Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 12: Tiểu học






Sắc trời dần tối, đèn hai bên đường được bật lên, dòng người ở quảng trường trung tâm trở nên đông đúc hơn, Chung Thái Lam ăn hết đồ ăn trước mặt sau đó hạ quyết tâm, “Tôi dẫn anh đến một nơi.”

Chung Thái Lam gọi taxi, đọc địa chỉ: “Trường tiểu học Tùng Dung.”

“Trường tiểu học mới hay cũ?” Tài xế hỏi lại.

Chung Thái Lam ngớ người ra một lát rồi mới trả lời: “Trường nằm ở ngõ Thạch Đầu ấy ạ.”

“À à, thế là trường tiểu học cũ rồi.” Tài xế vừa xoay tay lái vừa nói, “Mấy năm trước trường đó xây thêm một cơ sở mới, xây thì đẹp thật đấy, nhưng chính sách lương thưởng cho giáo viên không tốt, mấy giáo viên tốt không chịu chuyển sang trường đó.”

Chung Thái Lam ngạc nhiên: “Trường tiểu học mới cũng tên là trường tiểu học Tùng Dung ạ?”

“Hình như tên là trường tiểu học Tùng Dung I thì phải, trường cũ kia tên là tiểu học Tùng Dung rồi còn gì.” Tài xế nghe thấy Chung Thái Lam nói giọng phổ thông rất lưu loát thì tò mò hỏi: “Cháu là người chỗ khác à?”

“Không ạ, cháu là người địa phương.”

“Vậy là trước kia cháu học ở trường tiểu học Tùng Dung phải không, chỗ đó bây giờ không thay đổi mấy đâu.”

Chung Thái Lam nảy ra một ý, cô lên tiếng hỏi dò tài xế, “Nói đến chuyện này, vừa nãy cháu ăn cơm có nghe thấy người ta đồn ở chỗ quảng trường mới có một cô bé mất tích ạ?”

“Có chuyện này ư?” Tài xế có vẻ rất ngạc nhiên, “Bị bắt cóc à?”

Chung Thái Lam trả lời, “Cháu cũng không rõ lắm… mà cháu nhớ hình như lúc cháu còn nhỏ, chỗ trường tiểu học Tùng Dung cũng có trẻ con mất tích.” Cô dừng một lát, sau đó cố ra vẻ ngạc nhiên, dùng giọng nói hoảng sợ hỏi: “Có khi nào ở đây có bọn buôn người không chú?”

“Sao có thể chứ!?” Tài xế kiên quyết phủ nhận, “Chú lái xe taxi bảy, tám năm nay rồi, chưa từng nghe đến chuyện con cái nhà ai mất tích, có điều…”

Tài xế kéo dài âm cuối, liếc nhìn đèn đỏ một cái, sau đó chần chừ nói tiếp, “Chú có nhớ, nhiều năm trước, đúng là có một cô bé mất tích, năm đó bố cô bé cũng lái xe taxi, lúc ấy có nhờ bọn chú giúp đỡ, bọn chú tìm khắp các phố lớn ngõ nhỏ nhưng vẫn không thấy cô bé đâu.”


“Cụ thể là bao nhiêu năm trước vậy chú? Hình như cháu không có ấn tượng gì.”

Tài xế nhớ lại, “Hình như là sáu, bảy năm trước gì đấy, cũng khá lâu rồi, bố mẹ cô bé ly hôn rồi bỏ con lại, bố cô bé ấy sợ mẹ kế đối xử không tốt với con riêng nên cũng không dám đi bước nữa, hằng ngày gửi cô bé cho bà nội trông, buổi tối thì đi lái xe taxi, cố gắng kiếm thêm chút tiền cho con gái được đi học…”

“Cô bé kia bao nhiêu tuổi vậy ạ?”

