ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 57




Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 57: Mộng đẹp liên miên.

Cuối cùng thì bữa cơm này, vẫn là do Thanh Phong công tử nấu.

Thanh Phong công tử dưới ánh mắt chăm chú của ba yêu quái một người, đanh mặt không nói lời nào nấu xong một bữa. Trên mặt trên áo hắn dính rất nhiều tro bụi, một nam tử lãnh tĩnh tự tin nhạy bén như vậy, lúc này lại thảm hại trông chẳng ra làm sao.

Nhưng tiếc là mạng mình đang nằm trong tay người khác, đành phải chịu cảnh người ta sai gì làm nấy, nhịn xuống nỗi khuất nhục, sau khi nghe theo lời chỉ dẫn của hồ ly hoàn thành món cuối cùng, hắn lại bị trói trở lại cột.

Mặt hồ ly của Hoa Nguyệt rất nghiêm túc, hắn bẻ một cái đùi gà xuống, bỏ vào miệng nhấm nháp xong thì gật đầu: “Vị mặn vừa phải, hương liệu không đậm không nhạt, chín rồi, đã có thể ăn.”

Hắn nói xong, Chúc Vưu và Bách Lý Qua mới bắt đầu hạ miệng.

Thân thể Bùi Vân Thư vẫn là phàm thai, lúc này y đối với gà rừng của Đan Thủy tông chỉ có thể nói là xin thứ cho kẻ bất tài, cầm đũa gắp đôi ba miếng, rồi lấy sách đi qua một bên ngồi đọc.

Sau khi dùng bữa xong xuôi, Bách Lý Qua dích thân đi lên cởi trói cho Thanh Phong công tử, mỉm cười thân thiết, “Làm tù binh không bằng làm đầu bếp, bọn ta còn có thể cho ngươi nắm một cái quyền vô cùng trọng đại là quyền giết gà, Thanh Phong công tử, ngươi thấy thế nào?”

Thanh Phong công tử nuốt trào phúng xuống đã dâng lên tận cổ họng, mặt không đổi sắc đáp: “Ta nguyện ý.”

Đông Hải thật sự rất xa, lấy tốc độ của thuyền bây giờ, ít nhất cũng phải mất thời gian năm ngày, trong vòng năm ngày đó, Thanh Phong công tử đã không còn dám tưởng tượng ra những tháng ngày mà mình sẽ phải trải qua nữa.

Thấy hắn đã được cởi trói, Bùi Vân Thư chỉ chỉ thức ăn trên bàn, “Ngươi có ăn không?”

Thanh Phong công tử đi tới bên bàn yên lặng thưởng thức đồ ăn mà tự tay mình làm ra.

Bùi Vân Thư đứng một bên đường hoàng ra dáng nói: “Cứ ăn thịt mãi thì hơi ngán quá, không biết Thanh Phong công tử biết nấu vài món chay không?”

Hoa Nguyệt ngồi kế bên giơ móng vuốt lên, “Nếu như Vân Thư mỹ nhân muốn ăn đồ chay, thì ta có thể dạy hắn làm.”

“Vậy thì làm phiền Hoa Nguyệt, ” Bùi Vân Thư nói cảm ơn với từng người, “Cũng đa tạ Thanh Phong công tử nữa.”

Ngữ điệu của Thanh Phong công tử vẫn bình bình, “Ngươi cố ý.”

Bùi Vân Thư lại gật đầu.

Chúc Vưu cơm no rượu say, lười biếng tựa người bên bàn nhìn sang Bùi Vân Thư, một lúc sau, hắn nghiêng người qua, nói bên tai Bùi Vân Thư: “Ta đi tắm.”

Bùi Vân Thư: “Đi đi.”

Khóe môi Chúc Vưu cong lên, ý tứ sâu xa nói: “Không cho nhìn lén.”

Hắn nói xong, vô cùng đắc ý đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Thư, sau đó xuân phong đắc ý đi vào bên trong.

