồ ăn đóng hộp cho mèo, đáng sợ hơn nữa là hơn một ngày không đi vệ sinh.

Cả hai người sợ đến mức vừa hôn vừa dỗ, nhưng chỉ vừa buông ra, nó lập tức tìm chỗ để chui vào, sau đó họ gọi cho bệnh viện thú cưng mới biết được đó là phản ứng khẩn cấp của con mèo.

Ba lần chuyển nhà tiếp theo, tình huống cũng gần như vậy, lần nào cũng khiến hai người họ đau lòng đến nước mắt lưng tròng.

Cách làm tốt cho cả hai bên này vẫn chưa được chấp nhận.

Con mèo Tuxedo vừa mới nguôi giận một chút giơ móng vuốt lên nện vào không khí một trận: “Các ngươi không hiểu tiếng mèo đúng không? Ý tôi là, hai người, không ai được phép rời đi.”

Đồng chí vợ cũ cẩn thận dè dặt giải thích: “Chúng ta thật sự không tiện ở cùng nhau. Thế này, bố con thuê một căn nhà trong cùng một khu phố, chỉ có ban đêm là không ở đây.”

Ly hôn rồi, cả hai lại đều độc thân, ban ngày ở cùng nhau thì không sao nhưng ban đêm vẫn ở cùng nhau thì quá khó xử rồi.

Vì đứa trẻ, có thể nói hai người đã nhượng bộ rất lớn.

“Tôi, tôi năm nay mười lăm tuổi, chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi. Đđến cuối đời, tôi muốn mở mắt ra là nhìn thấy hai người.” Mèo Tuxedo ép cổ họng, phát ra âm thanh tựa như mèo sữa nhỏ, đôi mắt đục ngầu của nó mở to, ngấn nước và lấp lánh: “Hai người đừng đi có được không, huhuhu.”

Mọi người trong phòng stream vẫn ổn, họ không ở trong hoàn cảnh này, thậm chí nhiều người còn cảm thấy con mèo diễn xuất cũng sâu quá rồi.

Nhưng thân thể của hai con sen đều sốc, giống như bị thứ gì đó hút hồn, đôi mắt trống rỗng.

Giữa hai người bọn họ có một trò chơi, chơi thế nào cũng không đủ.

Buổi tối khi sắp đến giờ đi ngủ, con mèo Tuxedo giống như một vị hoàng đế tâm huyết dâng trào đến sủng ái phi tần.

Có lẽ đã từ bỏ chuyện quốc gia đại sự, mèo Tuxedo hiếm khi lộ ra một mặt hiền hòa, tùy ý vuốt v e hôn hít, sau đó, đồng chí vợ cũ sẽ nâng mặt nó vuốt v e ngược lại. Chỉ trong vài giây, chủ nhân biến thành có đôi tai vểnh lên như cánh máy bay, khuôn mặt tròn mập mạp biến thành khuôn mặt trái xoan, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt vừa đen vừa tròn, trông dễ thương hệt như một tiểu tinh linh lạc vào thế giới loài người.

Ánh mắt con mèo Tuxedo lúc này chính là như vậy!

Trái tim dễ thương của đồng chí vợ cũ tan chảy, như bị lấy mất linh hồn, lẩm bẩm nói: “Được rồi, bố mẹ không đi đâu cả. Từ nay về sau sẽ ở bên bảo bối mỗi ngày.”

Yêu Tôi Thì Đừng Đi lại không có suy nghĩ đấy: “Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Đồng chí vợ cũ quay đầu hung hăng nói: “Tiền ở nhà thuê của anh tôi sẽ trả. Yên tâm đi. Nếu bạn gái anh muốn đến, tôi sẽ tránh.”

Yêu Tôi Thì Đừng Đi khua tay sắp đuổi kịp con mèo: “Không, ý tôi không phải vậy, tôi không có bạn gái.”

Có lẽ không ai nghĩ kết cục sẽ như thế này.

Lương Cẩm Tú cùng mọi người trong phòng stream cũng có tâm trạng giống như vậy, tò mò tại sao hai người lại ly hôn. Nhưng nó liên quan đến quyền riêng tư cá nhân, sao có thể hỏi trực tiếp được. Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, đang định cúp máy thì con mèo Tuxedo hướng về phía ống kính kêu meo meo.

Lương Cẩm Tú: “...”

“Biểu cảm của streamer là sao vậy?”

“A, con mèo nói gì vậy, mau phiên dịch!”

“Không được một mình ăn dưa, mau chóng dịch ra đi.”

Yêu Tôi Thì Đừng Đi nhìn bình luận: “Streamer, bảo bối nhà tôi vừa nói gì vậy?”