“Hình như học lớp năm, lớp sáu gì đấy, bố cô bé cứ nói với bọn chú là trường cấp hai thời đó không chỉ xét thành tích mà còn phải thi năng khiếu, ông ấy muốn cho con gái đi học thêm lớp năng khiếu, mỗi tiết là 30 tệ, chậc chậc, nhưng mà so với bây giờ thì cũng chẳng đáng bao nhiêu, bây giờ một lớp thư pháp, mỹ thuật bất kì cũng đã khoảng 2000 – 3000 tệ rồi, lớp tiếng Anh hay tin học gì đấy thì còn đắt hơn, mà không học thì không được, làm gì có nhà nào lại để con mình chịu thua các bạn ngay vạch xuất phát chứ…”

Tài xế vẫn nói không ngừng, còn tỏ vẻ bất mãn với giá học phí của các trường luyện thi hiện nay, nói là chúng quá cao, nhưng Chung Thái Lam lại không nghe vào đầu bất kì từ nào.

Cô bé mất tích đó liệu có phải là thi thể đầu tiên mà hôm nay cảnh sát phát hiện ra không? Độ tuổi cũng xấp xỉ nhau, xem ra là mục tiêu đặc biệt.

Chẳng lẽ… tên sát thủ này thích giết trẻ con?

Vừa nghĩ đến việc bên cạnh mình từng xuất hiện người như vậy, tóc gáy Chung Thái Lam lập tức dựng đứng hết cả lên.

“Cháu gái ơi đến rồi.” Tài xế đỗ taxi ở đầu ngõ Thạch Đầu.

Chung Thái Lam trả tiền rồi xuống xe, nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, cô tranh thủ nhìn khung cảnh quen thuộc nơi này. Trước kia, nhà cô ở cạnh trường, hằng ngày đi học rất tiện.

Đến khi cô lên cấp hai, Giang Tĩnh kết hôn với Quách Mậu Nguyên, cô cũng rời khỏi nơi này, từ đó đến giờ vẫn chưa quay về lần nào.

Ngõ Thạch Đầu không thay đổi mấy, vào giờ cao điểm, ở chỗ này chật ních các em học sinh đeo cặp sách trên lưng, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng khác nhau, nào là văn phòng phẩm, rồi thì cửa hàng trang sức, quán đồ uống, nói chung là chẳng thiếu gì cả.

Chu Mạnh Ngôn đi theo sau Chung Thái Lam, cũng quan sát hoàn cảnh xung quanh, không biết có phải vì xung quanh tất cả các ngôi trường cấp một đều thế này không, mặc dù đây là lần đầu tiên đến đây nhưng anh lại cảm thấy cực kì thân quen.

Chung Thái Lam dừng lại dưới một cột đèn đường, “Hình như là chỗ này.”

Rõ ràng đây là một con đường vắng vẻ vào buổi tối, nhưng cô như quay về buổi chiều mười mấy năm trước vậy.

Trời không quá lạnh nhưng các cô vẫn mặc áo len, bây giờ cô đang đứng cạnh một chiếc xe đẩy bán gà rán, trên xe có lò than, xoong chảo, bình gia vị, còn có một chiếc cân điện tử nữa. Chủ quán là một người phụ nữ trung niên, dáng người rất gầy, mặt mũi không ưa nhìn lắm nhưng lại khá khéo tay, bà ta nhanh nhẹn cho từng miếng gà đã được ướp sẵn vào trong nồi.

Dầu ăn vàng óng ánh sôi lên, những học sinh cấp một ngửi được mùi thơm của gà rán thì đua nhau xúm lại.

Chung Thái Lam nhớ rất rõ, cửa hàng bán gà rán này khá đắt khách, hơn nữa chủ quán lại còn tốt bụng, các học sinh có thể tự mình chọn lượng gà mà mình muốn mua, trừ một số học sinh ra tay rất hào phóng ra thì tiền tiêu vặt của đa số các học sinh khác đều hạn chế trong khoảng 50 xu.

