Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 89: Anh Đấy Nhé






Thời gian chầm chậm trôi đi.
“Đừng nói là em từ chối nhé?” Chu Mạnh Ngôn lo lắng muốn chết nhưng không dám thể hiện ra mặt, chỉ tỏ vẻ bông đùa: “Hay em lại muốn thử anh trước?”
Chung Thái Lam đưa tay ra nhận bó hoa: “Không phải, lần đầu có người tặng hoa tỏ tình nên em hơi bất ngờ thôi.”
“Dọa chết anh rồi.” Chu Mạnh Ngôn vỗ ngực và thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm chầm lấy cô, “Được rồi, được rồi, thoát ế rồi, thoát ế rồi.”
Chung Thái Lam ôm eo Chu Mạnh Ngôn, dựa đầu vào vai anh rồi hỏi: “Anh nghĩ kỹ chưa?”
“Gặp nguy hiểm ư? Không sao, anh thích vậy.” Anh hôn nhẹ vào sau tai cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy em có hối hận không? Anh là một người bạn trai có thể biến mất bất cứ lúc nào đấy.”
Chung Thái Lam sững sờ, giả vờ như vừa mới nhận ra điều gì đó: “Anh nói vậy thì em mới nhận ra…”
Chu Mạnh Ngôn nổi giận: “Này, em đã đồng ý rồi, không được đổi ý.”
“Em đùa thôi.” Chung Thái Lam bật cười: “Không đổi ý đâu, em sợ bây giờ em mà đổi ý thì anh sẽ lại biến mất.”
Bây giờ cô vẫn rất lo lắng và sợ hãi, giống như có một lưỡi dao treo trên đầu mình vậy, bây giờ chỉ có chừng ấy thời gian, hai người định dùng để yêu nhau hay tiếp tục bối rối đây? Không cần nói thì mọi người cũng đoán được đáp án rồi.
Nếu chỉ có thể ở bên nhau một khoảng thời gian nhất định thì hãy dùng để yêu nhau đi.
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu rục rịch: “Vậy anh có thể hôn em rồi đúng không?”
“Không phải anh hôn em rồi sao?” Vì Chu Mạnh Ngôn cứ táy máy nên Chung Thái Lam cảm thấy chỗ sau tai rất ngứa.
Chu Mạnh Ngôn nâng mặt cô lên: “Hôn, anh nói là hôn...!được rồi, em nhắm mắt lại đi.”
Chung Thái Lam nghe lời Chu Mạnh Ngôn nhắm mắt lại, hàng mi hơi run run.

Chu Mạnh Ngôn nín thở lại gần cô, nhẹ nhàng chạm vào môi cô một cái, sau khi xác nhận rằng đối phương đã đồng ý thì anh bắt đầu vào việc.
Đây là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa triền miên, trong miệng cả hai người đều ngập tràn hương vị ngọt ngào.
Hoang đường thật.

Trong đầu Chung Thái Lam bỗng xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ lạ: Mới đầu còn tưởng rằng việc thân mật với Chu Mạnh Ngôn sẽ tự nhiên và bình thường giống như cảm giác tay trái nắm lấy tay phải, nhưng hóa ra không phải.