Nói gì sao, không thể nói cho anh ấy được.

Con mèo Tuxedo nói là: “Cảm ơn cô đã hoàn thành nguyện vọng thật sự của tôi.”

Nó vẫn luôn diễn kịch.

Nó đã tận mắt chứng kiến ​​hai con sen yêu nhau và chia tay như thế nào, tuy không hoàn toàn hiểu lý do chia tay nhưng nó biết rằng hai người vẫn luôn yêu nhau sâu đậm.

Yêu Tôi Thì Đừng Đi giữ lại tất cả đồ đạc của vợ cũ, những bông hoa trên ban công mà cô ấy không thể mang đi, mật mã ổ khóa, còn có bức ảnh chụp chung của hai người.

Vô số đêm, khi mèo Tuxedo mở mắt ra lại nhìn thấy Yêu Tôi Thì Đừng Đi đang ngơ ngác cầm tấm ảnh của hai người.

Đồng chí vợ cũ cũng gần như vậy, mặc dù không ở bên nhau nhưng mèo Tuxedo vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy.

Nó sống không được bao lâu. Kiếp này, nó rất hạnh phúc khi được gặp hai con sen, bọn họ yêu thương nó như vậy, nó cũng rất yêu thương hai người.

Đợi khi nó đến được ngôi sao của mình, bọn họ sẽ rất buồn, cũng sẽ rất cô đơn.

Lương Cẩm Tú thiếu chút nữa không kiểm soát được vẻ mặt của mình, nói một cách mơ hồ: “Không có gì.”

“May mà bọn họ nghe không hiểu.” Mèo Tuxedo tiếp tục ép cổ họng giả vờ đáng yêu: “Hừ hừ, muốn đấu với bổn mèo, bọn họ còn non lắm.”

Nó có thể yên tâm ra đi rồi.

Người trúng thưởng cuối cùng: Jungle King(*) Dịu Dàng.

(*) Thuật ngữ trong game moba Vương Giả Vinh Diệu, chỉ vị trí đi rừng.

Còn chưa kết nối đã có một loạt âm thanh cùng vang lên.

"Wow, là một chị gái chơi rừng, gánh tôi với.”

“CPDD, Pháp Sư đường giữa thông thạo 36 tìm rừng CP (ghép cặp).”

(*) CPDD: từ để chỉ sự ghép cặp, tìm bạn cặp ở trong game bên Trung Quốc.

“Mới thông thạo 36 mà dám xưng là Pháp Sư, Yao(*) có skin quốc phục đang ở đây.”

(*) Yao: Một tướng trong game Vương Giả Vinh Diệu, vai trò vai trò.

“Cậu khốn khiếp, Yao đi tìm anh trai đi rừng rồi. Chị gái đi rừng này là của tôi.”

“...”

Khi video được kết nối, mọi người lại sững sờ.

Nói sao nhỉ, Jungle King Dịu Dàng rất xinh đẹp - khi còn trẻ.

Hốc mắt của chị ấy hơi trũng, đôi mắt to tròn, lại có vẻ đẹp phong tình như người nước ngoài, làn da trắng ngần, tóc nhuộm màu, lông mi dài, lớp trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt vừa phải, trên tai và trước ngực có đeo trang sức kim cương phát sáng rực rỡ.

Nhưng tuổi của chị ấy không còn trẻ nữa, khóe mắt có những vết chân chim mảnh và dày đặc, rãnh cười sâu, làn da rõ ràng là lỏng lẻo.

Có lẽ là một phú bà có tiền biết cách bảo dưỡng thân thể.

Jungle King Dịu Dàng nhìn lướt qua bình luận, che miệng cười nhẹ: “Được chứ, chẳng qua kỹ năng đi rừng của tôi cũng chỉ ở mức trung bình. Nếu không sợ bị hại thì mọi người cứ tới đi.”

“Không sợ không sợ, cả gan hỏi một câu. Chắc chị gái chơi rừng là Vip 10 hà?”

“Chị có thể tặng em một bộ skin không?”

“Cái này còn cần hỏi à? Là một nhân viên cửa hàng trang sức, tôi có thể nói một cách có trách nhiệm rằng món trang sức mà chị gái phú bà đeo có giá trị bằng nửa căn nhà.”

“...”

Phòng stream đón nhận phần thưởng lớn nhất, Jungle King Dịu Dàng thuận tay gửi tặng mười viên Đông Hải minh châu - mỗi viên một ngàn tệ, cộng lại là mười nghìn tệ.

Lương Cẩm Tú căng thẳng ngăn cản: “Đừng đừng, quá nhiều rồi.”