Đại khái 50 xu cũng chỉ được một túi gà nhưng bà chủ quán rất hào phóng, xúc đầy một túi giấy toàn gà, sau đó rắc gia vị lên trên, cuối cùng chọc một que gỗ để xiên đồ ăn.

Hình như hôm đó Vạn Vũ Hinh cũng chỉ mua 50 xu thì phải.

Cô ấy cầm túi gà nóng hổi, ngồi xổm xuống chỗ này để chia đồ ăn cho một chú chó hoang.

Chung Thái Lam nghĩ một lát, sau đó nhìn sang phía đối diện, bây giờ chỗ đó là một nhà hàng đã đóng cửa, nhưng năm xưa, đó là một cửa hàng bán quà vặt.

Cửa hàng có bán nước, cũng bán cả văn phòng phẩm, giấy dán, trứng luộc và nước trà, học sinh tiểu học cần gì thì hầu như chỉ cần tìm trong cửa hàng đó là có, tất nhiên cũng có cả dây màu để đan vòng tay.

Lúc ấy trong trường tiểu học có phong trào đan vòng tay từ dây màu, cửa hàng nào cũng có bán một ít nhưng cửa hàng đó nhập nhiều nhất nên cũng đông khách nhất.

Lúc đó Chung Thái Lam đeo một chiếc ba lô màu hồng nhạt, lách vào đám người để chọn lựa những sợi dây đẹp nhất.

Cô chăm chú chọn dây màu, chỉ thi thoảng mới quay ra nhìn bạn mình một cái.

Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Lúc ấy ngoài đường đông người như vậy, không thể cưỡng ép bắt người đi được. Chung Thái Lam không hiểu, nếu là người quen của Vạn Vũ Hinh, chẳng hạn như họ hàng hoặc bạn bè của bố mẹ Vạn Vũ Hinh thì cô ấy cũng phải chào cô một tiếng rồi mới đi chứ, sao có thể không nói không rằng vội vàng bỏ đi như vậy?


Lại còn không bị ai ở trên đường chú ý đến, chắc chắn người này cũng không có đặc điểm gì quá nổi bật, không không, đúng hơn thì người này đã hòa mình vào cảnh vật chung quanh nên mới khiến mọi người bỏ qua sự hiện diện của hắn.

Chó? Ban đầu dùng chó để thu hút sự chú ý của Vạn Vũ Hinh, vậy sau đó hắn đã làm thế nào để dụ Vũ Hinh đi theo?

“Không được, tôi không nghĩ ra nổi.” Đầu Chung Thái Lam đau như búa bổ, “Tôi không có bất kì manh mối nào cả.”

Chu Mạnh Ngôn viết: Quá ít manh mối.

Dừng một lát, anh lại viết tiếp: Về nhà đi.

Chung Thái Lam khẽ thở dài.

Đèn đường vang lên một tiếng “tách” nhỏ, sau đó sáng lên.

“Chu Mạnh Ngôn, anh có thấy chỗ này quen không?” Chung Thái Lam lại hỏi.

Chu Mạnh Ngôn thầm giật mình: Sao cô lại hỏi vậy?

Nhưng Chung Thái Lam lại không trả lời anh, cô nhìn xung quanh với vẻ mặt phức tạp, sau đó nói: “Đi thôi, phải về nhà rồi.”

Chu Mạnh Ngôn còn muốn hỏi thêm nhưng Chung Thái Lam mặc kệ anh, dù anh có viết gì đi chăng nữa cô cũng không chịu trả lời, cứ thế gọi taxi đi về nhà.

Quách Thái Hồng ở phòng khách, vừa thấy cô về thì lập tức chào hỏi: “Thế nảo rồi? Có tin gì không?”

Chung Thái Lam lắc đầu.

Quách Thái Hồng thở dài, “Vào thăm mẹ cháu đi, cả ngày hôm nay chị ấy vẫn chưa ngủ được giấc nào trọn vẹn cả.”