Điều giống tưởng tượng nhất là dù cô cảm thấy rất lạ nhưng lại không khó chịu với sự thân mật này.
Một lúc lâu sau, Chu Mạnh Ngôn thả cô ra, cẩn thận hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Chỉ vậy thôi à?” Chung Thái Lam sờ môi, cảm thấy môi mình hơi đau, còn sưng lên một chút.
Chu Mạnh Ngôn hôn lên má Chung Thái Lam: “Sao anh có thể tha cho em được chứ? Nhưng nên từ từ làm từng bước một, đừng vội.”
Chung Thái Lam nhìn anh, “Lúc chiều ai đi thẳng vào vấn đề vậy?”
“Lúc đấy anh chỉ đùa thôi.” Vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn rất bình thường, không hề chột dạ chút nào, “Không bàn về những chuyện khác nữa, chúng ta cùng xem phim đi.”
Chung Thái Lam nhìn anh với ánh mắt đầy hàm ý: “Phim gì vậy?”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Một bộ phim tình cảm trong sáng.”
Anh nói thật.
Bộ phim mà Chu Mạnh Ngôn muốn cho cô xem đúng là một bộ phim điện ảnh lãng mạn về tình yêu ngây thơ trong sáng, dịu dàng thắm thiết.
Chung Thái Lam lễ phép kiểm điểm lại bản thân một giây, sau đó tò mò hỏi: “Sao lại phải xem phim này?”
“Thời gian xem phim dài, bầu không khí lãng mạn, rất phù hợp cho màn dạo đầu.” Chu Mạnh Ngôn tắt đèn chính trong nhà, chỉ để lại hai ngọn đèn áp tường nhỏ, trong phút chốc, bầu không khí đã trở nên mập mờ hơn.
Chung Thái Lam dựa người về phía sau: “Nghe có vẻ rất hợp lý.”
Chu Mạnh Ngôn nắm lấy vai Chung Thái Lam rồi kéo cô vào lòng mình: “Thế này này.”
Chung Thái Lam mỉm cười, dựa đầu vào vai anh sau đó tập trung xem phần đầu của bộ phim điện ảnh trước mặt.
Sau mười phút đầu, bầu không khí quanh hai người dần thay đổi.

Chu Mạnh Ngôn quay sang hôn má Chung Thái Lam, sau đó liếm nhẹ lên cổ cô, còn vén cả tóc cô sang một bên để tiện hôn lên cổ, giống như một chú mèo nhỏ tinh nghịch, thỉnh thoảng dùng phần đệm dưới móng để thăm dò chủ mình.
Chung Thái Lam cảm thấy phần sau tai mình vừa ngứa vừa nóng thì nhíu mày, vội tránh sang một bên: “Anh nghịch ngợm gì thế, sao bảo là xem phim cơ mà?”
“Em ngốc thế.

Sao có thể chỉ xem phim thôi, chẳng lẽ xem xong em định nghiên cứu về bài học cuộc sống có thể rút ra rồi bình luận về phim à?” Chu Mạnh Ngôn ôm cô vào lòng, xoa nhẹ: “Anh làm thế này để em quen dần thôi.”
Chung Thái Lam quay sang nhìn anh: “Em còn lạ gì anh nữa?”
Nghe giọng điệu của Chung Thái Lam, Chu Mạnh Ngôn cũng biết là có vấn đề, vội vàng hôn lên má cô: “Ý anh là cơ thể em.

Bây giờ người em vẫn chưa quen với sự tồn tại của anh, lát nữa khi bắt đầu em sẽ chống cự theo bản năng, như vậy thì không thoải mái, rồi không có ấn tượng tốt nữa, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tình dục của chúng ta sau này.”
Chung Thái Lam: “…” Nghe rất logic, có vẻ hợp lý đấy, “Vậy thì hôm nào làm?”
“Em nghĩ hay lắm.” Chu Mạnh Ngôn ôm chặt cô vào lòng mình: “Anh không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.”
Chung Thái Lam bật cười, nhẹ nhàng sờ má anh: “Anh đấy nhé.”
“Anh đây.” Chu Mạnh Ngôn cắn nhẹ vành tai Chung Thái Lam, sau đó cầm cổ tay cô đặt lên ngực mình: “Nào, bây giờ em hãy làm quen với anh một chút đi, dù em là người đã tạo ra anh nhưng chắc chắn em không biết anh thích chỗ nào đâu.”
Chung Thái Lam hừ một tiếng: “Em sắp biết rồi.” Mà cô không chỉ nói suông, sau đó còn dùng hành động để chứng minh ngay.

Đây là nhân vật mà cô đã tự tay sáng tác, đáng ra cô phải hiểu Chu Mạnh Ngôn hơn cả chính bản thân anh.