Hắn đi mà áo bào bay lên lất phất, vô cùng khí phách. Làm sao có chuyện Bùi Vân Thư nhìn lén hắn tắm được, nhưng Chúc Vưu lại biết dặn dò người khác không được xem trộm hắn, chẳng khác nào đang nói là hắn đã học được một chút lễ nghĩa liêm sỉ rồi sao?

Trong lòng Bùi Vân Thư thấy cực kỳ hân hoan, nhân lúc tâm tình đang sung sướng, y lấy giấy bút ra, viết thư cho Lăng Dã chưởng môn.

Viết thư xong, y gọi một con chim từ phía chân trời, cột phong thư lên chân chim, vuốt ve lông chim trắng nõn trên nó đôi lần, nói: “Nhờ ngươi.”

Chim hót lên một tiếng lanh lảnh, lại lần nữa bay lên mây.

Bùi Vân Thư nhìn nó bay đi xa, lấy mộc bài sư môn trong túi trữ vật ra.

Thì ra đây là tấm mộc bài thứ hai của y, y cười một tiếng tự giễu, nắm mộc bài trong tay sau đó, bóp nát.

*

Chiếc thuyền này của Hoa Nguyệt đúng là một cái pháp bảo không tệ, có thể phóng to co nhỏ, mọi thứ ngũ tạng lục phủ trong thuyền đều đầy đủ.

Ở trong đó, cho dù là nằm chơi năm ngày không thấy nhàm chán, thậm chí đến lúc đã tới gần Đông Hải rồi thì mọi người còn có hơi không nỡ xuống thuyền.

Đông Hải có sóng lớn mãnh liệt, dõi mắt trông không nhìn thấy bờ bên kia, cạnh biển thì trống vắng mênh mông, đừng nói là bí cảnh, đến ngay cả một bóng người cũng không có.

Thanh Phong công tử nói: “Hoa Cẩm môn cũng chỉ biết bí cảnh ở ngay bên cạnh Đông Hải thôi, không biết vị trí cụ thể nằm đâu.”

“Vậy thì trước cứ dựng trại đóng quân ở đây đi,” Bách Lý Qua đảo mắt một vòng nhìn biển Đông Hải, “Chỗ này thật sự lớn quá, chắc có trận pháp bao phủ xung quanh nữa.”

Rồng xưng là Thần Long, thế nhân không thể giết rồng, rồng lại đứng đầu vạn thú, để chờ đuợc một cái bí cảnh Thần Long, hoàn toàn là chuyện khả ngộ bất khả cầu, dù sao thì muốn sở hữu một cái bí cảnh vô chủ, thì phải chờ đến khi con rồng đó chết đi.

Tất cả đồng ý ở lại đây, Thanh Phong công tử đi nhóm lửa nấu cơm, Bách Lý Qua niêm phong tu vi của hắn lại, rồi dẫn những người còn lại đến bên bờ biển.

“Đông Hải có giao nhân, lệ rơi thành châu, long tiêu (tiêu là lụa dệt từ tơ sống) rơi vào nước không ướt.”

Hứng thú của Hoa Nguyệt dâng lên: “Giao nhân có đẹp không?”

Bách Lý Qua trầm tư một hồi, “Ta chưa đến cuối biển, thật sự không biết.”

Bùi Vân Thư nói: “Giao nhân thích dệt, nghe nói mặt đẹp ca hay, nếu có duyên, ta cũng muốn được gặp.”

“Giao nhân thích hoa phục, ” Đôi mắt màu hổ phách của Hoa Nguyệt chớp một cái, hào hứng hừng hực trong mắt hồ ly, “Vân Thư mỹ nhân, trong túi trữ vật của ngươi, không phải có một bộ hoa phục cực kỳ xinh đẹp sao.”

“Đó là hoa phục của Vu Cửu công tử, ” Bùi Vân Thư lắc đầu, “Sau này phải trả lại, không phải là của ta.”

Y đi tới cạnh biển, đến khi nước biển chạm chân mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt biển.

Sóng lớn đãi cát, nước biển trong vắt không ngưng dâng tràn đến bên chân, nhưng khi trông ra xa xa ngoài kia, lại là một màu xanh lam, sắc xanh sâu thẳm đến mức khiến người dè chừng.