Mỗi người trúng thưởng đều sẽ đợi khi kết thúc để tặng quà, nhưng còn chưa bắt đầu mà lại còn tặng quá nhiều, cô cảm thấy áp lực hơi lớn.

Jungle King Dịu Dàng cười nói: “So với những người cô đã giúp, ít tiền này chẳng là gì cả.”

Jungle King Dịu Dàng nhất định là một thánh ngoại giao. Chị ấy phát hiện Lương Cẩm Tú xấu hổ khi được khen, lập tức đổi chủ đề: “Yorkshire nhà tôi gần đây học được một kỹ năng, cũng không có ai dạy. Tôi rất tò mò muốn nhờ cô hỏi một chút nó làm sao mà học được vậy?”

Lương Cẩm Tú gật gật đầu: “Được rồi, cô gọi nó lại đây.”

Jungle King Dịu Dàng quay đầu lớn tiếng gọi, vừa nãy chị ấy còn đối mặt với ống kính, vừa xoay người thì có thể nhìn thấy khung cảnh sau lưng chị ấy.

Một dãy giá sách bằng gỗ hồng (rosewood) bày đầy các loại chạm khắc bằng ngọc tinh xảo. Trước mặt chị ấy là một bàn trà được làm toàn bộ bằng ngọc thạch, cho dù là người không biết chút gì về ngọc cũng biết đây đều là những thứ người bình thường căn bản không thể mua được.

"Ông trời ơi, tôi từng đến triển lãm về ngọc. Không kể đến viên ngọc thô rẻ nhất, một chiếc bàn trà lớn như vậy ít nhất cũng phải trên một trăm nghìn tệ.”

“Con phượng hoàng được đặt ở giữa giá sách hình như là ngọc Hòa Điền thượng hạng.”

“Thế giới của phú bà, quả nhiên không phải thứ tôi có thể tưởng tượng.”

“Đến muộn rồi, chị phú bà ơi, nhìn em này, nhìn em này.”

“...”

Trong video một chú chó Yorkshire rất dễ thương chạy đến. Nó vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, lông dày như lụa mềm mại mượt mà, hai tai nhỏ nhọn như hai chiếc nơ bướm, kết hợp với đôi mắt đậu đen tròn, trông giống một cô bé cực kì dễ thương.

Mọi người trong phòng stream lập tức dời sự chú ý.

“Nhỏ quá! Thật đáng yêu, thích quá đi.”

“Giống chó mà tôi thích nhất, hu hu hu, nhưng mà mắc quá đi, mua không nổi.”

“Tôi bắt đầu trộm chó đây!”

Jungle King Dịu Dàng nở một nụ cười của người mẹ: “Nó rất ngoan, biết đi vệ sinh khi trời mưa, trước giờ chưa bao giờ phá nhà.”

Giống như hiểu được chủ nhân đang khen mình, chú chó Yorkshire sủa gâu gâu vài tiếng rồi đột nhiên bắt đầu xoay tròn. Không phải xoay một vòng tròn mà là xoay như một con quay càng quay càng nhanh, vừa xoay vừa lớn tiếng sủa gâu gâu.

“Dừng lại dừng lại, mau dừng lại.!uay đến nỗi đầu tôi choáng váng rồi.”

“Đứa trẻ rất có thiên phú về vũ đạo đấy, cho nó đi học một lớp vũ đạo đi, trưởng thành có thể cống hiến cho đất nước.”

“Nó vẫn còn xoay à… Nó không chóng mặt sao?”

Yorkshire xoay đủ vòng hơn một phút, cuối cùng như uống quá say, xiêu vẹo vặn người ngã xuống đất, thè lưỡi lớn tiếng kêu: “Gâu gâu gâu.”

Âm thanh ỏn ẹo, vô cùng dễ nghe.

“Xem con xoay kìa, quay đến chóng mặt rồi chứ gì! Đáng đời.” Jungle King Dịu Dàng đùa giỡn bật cười ha ha, quay người hỏi Lương Cẩm Tú: “Nó cố ý chọc tôi vui phải không?”

Sắc mặt Lương Cẩm Tú chưa bao giờ phức tạp như bây giờ, cô hít một hơi thật sâu nói: “Xin lỗi! Có một vấn đề riêng tư tôi phải xác nhận trước! Chị có thai rồi phải không?”

Mọi người trong phòng stream: “...”

Vết tích thời gian trôi qua có thể bị che giấu, nhưng khí chất tỏa ra giống như mặt trời ở những thời điểm khác nhau.

Jungle King Dịu Dàng, có lẽ sắp năm mươi rồi.