Nhưng nhân vật hư cấu thì không có cảm giác chân thật đến mức này, hiện tại cơ thể anh đang tỏa ra hơi ấm của một người bình thường, cảm giác ấy rất lạ.
Chung Thái Lam không thể chờ đợi thêm nữa, cô rất muốn biết thêm về Chu Mạnh Ngôn, hiểu rõ tất cả mọi thứ thuộc về anh.
Sự nhiệt tình và chủ động của Chung Thái Lam khiến Chu Mạnh Ngôn giật mình, anh chợt nhận ra, có vẻ như mình đã nhầm, người khác thì cần chậm mà chắc nhưng Chung Thái Lam lại khác, sự tồn tại của anh chính là kích thích lớn nhất đối với cô rồi.
Chung Thái Lam luôn muốn có được anh.
Phát hiện này giống như một viên thuốc kích thích đối với Chu Mạnh Ngôn, những bước một hai ba gì đó trong đầu anh lập tức bị gạt sang một bên, lý trí cũng chẳng còn nữa, anh nghe theo bản năng, ôm lấy cô rồi hôn.
Phim mới chiếu được một nửa nhưng hai người đã hoàn toàn kết hợp với nhau rồi, mồ hôi thấm ướt cả ga giường, tiếng thở gấp lấn át những lời thoại trong phim.


Lúc này, trong mắt hai người chỉ có nhau mà thôi.
Khoảnh khắc thân mật nhất giữa hai người, lúc tiến vào nơi sâu nhất, Chung Thái Lam bỗng bật khóc: “Anh trở về rồi.”
Chu Mạnh Ngôn nghe thấy vậy thì nắm chặt tay Chung Thái Lam, thủ thỉ: “Ừ, anh về rồi đây.” Anh đã quay về bên cô bằng một cách khác, hai người hòa làm một, nhưng lần này anh cam tâm tình nguyện.
Sau khi ân ái xong, hai người cứ vậy ôm nhau xem nốt phần kết của bộ phim trong trạng thái ướt sũng.
Chung Thái Lam suy nghĩ một lúc lâu mới dịu dàng nói: “Hay là lần sau chúng ta xem phim kiểu khác đi.”
“Muốn khám phá tư thế mới à?” Chu Mạnh Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Anh có đĩa CD đấy, em có muốn xem không?”
Chung Thái Lam vuốt tóc anh: “Ý em là chúng ta ra ngoài xem phim đi.”
“À, không thành vấn đề.” Anh hôn cô một cái thật mạnh, sau đó khen: “Về sau cứ thế này mà phát huy nhé, em có yêu cầu gì thì hãy nói thẳng với anh, dù anh có thể đoán được một nửa nhưng thi thoảng cũng sẽ bị sai đấy.”
Chung Thái Lam nghi ngờ: “Anh đoán được một nửa à? Vậy bây giờ em đang nghĩ gì?”
Chu Mạnh Ngôn ngẫm nghĩ hồi lâu: “Người em đang cảm thấy hơi dính nên muốn đi tắm.

Nhưng em lại không muốn đứng dậy, cũng không muốn rời khỏi anh, vậy nên…”
“Vậy nên làm sao?”
Chu Mạnh Ngôn đứng thẳng người dậy rồi bế ngang Chung Thái Lam lên: “Đây là lúc để anh thực hiện trách nhiệm của nam chính, bế em đi tắm.

Anh đoán đúng chưa?”
Chung Thái Lam: “Lúc tắm đừng có làm ướt tóc em đấy.”
“Ấy.

Anh đoán đúng rồi.” Chu Mạnh Ngôn mỉm cười ôm cô vào phòng tắm.
Đèn ở nhà tắm sáng hơn trong phòng, Chung Thái Lam ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu ở bên cạnh, cảm thấy anh vừa lạ vừa quen.

Có lẽ vì câu chuyện về Cao Ngân Nguyệt vừa mới bắt đầu thì đã có chuyện bất ngờ xảy ra, cô chưa bao giờ cẩn thận quan sát dáng vẻ của Chu Mạnh Ngôn nên ấn tượng về cơ thể anh vẫn còn dừng lại ở thời niên thiếu.
Nhưng người trước mắt Chung Thái Lam bây giờ là một người đàn ông.