Thực ra bây giờ Chung Thái Lam hơi sợ gặp mặt Giang Tĩnh, cô không biết phải nói thế nào với mẹ mình. Ai cũng biết rõ, thời gian càng lâu thì khả năng có thể tìm được Quách Tiểu Hàm lại càng thấp.

Nhưng mà sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, đúng lúc cô còn đang chần chừ thì Giang Tĩnh đã bước xuống tầng, giọng nói của bà tràn ngập vẻ chờ mong, “Có phải là Tiểu Hàm về không?”

Quách Thái Hồng lườm Chung Thái Lam một cái rồi đáp: “Là Thái Lam.”

“Là Thái Lam à?” Giọng điệu Giang Tĩnh trở nên nặng nề, có thể thấy rõ sự thất vọng của bà, nhưng bà vẫn còn nuôi hi vọng, nắm lấy cánh tay của Chung Thái Lam rồi hỏi: “Sao rồi con, có tin gì về em gái con không?”

Chung Thái Lam đối điện với ánh mắt đầy mong chờ của Giang Tĩnh, há miệng, khó khăn nói: “Vẫn còn đang điều tra…”

Ánh sáng trong mắt Giang Tĩnh lập tức biến mất.

Chung Thái Lam vội vàng nói: “Mẹ ơi, bây giờ không có tin tức chính là tin tốt.” Ít ra thì so với việc nghe thấy tin tìm thấy một thi thể nữ vào sáng nay thì không có tin gì cũng không quá tệ, mặc dù đó chẳng phải tin tức quá tốt.

Cơ thể Giang Tĩnh như bị rút hết xương cốt, bà ngã xuống ghế sofa, “Sao vẫn chưa có tin gì? Lão Quách, lão Quách đâu rồi?”

“Chị dâu, chị đừng vội.” Quách Thái Hồng đỡ bà ngồi dậy, “Nếu có tin gì thì bên cảnh sát sẽ lập tức gọi cho chị và anh trai, bây giờ Tiểu Hàm vẫn chưa thấy đâu mà chị đã thế này rồi, không cẩn thận chị sẽ gục ngã mất.”

Giang Tĩnh nắm chặt lấy vạt áo, thở một cách khó nhọc, “Tiểu Hàm của tôi…”

Chung Thái Lam chưa biết phải trả lời bà thế nào thì nghe thấy Quách Thái Hồng trả lời rất kiên định, “Tiểu Hàm sẽ không sao!”

Giọng điệu quả quyết của Quách Thái Hồng giống như một liều thuốc trợ tim đối với Giang Tĩnh, bà hít sâu vài hơi, tự nhủ: “Đúng, Tiểu Hàm không sao cả, không sao…“

Quách Thái Hồng khẽ lắc đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu với Chung Thái Lam: “Hôm nay chắc cháu cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lúc đi.”

Chung Thái Lam nhìn thoáng qua Giang Tĩnh, có vẻ bà không nghe thấy lời của Quách Thái Hồng, bây giờ bà chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại di động, sợ sệt đợi xem có ai gọi đến không.


“Đi đi.” Quách Thái Hồng vẫy tay.

Chung Thái Lam không nói gì, quay người trở về phòng.

Cửa vừa đóng lại, mọi sức lực của cô cũng như bị rút hết đi, chân cô nhũn ra, đầu óc thì choáng váng, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, dựa lưng vào cửa.

Chu Mạnh Ngôn cũng cảm nhận được không khí khó nói giữa Chung Thái Lam và Giang Tĩnh, anh chần chừ một lát, cuối cùng đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai cô.

“Không sao, tôi chỉ mệt thôi, để tôi nghỉ một lát.” Chung Thái Lam dứt khoát nằm thẳng ra sàn nhà, nhắm mắt lại.