Sau lưng, Thanh Phong công tử đã nấu cơm xong, hô to: “Xong rồi!”

Bùi Vân Thư xoay người lại, cùng mọi người quay trở lại.

Thật ra không phải tất cả mọi người ai cũng cần phải ăn, nhưng mấy ngày nay lại dùng không thiếu bữa nào, bắt nạt Thanh Phong công tử bắt nạt đến độ tìm ra lạc thú. Một ma tu thâm sâu khó lường, giờ thì luyện thành tay nghề nấu cơm càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có thể không dính chút mùi khói dầu, thật sự tiến bộ vô cùng, khiến người ta thật sự thấy mừng thay trong lòng.

Sau khi ăn xong, Hoa Nguyệt quấn lấy Bùi Vân Thư, nhõng nhẽo đòi y mặc thử bộ hoa phục mà Vu Cửu cho, rồi dụ giao nhân ra ngoài. Bùi Vân Thư để mặc cho hắn làm nũng, nhưng tuyệt không mềm lòng.

Thanh Phong công tử bất thình lình nói một: “Ta có một bộ xiêm y làm từ long tiêu.”

Long tiêu chính là giao tiêu, dùng để làm y phục thì nhẹ như không khí, vo lại nắm trong tay không đủ chặt.

Bùi Vân Thư nhìn về phía Thanh Phong công tử, Thanh Phong công tử cũng lấy trong túi trữ vật ra một bộ y sam thật, bộ y sam đó như hoa hồng nghiền thành nước mà thành, chỉ một làn gió nhẹ thổi qua thôi đã như sắp bị cuốn theo, đẹp đẽ đến không giống vật phàm.

“Nếu đã là xiêm y của Thanh Phong công tử, vậy thì để Thanh Phong công tử mặc vào đi, ” Bùi Vân Thư bịt mỏ Hoa Nguyệt lại, nở nụ cười với Thanh Phong công tử, “Thanh Phong công tử chỉ cần mang thêm tấm lụa mỏng che mặt, chắc chắn có thể dụ được giao nhân đến.”

Tay đang cầm hoa phục của Thanh Phong công tử cứng đờ, Chúc Vưu nghe vậy, đôi đồng tử dựng thẳng lập tức đảo qua, sau đó hai mắt hắn nhắm lại, khi mở mắt ra xiêm y trên người Thanh Phong công tử đã lập tức thay đổi.

Bách Lý Qua bật cười lên, “Vân Thư thật sự đã học xấu rồi, nhưng mà qua rất thích.”

Hắn vừa nói dứt câu này, đôi đồng tử dựng thẳng lại chuyển tầm nhìn sang hắn, nhưng Bách Lý Qua không thèm để ý, không những không thèm để ý, khóe miệng hắn còn nhếch lên, hỏi: “Chúc Vưu, ngươi nhìn ta làm gi?”

Chúc Vưu nói: “Trong sách viết thư sinh toàn là tam thê tứ thiếp không đủ, thậm chí còn có thể xuân phong nhất độ với yêu quái.”

Bách Lý Qua: “Hả?”

Chúc Vưu quay đầu nhìn qua Bùi Vân Thư, chậm rì rì nói: “Vân Thư cũng muốn tam thê tứ thiếp sao?”

Hắn nhả từng chữ một cách chậm rãi, dường như chỉ đang thuận miệng hỏi một câu, nhưng Bách Lý Qua cảm thấy, nếu như Bùi Vân Thư thật sự gật đầu bảo phải, Chúc Vưu nhất định có thể đi kiếm mớ “tam thê tứ thiếp” đó rồi giết hết.

“Ngươi từng gặp tu sĩ nào tam thê tứ thiếp chưa?” Bùi Vân Thư nói, “Đừng đọc mấy thứ lung tung đó nữa.”

Chúc Vưu nhìn thấy y, đột nhiên nói: “Ngươi là của ta.”

