ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 62




Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 62: Cái con rắn nhà ngươi.

Tu chân giới không kể năm tháng, xuân đi thu đến không biết đã qua bao nhiêu ngày, Bùi Vân Thư đã kẹt ở Kim Đan hậu kỳ rất nhiều năm.

Rốt cuộc y cũng quyết định nghe theo lời khuyên bảo của Lăng Dã chưởng môn, một thân một mình xách Thanh Việt kiếm lên, thử ngắm nhìn thế gian này, để đột phá cái gọi là bình cảnh.

Hai mươi năm qua, từ sau khi y lên Đan Thủy tông, dường không có như một khắc ngừng lại tu hành, vết chai cứng ngắc trong lòng bàn tay, ngày đêm không bị trói buộc, chỉ thế thôi, đã đủ để y độc hành khắp thế gian này rồi.

Nhưng y vừa mới xuống núi, chợt quay đầu nhìn về phía rừng sau lưng, “Ai?”

Tiểu sư đệ từ trong rừng bước ra, mấy năm qua, dung mạo hắn ngày càng trở nên đẹp đẽ, chỉ cần nhẹ nhàng mỉm cười, chính là xuân hoa hiểu nguyệt, “Tứ sư huynh, huynh đi đâu vậy?”

Hình như vẻ bề ngoài của tiểu sư đệ chưa từng thay đổi, Bùi Vân Thư nhận ra hắn, cẩn thận trả lời: “Ta cần xuống núi lịch lãm.”

“Sư huynh đi một mình?”

Bùi Vân Thư gật đầu.

Tiểu sư đệ lại cười, hắn bước tới, “Sư huynh, mấy ngày trước đó sư đệ cũng mới kết đan, đã có thể xuống núi lịch lãm rồi. Vậy thì, không bằng để sư đệ đi cùng với sư huynh?”

Bùi Vân Thư thấy sao cũng được, bèn đồng ý: “Thế thì đi thôi.”

Bùi Vân Thư thích ngắm cảnh núi sông bạt ngàn, sơn hà bao la, núi tuyết mỹ lệ, chỉ cần y vừa thấy cảnh sắc như vậy, sẽ mất một hồi rất lâu mới hồi phục lại tinh thân.

Nhưng tiểu sư đệ thì thích ngõ hẻm nhỏ nơi phố thị, nơi càng náo nhiệt thì hắn càng thích, hắn nói với Bùi Vân Thư: “Sư huynh không vào hồng trần, sao có thể khám phá hồng trần đây?”

Bùi Vân Thư suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời tiểu sư đệ nói cũng đúng, thế là đi theo tiểu sư đệ trải nghiệm hồng trần.

Tiểu sư đệ mang y đi đến một nơi gọi là Nam Phong các.

Ngọn nến đỏ khẽ lay động, tấm rèm che nhẹ nhàng bay bay, tiểu sư đệ kéo Bùi Vân Thư đi trong mật thất, xuyên qua một lỗ nhỏ, nhìn hai người trên giường triền miên quấn quít lấy nhau.

Bùi Vân Thư chỉ vừa liếc qua một đã quay mặt đi, nhưng tiểu sư đệ lại ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Sư huynh, đây mới là nơi hồng trần nhất trong thế gian này, sao huynh lại quay đi không nhìn?”

Tiểu sư đệ nâng tay Bùi Vân Thư lên, khiến y phải lân nữa quay đầu lại nhìn, âm thanh kiều diễm đứt quãng vang lên, trong mật thất chỉ có một vách tường rất mỏng, tất nhiên là không ngăn cách được bất kỳ âm thanh nào.

“Sư huynh,” Giọng nói cùa tiểu sư đệ cũng theo đó nóng lên, đồng thời còn cất giấu một loại kỳ vọng bí ẩn nào đó, “Sư huynh có cảm giác sao?”

Bùi Vân Thư lắc đầu, y ra khỏi mật thất, từ Nam Phong các bước ra.

Quay đầu đi nhìn lại, mắt thấy nụ cười trên mặt tiểu sư đệ đã biến mất, ánh mắt của hắn đen tối, suy tư hàm xúc không thể nói rõ nhìn Bùi Vân Thư.