Chu Mạnh Ngôn ngồi cạnh đợi một lát, anh vẫn còn đang nghĩ đến chuyện vừa nãy, trong trí nhớ, trường tiểu học của anh không phải tên là trường Tùng Dung mà là trường tiểu học Bách Thanh mới đúng.

Anh chưa từng đến huyện Tùng Dung bao giờ, sao lại cảm thấy huyện Tùng Dung quen thế nhỉ? Mà tại sao Chung Thái Lam lại biết rõ anh thấy nơi này rất quen?

Tình cảm của mỗi người đều cực kì riêng tư, ngay cả bản thân cũng chưa chắc đã nhận ra mình đang cảm thấy gì.

Chu Mạnh Ngôn cảm thấy mình đang tiến rất gần đến sự thật rồi, có quá nhiều điểm đáng ngờ, có quá nhiều dấu hiệu nhưng vẫn còn một lớp lụa mỏng nữa, dù làm cách nào cũng không nhấc lên nổi.

Sau khi cân nhắc một lúc, anh vẫn quyết định thử thăm dò Chung Thái Lam xem thế nào, anh viết lên tay cô: Chuyện trường học ấy, tại sao cô lại hỏi tôi như vậy?

Vẻ mặt Chung Thái Lam thay đổi rất vi diệu, cô im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, nhẹ nhàng cất giọng: “Xin lỗi, tôi đã hỏi anh một số chuyện rất quái dị, thật ra cũng không có ý gì đâu, anh đừng để bụng.”

Chung Thái Lam đang nói dối, Chu Mạnh Ngôn biết rất rõ, nhưng anh không vạch trần cô mà lại hỏi tiếp sang vấn đề khác: Cô nói chúng ta là bạn bè, vậy chúng ta quen nhau từ bao giờ? Tiểu học à?

Chung Thái Lam do dự một lát, cảm thấy nói chuyện này ra cũng không sao nên gật đầu.

Chu Mạnh Ngôn thầm nghĩ, hóa ra là vậy, cũng không mong mình sẽ biết được đáp án của câu hỏi đầu tiên, dù Chung Thái Lam từng đồng ý là sẽ nói toàn bộ sự thật cho anh biết sau khi vụ án này kết thúc nhưng anh chưa hoàn toàn tin vào lời hứa của cô.

Sự thật chứng minh suy đoán của anh rất có lý, Chung Thái Lam đang muốn che giấu điều gì đó. Chuyện này nằm trong dự đoán của anh, chính vì thế anh mới lợi dụng tâm lý áy náy của cô để hỏi một câu hỏi có vẻ như rất bình thường nhưng thực ra lại là vấn đề mấu chốt.

Tiểu học.

Đây là khoảng thời gian rất quan trọng, trường tiểu học của anh rất giống ngôi trường của cô, có lẽ nào hai người từng kết bạn hồi học tiểu học không? Chu Mạnh Ngôn cẩn thận nhớ lại những kí ức lúc nhỏ với hi vọng có thể nhớ ra được điều quan trọng nào đó.

Anh không nói lời nào, Chung Thái Lam cũng không dám nói bừa điều gì, sợ anh lại hỏi những câu mà cô không thể trả lời nổi. Thực ra, mặc dù đồng ý sẽ nói sự thật với Chu Mạnh Ngôn nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi do dự.

Cô có muốn nói sự thật cho Chu Mạnh Ngôn biết không? Anh có thể chấp nhận chuyện này không? Dù sao thì chuyện này cũng vô cùng tàn khốc. Nhưng không nói cho anh… Thì cô có thể giấu nổi không? Mà có thì giấu được bao lâu chứ?

Hơn nữa, Chung Thái Lam cũng không hiểu rõ tình hình lúc này, anh thật sự tồn tại ư? Hay là cô bị tâm thần phân liệt mà bản thân không biết?

Trong giây lát, cả hai người đều đồng thời im lặng theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.