Bùi Vân Thư bất ngờ không kịp phòng bị, y ngây ngốc, ngơ ngác nhìn vào hai mắt Chúc Vưu.

Mắt Chúc Vưu sâu không thấy đáy, rõ ràng là một con giao long không hiểu gì cả, nhưng thời khắc này, lại như có thể hút trọn Bùi Vân Thư vào trong mắt luôn vậy, tâm tư ngang ngược mà hắn cất giấu nơi đáy lòng chợt lộ, xen lẫn với tâm tư đó, còn là dục sắc ngập tràn.

Ánh mắt kia lay động, dường như đang thầm nói, nếu như Bùi Vân Thư rơi vào trong tay hắn rồi, thì nhất định hắn sẽ gặm cắn thật sạch sẽ rồi nuốt luôn vào bụng.

“…” Mi mắt Bùi Vân Thư run rẩy, dời tầm mắt đi.

*

Sau khi Thanh Phong công tử thay xong y phục, lại che đi vết đao trên mặt mình, mặt không đổi sắc đi về cạnh biển.

Tại sao hắn lại nhiều chuyện nói câu đó làm gì.

Biển đang gió êm sóng lặng, mấy người muốn hóng xem chuyện vui đi theo phía sau hắn, vì cũng muốn để lại chút thể diện cho Thanh Phong công tử, ít nhất cũng cố dằn xuống, không cười.

Nhưng sau khi đứng đó một lúc mà vẫn không có chút động tĩnh nào, Hoa Nguyệt lên tiếng: “Thanh Phong công tử, nếu không thì ngươi hát một bài đi?”

“Ta không phải tiểu quan chân chính.” Giọng điệu Thanh Phong công tử mang theo trào phúng.

Hoa Nguyệt thở dài một hơi, xung phong nhận việc: “Ta biết, để ta hát!”

Hắn giẫm xuống nước, nhưng vừa mới bước xuống nước, lập tức trông thấy dưới nước có một bóng đen đang bơi về phía này, tốc độ của bóng đen đó cực nhanh, đảo mắt đã tới trước mắt.

Hoa Nguyệt sợ đến dựng hết cả lông lên, hắn nhào lên cơ thể của người nào ở gần mình nhất, móng vuốt sắc bén kéo giao tiêu trên người Thanh Phong công tử ra.

Có một đôi tay đặt lên trên mắt Bùi Vân Thư, có người ôm chầm lấy từ sau lưng, kéo y nhấn vào trong lồng ngực.

“Làm sao thế?” Y hỏi hắn.

Chúc Vưu lạnh nhạt nói: “Giao nhân đến rồi.”

Bùi Vân Thư nghe vậy, muốn đưa tay đi kéo bàn tay đang che mắt mình của Chúc Vưu xuống, nhưng Chúc Vưu không chịu buông tay, giọng nói hắn mang theo ghét bỏ: “Trông xấu lắm, đừng nhìn.”

Hắn vừa dứt lời, có vài tiếng gáy nho nhỏ vang lên, oán trách thăm thẳm, tiếng sóng nước kịch liệt dao động trong chốc lát, sau đó tất cả chợt bình tĩnh lại.

Bùi Vân Thư vẫn còn đang cố kéo tay Chúc Vưu ra, trên cổ chân chợt có cảm giác như bị thứ gì đó siết chặt, một khắc sau, chính là trời đất quay cuồng, nước tràn vào mũi miệng, trong phút chốc đã rơi vào trong biển Đông Hải.

Y vội vàng bày ra một đạo kết giới, mở mắt nhìn xung quanh mình, ngoại trừ Chúc Vưu, thì tất cả mọi người đã rơi hết vào trong biển.

Nơi này đương nhiên là vùng biển sâu, nhưng chỗ họ vừa mới đứng lại ở ngay bên bờ.

Mấy người Bách Lý Qua cũng kinh ngạc không ngớt, tất cả liếc nhìn nhau, cùng bơi lên mặt biển

Sau vọt ra khỏi mặt nước, chỉ thấy trước mắt là một vùng băng tuyết ngập tràn trời đất, mặt biển mênh mông vô bờ, đang có tảng băng trôi nổi lơ lửng và bông tuyết rơi.

