Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 66




Vài con chim bồ câu rừng thì không sao, dù sao cũng không quá khác biệt so với chim bồ câu nuôi, nhưng khi chụp được Đại Chu Tước quý giá, trái tim của Gọi Tôi Là Ông Trương lập tức treo lơ lửng, thậm chí mấy ngày nay vẫn luôn đợi ở trong núi.

Ngộ nhỡ Chu Tước ăn nhầm thì sao?

Bình luận lập tức tăng vọt.

"Mặc dù vậy, nhưng mà bồ câu cũng rất đáng yêu, đừng có trông mặt mà bắt hình dong được không?"

"Tất cả những kẻ săn thú trộm đều đáng chết!"

"Muốn ăn bồ câu thì ra chợ mua, mười mấy nhân dân tệ một con. Tại sao phải dùng cách như vậy? Trong núi không chỉ có chim, mà còn có rất nhiều động vật nhỏ khác."

"Báo cảnh sát đi, nhất định phải nghiêm trị!"

"..."

"Sợ rằng loại chuyện này không chỉ tồn tại ngày một ngày hai, trong núi không có người giám sát, có lẽ muốn bắt được hung thủ sẽ rất khó." Gọi Tôi Là Ông Trương tha thiết nói: "Cho nên tôi nghĩ đến một biện pháp, để cho streamer hỏi xem bồ câu đã ăn nhầm mồi gì, sau đó tìm ra người hạ độc, rồi chúng ta hãy báo cảnh sát."

Chuyến đi phía Tây lần này, khiến ông ấy có cảm giác đời người đã viên mãn rồi. Đại Chu Tước xinh đẹp giống như tinh linh duy nhất tồn tại trên thế gian, nhất định chính mắt ông ấy phải nhìn thấy nó an toàn mới có thể yên tâm.

Lương Cẩm Tú ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Chú có thể tìm được bồ câu hôn mê không?"

"Tôi vừa mới nhìn thấy một con." Gọi Tôi Là Ông Trương xoay người đi về phía trước, tiếng gió rít mạnh đến mức ông ấy phải nheo mắt lại. Khoảng hơn mười phút sau, đột nhiên ông ấy dừng lại, hô lên: "Ở đó có một con."

Không phải con mà ông ấy đã phát hiện từ trước.

Trong bụi cỏ mọc hoang, một con bồ câu màu xám tro mặt hướng lên trên, không nhúc nhích, đôi mắt nửa khép nửa mở.

Nghe được tiếng bước chân, con ngươi nó hơi giật giật.

Còn sống.

Chờ điện thoại di động đến gần lỗ tai nó, Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng nói: "Ta tới cứu mi. Mi đã ăn thứ gì, ăn ở đâu?"

Đại đa số động vật bỗng nhiên có thể nghe hiểu tiếng người, ít nhiều cũng sẽ kinh ngạc.

Đôi mắt khép hờ của bồ câu mở ra: "Kru kru kru."

"Ồ, tôi đã thành tiên rồi sao? Sao có thể nghe hiểu tiếng người?"

Nói xong, nó lại nhắm mắt lại.

Vì có thể làm cho nó tỉnh táo một chút, Gọi Tôi Là Ông Trương dựng thẳng đầu nó, lắc nhẹ.

Không có tác dụng, lắc bên này rũ bên kia, dường như không được.

Gọi Tôi Là Ông Trương thở dài, lấy bình nước mang theo trong người ra. Chỉ có nước mới có thể hóa giải triệu chứng trúng độc. Ông ấy mới mở nắp bình, bỗng nhiên từ nhánh cây trên đỉnh đầu rơi xuống vật đen thùi lùi, đập ngay vào bình nước.

Là một con bồ câu màu xám trắng.

Bụi cỏ dại như cái đệm thật dày, bồ câu nhẹ nhàng bị bắn ngược lên, không bị thương.

Gọi Tôi Là Ông Trương ngẩng đầu nhìn nhánh cây, đau lòng nói: "Lại thêm một con trúng độc!"

Cơ bản triệu chứng của con này cũng giống với con lúc nãy, còn sống, nhưng không có sức động đậy.

"Tôi có một nghi vấn, sau khi hạ độc còn có thể ăn không? Chất độc có thể theo máu chảy vào trong thịt hay không?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Cá nhân tôi cảm thấy cho dù không sao cũng không dám ăn."

"Các loại thuốc tê?"

Không ít người trong buổi livestream nói lên nghi ngờ của mình.

Bồ câu rừng chứ không phải chuột, nó là dùng để ăn, đồ ăn vào bụng, vì ăn mà không cần mạng nữa?

Nhưng không thể nào biết được chân tướng.

Tuy nhiên đã nhắc nhở Gọi Tôi Là Ông Trương.

Bất kể như thế nào, không thể để bồ câu rừng lộ ra ngoài. Chúng không hề có năng lực phản kháng trước các động vật ăn thịt khác trong núi, tương đương với một bữa tiệc xa hoa miễn phí, lỡ như ăn vào trúng độc thì sao?