Mấy ngày sau, các sư huynh cũng cùng đi theo.

Họ hỏi Bùi Vân Thư: “Tiểu sư đệ đâu rồi?”

“Say xong thì đi ngủ, ” Bùi Vân Thư lần đầu có cảm giác như vừa thở ra được một hơi, y đứng dậy, cầm đồ của mình lên, nói với các sư huynh, “Tiểu sư đệ nhờ các huynh chiếu cố.”

Nói xong, không đợi các sư huynh đáp lại, đã thừa kiếm bay xa.

Các sư huynh nhìn thấy bóng lưng rời đi của y, không biết ai cười khổ một tiếng, tìm ra mấy bầu rượu trong nhà.

“Làm khó tiểu sư đệ một đường này.”

Có vài người, dù có ủ thế nào cũng không thể nóng lên được, nhưng những người đó, chỉ cần muốn là đã có có thể giương cánh bay cao.

Không ai giữ lại được, khiến người ta nhìn mà chẳng biết làm gì.

Lần này lịch lãm, Bùi Vân Thư kéo dài đến tận một năm. Đến khi hoa tuyết rơi xuống thì trên mặt y mới có cảm xúc, ngay đêm đó cõng theo ánh minh nguyệt leo lên trên đỉnh núi tuyết, ở trên đỉnh núi chờ nắng ấm đến.

Y đợi một đêm, khi nắng ấm bay lên thì tuyết trên người y đã dày chừng một tấc. Y nhìn thấy triều dương nhuộm đỏ nửa bầu trời, đúng lúc này đột phá Kim Đan.

Khí thế khi kết anh gây nên cảnh tượng kì dị trong trời đất, trưởng lão trong sư môn vội vã chạy tới núi tuyết bày trận hộ pháp cho Bùi Vân Thư, lần kết anh kéo dài đến mười lăm ngày, sau mười lăm ngày, Bùi Vân Thư mở mắt ra.

Y đứng lên, phủi tuyết tụ đầy trên người xuống, nhìn về phía sư môn bên cạnh mình, chợt mỉm cười.

Y đã kết anh rồi.

Kết anh rồi, đột nhiên cảm giác gấp gáp trong lòng lại bớt đi rất nhiều, nhưng lúc này Bùi Vân Thư ngoại trừ tu luyện ra, đã không biết nên làm gì nữa.

Y vẫn trước sau như một chuyên tâm tu luyện, luyện kiếm, luyện thuật, luyện đạo tâm.

Thời gian dường như thành thứ không đáng giá nhất, có lúc nhắm mắt đả tọa, khi mở mắt ra thì đã là ba ngày qua.

Tiểu đồng bầu bạn bên cạnh Bùi Vân Thư cũng bắt đầu già đi, như lão đồng năm đó cùng Bùi Vân Thư leo lên Vô Chỉ phong vậy, sớm muộn gì cũng phải đi đến cuối đời.

Bùi Vân Thư giảm bớt thời gian tu luyện, y rút thời gian ra, đi giội nước cho linh thực trong viện.

Hôm đó, hắn vừa mới ngồi bên giường, đang định nhắm mắt đả tọa, đột nhiên đưa mắt nhìn xuống cuối giường.

Một con rắn năm màu hoa văn sắc sỡ nhỏ bò lên giường, hình như nó không nghĩ là Bùi Vân Thư sẽ mở mắt ra, đôi huyết mâu đối diện với Bùi Vân Thư, sững sờ tại chỗ.

Bùi Vân Thư nói: “Một con rắn nhỏ như ngươi, sao lại bò vào trong phòng của ta?”

Con rắn nhỏ nhè lưỡi ra, chậm rãi bò về phía Bùi Vân Thư.

Trong bề ngoài của nó thì một con rắn mang kịch độc, nhưng nếu nói một tu sĩ Nguyên Anh sợ rắn, vậy thì hơi hoang đường quá. Bùi Vân Thư đưa tay ra, rắn hoa bò lên trên tay Bùi Vân Thư, đuôi rắn quấn lấy cổ tay Bùi Vân Thư.

Quấn rất chặt, dường như là sợ Bùi Vân Thư sẽ vứt nó đi vậy.