Màu môi Bùi Vân Thư trở nên tím tái, trên tóc y đã kết thành vụn băng, trên hàng mi dài là băng sương, vận linh lực làm ấm người, nhưng chỉ vừa mới cảm nhận được một chút ấm áp, chỉ qua một cái chớp mắt nghênh đón ý lạnh càng buốt giá hơn.

“Lạnh quá, ” Hoa Nguyệt run rẩy tự ôm mình, mũi của hắn mới chảy nước xuống đã lập tức bị đóng băng, “Hồ ly sắp chết rét rồi.”

“Nhanh chóng lên bờ.” Bách Lý Qua trầm giọng.

Bùi Vân Thư giẫm lên Thanh Việt kiếm, cố ngừng hàm răng đang run lập cập, mới có thể nói được một câu trọn vên: “Mau lên đây.”

Thanh Việt kiếm nhất phi trùng thiên (bay phát tới trời), bay về phía bờ biển, vệt nước trên người bị thi pháp hong khô, Bùi Vân Thư moi ra vài tờ hỏa phù, vận linh lực, giữa không trung chợt dấy lên một đám lửa cháy hừng hực.

Ngọn lửa quay xung quanh họ, ánh lửa óng ánh vàng mang đến ấm áp, nhưng sau khi đốt hỏa phù lên, Thanh Việt kiếm lại chợt nhảy lên một cái, tránh khỏi một con cự thú từ đáy biển vọt lên.

Trên mặt cự thú dưới đáy biển lại có hai cái miệng, răng nhọn trải rộng gần nửa người, dường như chúng nó rất nhạy cảm với, sau khi hỏa phù bị đốt, Thanh Việt kiếm không ngừng bay lên trên, vừa phải cố gắng tránh khỏi mấy con cự thú nhảy lên bất ngờ từ dưới biển, vừa phải dùng hết toàn lực đỡ người.

Nửa bờ biển ngắn ngủi, mà bọn họ bay càng lúc càng cao hơn, cự thú từ trong biển nhảy ra cũng càng lúc càng lớn hơn.

Thanh Phong công tử quyết định thật nhanh bóp tắt hỏa phù.

Ấm áp thoáng chốc biến mất, nhưng mặt nước cũng khôi phục yên tĩnh, cự thú chìm xuống đáy nước, chỉ có vô số con mắt không mang ý tốt nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi.

“Nơi này rốt cuộc là nơi nào chứ,” Hoa Nguyệt không dám khóc, sợ vừa rơi nước mắt sẽ bị đông cứng thành băng liền, hắn khụt khịt hít hít mũi, “Sao không có Chúc Vưu đại nhân, nếu như Chúc Vưu đại nhân ở đây, mấy cái con này làm sao dám tới gần chúng ta.”

Sắc mặt Bùi Vân Thư trắng bệch, y lật tìm đồ trong túi trữ vật, cuối cùng cũng từ bên trong tìm ra mấy cái áo dày, “Các ngươi mặc vào đỡ đi, ít nhất cũng cản được một chút hàn ý.”

Bách Lý Qua thở dài, “Chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày ta cần y phục để chống rét.”

Nhưng y phục đã mặc lên, thì cũng chỉ là như muối bỏ biển.

Cảm giác lạnh buốt chui vào lục phủ ngũ tạng, Bùi Vân Thư cần phải ngự kiếm, nhưng y cảm thấy hai mắt mình đã sắp bị gió rét tổn thương, linh khí không ngừng quay vòng, nếu như có phàm nhân ở đây, sợ là không đến một chốc lát đã bị đông cứng thành một khối băng thi.

Cuối cùng thì bọn họ cũng bay đến bên bờ, nhưng nơi này vẫn một vùng ngập tràn băng tuyết, giá lạnh rét buốt nặng như băng sương vậy, nếu như nói đây là ảo cảnh hoặc là trận pháp, thì làm sao người ta tin nổi chứ.