Bờ vai và lồng ngực nở nang, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, mỗi lần anh lại gần, cô đều cảm nhận được hormone nam tính tỏa ra.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Chu Mạnh Ngôn kê một chiếc khăn mặt ở thành bồn tắm rồi để cô ngồi lên.
Chung Thái Lam bật cười, lên tiếng cảm thán: “Em cảm thấy anh đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông rồi."
Chu Mạnh Ngôn nhướng mày cười nhạo cô: “Hửm, đây là lời khẳng định của em cho màn thể hiện lúc nãy của anh à? Xem ra em cũng rất thích, hay là hôm nay chúng ta khám phá thêm bản đồ ở nhà tắm đi.”
“Không muốn.” Chung Thái Lam dựa vào ngực anh: “Em mệt rồi.”
Chu Mạnh Ngôn hôn lên trán Chung Thái Lam: “Được rồi, để hôm khác nhé.”
Chung Thái Lam sờ nhẹ vào cậu bạn nhỏ của Chu Mạnh Ngôn như đang khen thưởng: “Ngoan quá.”
“Này này này, em đừng có mà gây sự.” Chu Mạnh Ngôn cảnh cáo rồi cố gắng gom hết tóc cô vào một bàn tay, “Tóc em phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ anh cứ cầm cho em mãi à?”
Chung Thái Lam bĩu môi: “Trên bồn rửa mặt có kẹp tóc đấy.”
Lúc này Chu Mạnh Ngôn mới để ý, anh cầm kẹp tóc, khó khăn lắm mới có thể kẹp được hết tóc của cô lên: “Sao cái này cứ tuột mãi thế? Hay là anh mua cho em dây buộc tóc có hình con thỏ như trong phim Hàn nhé?”
“Do anh ngốc thôi.” Chung Thái Lam tự túm lấy tóc, vuốt mấy cái rồi cứ thế buộc gọn hết mớ tóc dài phía sau lên, để lộ cần cổ mảnh khảnh của mình.

Chu Mạnh Ngôn không nhịn được mà tiến đến mút nhẹ lên cổ cô, nhưng lại bị cô đánh yêu một cái: “Không được, mai em còn phải lên lớp, đừng để lại dấu.”
“Cái này thì có gì đâu.” Chu Mạnh Ngôn lẩm bẩm nhưng vẫn nghe lời, biến động tác này thành một nụ hôn nhẹ: “Mai anh đưa em đi học nhé.”
Chung Thái Lam nói: “Không cần đâu, có mấy bước thôi, mai em đi từ cửa sau một lúc là đến.”
“Không được, anh muốn đưa em đi học.” Chu Mạnh Ngôn kiên trì: “Có bạn trai mà không dẫn theo thì khác gì cẩm y dạ hành (1) đâu chứ? À, nhắc mới nhớ, em tắm nhanh lên, tắm xong anh muốn đăng lên Khoảnh Khắc.”
(1) Cẩm y dạ hành: Mặc áo gấm mà đi đêm thì không ai biết áo trên người là áo gấm
Chung Thái Lam: “Hả?”

Chu Mạnh Ngôn đã nhanh chóng vò cục bông tắm cho lên bọt rồi kỳ lưng giúp cô: “Nhanh lên, nhanh lên, anh không chờ nổi nữa.”
Dưới sự giục giã của Chu Mạnh Ngôn, mười phút sau hai người đã tắm xong (điều này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng), sau đó Chung Thái Lam bị anh kéo lên giường, đắp kín chăn rồi ôm vào lòng, chụp tự sướng N tấm ảnh.
Chu Mạnh Ngôn vừa chọn ảnh vừa hỏi: “Em có muốn photoshop gì không?”
“Anh biết nhiều thật đấy.” Chung Thái Lam cảm thán: “Để em xem thử nào.”
Chung Thái Lam đã chuẩn bị tinh thần đêm nay sẽ nằm sửa ảnh cả đêm, nhưng cuối cùng lại nhận ra mình nghĩ quá nhiều.