Có thể thấy, Gọi Tôi Là Ông Trương vô cùng lương thiện. Ông ấy đau buồn đào một cái hố, đặt hai con bồ câu sóng vai nằm vào bên trong, còn sửa sang lại bộ lông cho hai con bồ câu giống như sửa sang lại dung nhan người người chết vậy, nhẹ nhàng tháo cỏ khô dính trên người chúng nó xuống.

Cuối cùng, hai tay vái vái.

Có người trong phòng livestream nhớ tới buổi phát sóng đầu tiên lúc mới quen Lương Cẩm Tú: Chôn chim.

"Hai chú chim bồ câu nhỏ, có thể các mi không quen nhau, nhưng trên đường hoàng tuyền làm một đôi bạn đi. Ta thay loài người xin lỗi bọn mi."

"Đáng lý bọn mi nên thuộc về bầu trời, nhưng hôm nay lại chôn dưới đất bùn. Kiếp sau hãy nhớ, không nên ăn thức ăn không rõ lai lịch."

"Lên đường may mắn, chim bồ câu nhỏ."

"..."

Lương Cẩm Tú cảm thấy không hiểu tại sao bầu không khí lại đột nhiên biến thành như vậy?

Ban đầu hai con sáo đầu bạc là một con chết, còn một con chết vì tình, tình huống hoàn toàn khác bây giờ. Hơn nữa, chúng vẫn chưa chết, rõ ràng lồ ng ngực còn đang phập phồng, giống như đang ngủ hơn.

Cũng không chắc là đã chết mà, biết đâu có thể sống lại.

Lương Cẩm Tú nhìn bình luận muốn nói lại thôi, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, thì con bồ câu màu xám tro đã mở mắt ra!

Không phải là mở mắt hấp hối, mà là hơi giống cảnh kết trong một bộ phim điện ảnh, quái vật đột nhiên mở mắt ra.

Đôi mắt hồng ngọc tràn đầy sức sống.

Nó dùng sức xoay mình, quay đầu thấy con bồ câu màu xám trắng bên cạnh, nó hoảng sợ nhảy lên giống như gà mái vỡ ổ vậy: "Kru kru kru, kru kru kru."

Con màu xám trắng kia cũng tỉnh, cũng bị dọa nhảy lên thật cao.

Gọi Tôi Là Ông Trương vừa mừng vừa sợ: "Streamer, bọn chúng đang nói gì?"

Hồi quang phản chiếu, nhất định là hồi quang phản chiếu.

Vẻ mặt Lương Cẩm Tú phức tạp.

Đây là hai con bồ câu trống, hình như tuổi tác không nhỏ, giọng trầm thấp khàn khàn.

Bồ câu màu xám tro: "Anh là ai? Anh đã làm gì tôi? Nói cho anh biết, cơ thể tôi chỉ có vợ tôi mới được chạm vào."

Bồ câu màu xám trắng: "Tôi nói cho anh biết! Tôi chỉ thích một mình vợ tôi, anh lấy được thân thể tôi nhưng sẽ không có được lòng tôi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với anh."

Mọi người trong livestream vốn tưởng rằng bọn chúng sắp chết: "..."

Đúng là lãng phí tình cảm.

Lương Cẩm Tú cau mày: "Sao tôi cảm thấy hơi giống lời nói lúc say?"

Gọi Tôi Là Ông Trương mờ mịt nhìn hai con bồ câu lảo đảo lắc lư đứng lên: "Nhưng mà chúng không phải là loài người, lấy đâu ra rượu."

Lương Cẩm Tú cũng không nghĩ ra điểm này, la lớn: "Hôm nay bọn mi đã ăn cái gì?"

Đột nhiên xuất hiện tiếng của loài người khiến cho hai con bồ câu từ trong kích động bình phục lại.

Bồ câu màu xám tro: "Buổi trưa tôi ăn một con gà núi."

Bồ câu màu xám trắng: "Ồ, gà núi coi là gì, buổi trưa tôi ăn một con ưng."

"Tôi ăn một con mèo rừng."

"Tôi ăn một con báo lớn."

Mọi người trên phòng livestream: "... "

Càng ngày càng giống lời say rượu.

Cuối cùng con bồ câu màu xám trắng thắng, đắc ý dạt dào nói: "Tôi vừa ăn một con bồ câu."

Lực sát thương của lời này tương đương với câu nói một người ăn một người.

Bồ câu màu xám tro bị dọa cho muốn bay, giương đôi cánh lảo đảo lắc lư bay được mấy bước, lập tức đâm vào trong bụi cỏ.

Lương Cẩm Tú nhớ tới gì đó, nheo mắt nhìn cái cây mà chim bồ câu rớt xuống trong video, quả nhiên phía trên kết rất nhiều quả màu đỏ.

Trước đây Lương Mộc Lâm đã từng nói, lúc nhỏ thiếu lương thực, người còn không đủ ăn, căn bản không dư thừa để ủ rượu. Những người thèm rượu bèn lên núi hái một loại quả dại vừa đắng vừa chát không thể ăn nổi.

Sau khi hái về thì đem đi phơi nắng, đến lúc chín thì thả vào chai, chờ từ từ lên men, là thu được rượu trái cây.

Còn có Hầu Nhi Tửu trong tiểu thuyết.