Đôi mắt rắn đồng tử dựng thẳng không mảy may chút tạp chất có màu đỏ tươi, tựa như một máu tươi nhỏ, so với bảo thạch còn chói mắt hơn.

Bùi Vân Thư bỗng nhiên nhớ lại những lời đồn khi xuống núi lịch lãm, y chậm rãi nói: “Có vài con rắn tuy trông chỉ là rắn, nhưng ngộ được phong vân liền hóa rồng.”

Y thả rắn hoa trên tay xuống đất, con rắn năm màu không chịu đi, nửa cơ thể đứng thẳng lên ngắm nhìn Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư nói: “Đi đi, nếu như ngươi thật có thể hóa rồng, ngày hóa rồng có cần người khác giúp đỡ, vậy lại đến tìm ta nữa.”

Rắn hoa duỗi lưỡi rắn ra liếm một cái lên đầu ngón tay Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư nhìn đầu ngón tay mình, hơi run run, nở nụ cười.

Nguyên Anh rồi, Bùi Vân Thư tìm được phương pháp tu hành thích hợp với mình nhất, có lúc y ngồi đả tọa trên đất ở sau núi, sẽ cảm thấy như hơi thở của mình như hòa nhịp cùng đất trời, hít vào thở ra chung nhịp điệu.

Nhưng y không ra ngoài nhiều nữa, bởi vì chẳng biết tại sao, mỗi lần y đi ra ngoài, đều sẽ gặp phải sư huynh sư đệ.

Bùi Vân Thư không biết nên nói chuyện với họ như thế nào, chỉ khi một thân một mình thì y mới thấy tự tại nhất, dần dần, nếu y có ra ngoài, thì sẽ chạy đến một nơi cách xa xa tông môn.

Lúc giải đấu tu chân lại một lần bắt đầu, Bùi Vân Thư cũng chỉ ngẫu nhiên đi nhìn xem một chút.

Y đã là Nguyên Anh, cho dù tuổi tác phù hợp cũng không thể lại tham dự giải thi đấu, cho dù là thắng cũng chẳng mấy vẻ vang gì, khi không lại đi bắt nạt mấy tu sĩ trẻ tuổi.

“Sư huynh,” Tiểu sư đệ mới thắng một trận xong bước xuống lôi đài, nở nụ cười vô cùng xán lạn, “Ngươi đến xem sư đệ sao?”

Một tiếng sư huynh này của hắn, làm cho rất nhiều người ở xung quanh quay đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư.

“Đây chính là Vân Thư sư huynh của Đan Thủy tông sao? Nhìn sao cũng thấy nhỏ hơn ta.”

“Tuổi còn trẻ đã kết thành Nguyên Anh, sư phụ ta vẫn luôn nói hắn khắc khổ, nhưng nếu như tư chất không tốt, có khắc khổ nhiều hơn nữa cũng là vô dụng thôi.”

Tiếng bàn luận xôn xao đương nhiên không thoát được tai Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đành phải giả vờ như không nghe thấy, y nhìn qua tiểu sư đệ, “Hôm nay thế nào?”

“Đã thắng hai trận rồi,” Trên trán trơn bóng của tiểu sư đệ tiết ra mồ hôi, đôi mắt đang nhìn Bùi Vân Thư của hắn dường như lóe lên ánh sáng, “Buổi chiều hôm nay còn có một trận, sư huynh, huynh đến xem sư đệ đi.”

Bùi Vân Thư ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời, liền đồng ý, “Được.”

Nhưng lúc đối chiến buổi chiều, người đứng đối diện tiểu sư đệ vừa nhìn qua Bùi Vân Thư thì ngơ ngẩn, đã bị tiểu sư đệ một đòn đánh rơi xuống võ đài.

Người này bị đánh xuống lôi đài cũng không buồn, mà lảo đà lảo đảo chạy đến trước mặt Bùi Vân Thư, mặt đỏ tới mang tai hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Bùi Vân Thư nói: “Vân Thư.”

Trên võ đài, tiểu sư đệ từ trên cao xuống nhìn hai người bọn họ, gương mặt mỹ nhân đã sầm tối.