Chu Mạnh Ngôn chọn góc rất khéo, chỉ chụp lưng cô và một góc mặt của anh, ánh sáng cũng khá ổn, mặc dù hai người đang nằm chung giường nhưng lại không hề có cảm giác mập mờ mà vô cùng ấm áp.
“Kỹ thuật chụp ảnh được đấy.” Chung Thái Lam không thấy chút khuyết điểm nào, đành gật đầu đồng ý: “Đăng đi.”
Chu Mạnh Ngôn hào hứng đăng bài lên Khoảnh Khắc, nội dung rất đơn giản: “Thoát ế!”
“Em mau vào like bài cho anh đi.”
“Chúng ta chưa kết bạn với nhau.” Lúc Chung Thái Lam báo tin xấu này, Chu Mạnh Ngôn ngẩn ra, tất cả mọi thứ đều bị cô biến thành một giấc mơ, hai người kết bạn với nhau trong mơ, tất nhiên là ngoài đời sẽ không có gì rồi.
Chu Mạnh Ngôn: _(:з" ∠)_
Anh nhanh chóng kết bạn với tất cả các tài khoản mạng xã hội rồi còn lưu cả mã số sinh viên, lớp, thời khóa biểu của Chung Thái Lam, thậm chí ngay cả địa chỉ và cách liên hệ với nhà họ Quách ở Tùng Dung anh cũng không chịu bỏ qua, còn uy hiếp cô: “Anh lưu hết mọi thứ rồi đấy, sau này em cứ thử chặn anh tiếp xem.”
Chung Thái Lam xoa đầu anh, mở sách vở ra: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô từ phía sau: “Còn phải đọc sách à?”
“Yêu anh xong thì cuối kỳ này đi thi sẽ được điểm tối đa chắc?” Chung Thái Lam trêu Chu Mạnh Ngôn.
Chu Mạnh Ngôn nhíu mày lại, mãi một lúc sau mới thừa nhận: “Đây đúng là một vấn đề rất nghiêm trọng, để anh nghĩ cách.”
Chung Thái Lam quan sát vẻ mặt của Chu Mạnh Ngôn, chẳng hiểu sao cô lại bật cười: “Anh không nên hẹn hò với em, nếu chọn người khác thì cuộc sống sẽ đơn giản và vui vẻ hơn nhiều.”
“Lúc nào em cũng mong rằng anh là một cậu học sinh cấp ba, vấn đề lớn nhất trong tình yêu là không biết crush của mình có thích mình hay không à?” Chu Mạnh Ngôn ôm Chung Thái Lam, cũng không giận cô.

Chỉ có người yêu mình thật lòng thì mới mong mình sẽ không bao giờ buồn phiền vì mọi chuyện, càng không bao giờ phải chịu tổn thương: “Nhưng em cũng nói rồi đấy, anh là một người đàn ông.”
Chung Thái Lam lên tiếng: “Không phải ai cũng bắt buộc trưởng thành, duy trì tính trẻ con và sự tò mò về thế giới này thì có sao đâu?”
“Không có em tức là có sao rồi.” Chu Mạnh Ngôn hơi dừng lại rồi đưa ra một lời bình luận cay nghiệt hiếm thấy: “Chẳng lẽ những người khác lúc nào cũng có ngoại lệ à?”
Chung Thái Lam suy nghĩ một lát, cảm thấy khá có lý: “Cũng khó nói lắm.”
“Vậy đấy.” Chu Mạnh Ngôn hôn lên khóe môi cô: “Em nghĩ rằng anh đã đưa ra một quyết định sai lầm nhưng thật ra thì đây có thể là việc làm sáng suốt nhất của anh trong cuộc đời này.

Anh đã chọn được cô gái yêu mình nhất trên đời, không phải sao?”
Chung Thái Lam nghe vậy thì bật cười, bất đắc dĩ nói: “Vâng, vâng, anh là người thông minh nhất, bây giờ anh có thể để yên cho em đọc sách không?”
“Hôm nay thôi.” Anh thổi nhẹ vào tai cô: “Đừng đọc nữa, chúng ta nói chuyện đi.”
Chung Thái Lam cố gắng hết sức để chống lại những câu nói đường mật quyến rũ của anh nhưng cuối cùng vẫn phải bó tay trước ánh mắt dịu dàng đầy mong chờ từ đối phương: “Được rồi, dù sao thì chiều mai mới có tiết, sáng mai em đọc vậy.”
“Tiết buổi chiều à?” Chu Mạnh Ngôn cảm thấy như vừa bị lừa, nhanh chóng tắt đèn đi: “Vậy khoảng thời gian từ giờ đến bữa cơm trưa mai của em sẽ thuộc về anh.”
Nói xong, anh kéo chăn lên trùm kín hai người.
Chăn đúng là người bạn chịu khó nhất trên đời này, lạnh thì có thể giữ ấm, lúc sợ hãi có thể trở thành vòng bảo vệ, có điều, thứ mà nó hiểu rõ nhất là che giấu những hành động đáng xấu hổ nào đó.
Giống như bây giờ vậy.