Bùi Vân Thư đổi đầu kiếm, vội bay về hướng núi tuyết cao nhất.

Đợi đến khi đã đến trên đỉnh núi tuyết rồi, tất cả cùng nhìn xuống dưới, không ngờ lại trông thấy ở một bên khác núi tuyết, toàn bộ đất đá đã bị sụp đổ, có một cái động đen thật lớn nằm ngang ở nơi đó, sâu không thấy đáy.

“Ây…”

Người đứng ở chỗ này nhìn xuống, nhất định sẽ có cảm giác mình chỉ như là một hạt cát nhỏ bé tầm thường, thậm chí nếu nhìn kĩ mấy lần, sẽ có một nỗi sợ hãi hùng kéo đến bủa vậy.

Bùi Vân Thư lại nhìn thấy bên cửa động đen ngòm có một dòng chữ vàng lấp lánh rực rỡ.

Y nói với người sau lưng mình: “Giữ chắc.”

Trong nháy mắt đã tiến thẳng về cái động.

Trên người lập có rất nhiều bàn tay nắm lấy người y, tốc độ của Bùi Vân Thư càng lúc càng nhanh, mái tóc đen bị gió thổi ngược về sau, gương mặt lộ ra không hề có chút che chắn.

Ánh mắt vừa chăm chú, lại vừa có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.

Hồ ly vốn đang thấy sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy gò má Bùi Vân Thư, giữa cảnh băng tuyết ngập trời đột nhiên trên mặt lại dâng lên một luồng hơi nóng cháy.

Con sắc hồ đến cả tên Trâu Ngu mà còn dám nói “thượng cho hắn eo mỏi chân mềm” như hắn, vào ngay lúc này lại chợt thấy chân hơi mềm.

Thậm chí còn muốn được Vân Thư ôm vào trong ngực cởi y phục, hắn e thẹn vô cùng, vài sa đỏ nhẹ rơi, vai đẹp nửa lộ.

Trên mặt Vân Thư cũng là ửng đỏ, nhưng y cúi đầu, hai tay thon dài cởi lụa mỏng khoác trên người mình, ôn nhu hạ xuống từng cái từng cái hôn trên người hắn.

Rồi lại nằm trên người hắn, mút lấy chất lỏng trước ngực hồ ly, khen hắn đẹp thế nào. Nguồn:

Sau gáy Hoa Nguyệt bị chợt vỗ một cái, giấc mộng đẹp nhất thời tiêu tan, Hoa Nguyệt ngơ ngác ngây ngốc ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy bên cạnh cửa động có bốn chữ to lớn hung tợn đập thẳng vào trong mắt, chính là: bí cảnh Thần Long.

“Rồng bản tính dâm, lại đứng đầu vạn thú, uy thế nặng nề, ” Bách Lý Qua cảnh cáo tiểu hồ tôn, “Ngươi và ta chính là hồ tộc, vốn đã yêu thích mỹ sắc, mấy chữ này chỉ cần liếc nhìn qua thôi đã có thể khiến ngươi mộng xuân liên tục, nếu như ý chí của ngươi không kiên định một chút, sợ là ngay cả cửa bí cảnh còn chưa kịp vào, đã chết ngay trong mộng xuân giữa ban ngày rồi.”

Bùi Vân Thư nhíu mày, không còn dám ngự kiếm tới gần nữa, y lo âu nhìn Hoa Nguyệt, “Hoa Nguyệt, đừng nên nghĩ quá nhiều.”

Nhiệt ý trên mặt Hoa Nguyệt càng đậm hơn, hắn nâng móng vuốt lên, che mắt lại thật kín, không dám nhìn Bùi Vân Thư.

Ban nãy hắn đã suy nghĩ thứ gì chứ!

Vân Thư mỹ nhân đẹp như vậy, nên được thương yêu trân trọng mới đúng, hắn lại còn muốn, còn muốn …

Không hổ là Long tộc ngay cả ngụm nước bọt cũng có thể dùng để điều chế hương thôi tình, cảnh tượng trong đầu lúc nãy, thật sự làm hồ ly sợ quá chừng.