Bồ câu chủ yếu ăn cỏ, hạt và quả dại. Những năm này số lượng chim giảm nhanh chóng, đã từng có lúc chim sẻ bay đầy trời, tùy tiện có thể bắt cả một bao tải, hiện tại trở thành loài bảo vệ cấp ba, có thể thấy còn lại bao nhiêu chim.

Cái mỏ của loài chim rất kén chọn.

Phải ngon, chín muồi, nhất định không ăn quả xanh.

Có khả năng, có một loại quả dại thích hợp dùng để ủ rượu, bồ câu ăn ngay lúc nó đã lên men, hoặc là sau khi vào trong dạ dày mới lên men, hình thành rượu trái cây.

Gọi Tôi Là Ông Trương nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm. Ông ấy nhặt một quả chín đỏ, bóp chảy ra chất lỏng đặt dưới lỗ mũi ngửi một cái: "Ồ, có mùi rượu thoang thoảng."

Chút rượu này đối với người đương nhiên không tính là gì, nhưng cơ thể bồ câu nhỏ.

"Cho nên... căn bản không hề có người hạ độc."

"Tôi đã nói rồi, ai lại ăn đồ có độc vào người."

"Nước mắt của tôi thật không đáng, vừa rồi tôi cho là hai bọn nó nghẻo rồi."

"Đúng là được mở rộng tầm mắt - bồ câu say rượu, bọn mi được lắm."

"..."

Hai con bồ câu say rượu rất nhanh đã quên mất xảy ra chuyện gì. Một con lảo đảo lắc lư muốn bay đi thì đụng vào nhánh cây bên cạnh, tức giận kêu kru kru lý luận: "Tại sao mi đánh ta, tại sao mi đánh ta?"

Một con khác phát hiện một đám lá cây hình dáng hơi giống chim bồ câu, coi lá cây thành vợ: "Vợ, chúng ta về nhà có được không? Anh đưa em về nhà."

Lương Cẩm Tú trầm giọng nói: "Rót cho bọn chúng chút nước."

Giống như người vậy, uống nhiều rồi thải ra là được.

Những điều này chẳng qua là suy đoán của cô, rốt cuộc có đúng hay không, phải để cho hai con bồ câu tỉnh táo lại mới có thể xác nhận.

Kinh nghiệm của Gọi Tôi Là Ông Trương vô cùng phong phú, túm lấy hai con, mở miệng ra, vừa rót nước vào trong vừa dùng sức lắc.

Hai con bồ câu phát ra tiếng nôn mửa: "Phì!"

Gọi Tôi Là Ông Trương vội vàng quay đầu, cười mắng: "Đừng ói lên người ta."

Lúc này có tiếng cánh chim vạch qua bầu trời từ đỉnh đầu truyền tới.

Hai con chim bồ câu một trắng một đen đậu lên ngọn cây gần đó, gấp gáp kêu kru kru.

Hai con bồ câu say rượu tỉnh táo không ít.

"Vợ, đừng tới đây! Có con người, nguy hiểm!"

"Vợ, đi mau! Không cần để ý đến anh, mau trở về ổ."

Chim bồ câu là một đời một kiếp một đôi.

Vẻ mặt hai con chim bồ câu mái đau khổ, bay lên thật cao chuẩn bị tấn công Gọi Tôi Là Ông Trương.

Nhưng bọn chúng vẫn còn lý trí, biết cận chiến nguy hiểm, bay lên đầu Gọi Tôi Là Ông Trương cho ông ấy hai bãi phân chim.

Gọi Tôi Là Ông Trương dở khóc dở cười, linh hoạt né tránh: "Ta không làm hại chồng bọn mi. Ta thấy hai đứa nó nằm bất động, tưởng là bị trúng độc."

Hai con bồ câu mái căn bản không tin.

"Kru kru kru, kru kru kru."

"Buông chồng tôi ra, buông chồng tôi ra."

Gọi Tôi Là Ông Trương lập tức buông ra, giơ cao hai tay thụt lùi mấy bước: "Bây giờ tin chưa?"

Hai con bồ câu mái lập tức nhào về phía chồng mình, nóng nảy thúc giục.

"Đi mau, đi mau."

Bọn chúng chỉ tin tưởng bầu trời, tin vào cánh của mình.

Hai con bồ câu trống một xám một trắng cố gắng đập cánh, nhưng vẫn chưa tỉnh rượu. Chúng nó giống như người say vậy, chân có thể động, nhưng không tìm được thăng bằng.

Bồ câu mái lập tức hiểu rõ, nhìn quả màu đỏ trên cây: "Các anh lại đi ăn?"

Bọn chúng không có khái niệm về rượu.

Nhưng một thế hệ này truyền đến thế hệ sau, đã sớm tìm ra quy luật trong đó, loại quả vừa lớn vừa đỏ này có thể ăn, nhưng tuyệt đối không thể ăn nhiều, nếu không sẽ chóng mặt, bay cũng không bay được.

Loại cảm giác đó rất thoải mái, nhẹ nhàng lâng lâng.

Nhưng mà quá nguy hiểm, sẽ mất mạng.