Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 474: Phiên ngoại 4.1




Phiên ngoại 4.1

Edit: Qiezi

Vệ Mông Nhàn là một thiên tài —— ừ, không biết tại sao trong truyện này hơi nhiều thiên tài. →. →

Là người có khả năng phi thăng nhất ở Vệ gia, trong thời gian đó, Vệ Mông Nhàn chính là đệ tử được cưng chiều nhất ở Vệ gia.

Nhưng Vệ Mông Nhàn được cưng chiều từ nhỏ đến lớn lại có khuyết điểm, suy cho cùng thì khi đó Vệ gia chỉ quan tâm tu vi của Vệ Mông Nhàn, không chú ý bồi dưỡng tính cách cho y (đối với Vệ Kình thì bọn họ không phạm sai lầm này.)

Điều này không có nghĩa rằng Vệ Mông Nhàn là một tên công tử, mà là… Có đôi khi Vệ Mông Nhàn chỉ có thể tồn tại như bảo vật trấn trạch cho gia tộc, bảo y làm trưởng tộc thì chắc chắn sẽ bị người ta lừa sạch không còn cái quần…

Bất kỳ người lãnh đạo của thế lực tu chân nào cũng là cáo già cấp ảnh đế, mà Vệ Mông Nhàn thì tu vi rất cao, đủ để nghiền nát những người người khác, nhưng y chỉ cần nghe người ta nói đôi ba câu là bị lừa… Quả thật khiến người nhà họ Vệ xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất.

Nhưng người đã trưởng thành, tính cách đã thành hình, nếu đã không thể nhét lại vào bụng thì không thể làm gì khác hơn là để y tiếp tục như vậy. Cũng may là bình thường Vệ Mông Nhàn luôn chăm chỉ tu luyện, không thèm để ý quyền lợi trong gia tộc, vì thế mà Vệ gia thời đó không tan đàn xẻ nghé vì tranh giành ghế gia chủ. Về mặt này, tất cả các trưởng lão của Vệ gia đều cảm thấy rất may mắn.

Đáng tiếc —— những trưởng lão này cảm thấy may mắn quá sớm.

Vệ Mông Nhàn không hứng thú với quyền lực, nhưng y lại nhiệt tình tu luyện đến mức khiến các trưởng lão ở Vệ gia không ngừng than khổ.

Vệ Mông Nhàn cần các loại tài liệu, chuyện này không tính là gì, dù sao cũng là nuôi dưỡng chỗ dựa vững chắc cho Vệ gia. Nhưng để tôi luyện thực chiến, Vệ Mông Nhàn luôn tìm các trưởng lão so tài, lần nào cũng đánh các trưởng lão bầm dập là có ý gì?

Các trưởng lão cũng có tôn nghiêm đó! Đặc biệt là bọn họ đều là trưởng bối của ngươi, bị một tiểu bối ức hiếp khiến bọn họ rất mất mặt!

Cứ như vậy, Vệ Mông Nhàn không ngừng khiêu chiến các trưởng lão, cuối cùng bị tất cả các trưởng lão ‘chán ghét vứt bỏ’. Thay vì để tiểu tử này ở nhà ức hiếp trưởng lão, thôi thà rằng để y ra ngoài gây họa cho người khác… Thực lực của y đã đến nguyên anh hậu kỳ, lúc nào cũng có thể đột phá Hóa Thần, chỉ cần không bị hơn năm tên nguyên anh đánh hội đồng, muốn chết cũng khó lắm.

Sau khi các vị trưởng lão vui mừng quyết định chuyện này, Vệ Mông Nhàn lập tức bị đóng gói rời khỏi nhà.

Sau khi từ biệt các vị trưởng lão vẫy vây tay mắt ầng ậc nước, Vệ Mông Nhàn bước lên hành trình tìm tình yêu…À không, hành trình tu luyện!

Theo bản đồ các vị trưởng lão cho, Vệ Mông Nhàn khiêu chiến suốt dọc đường đi, cứ hễ đi ngang qua thì sẽ không bỏ qua, các môn phái lớn nhỏ, cứ hễ trong tông môn có tu sĩ nguyên anh đều bị y quấy rầy…

Bây giờ nhớ lại thời gian đó, có không ít lão tu sĩ mắt ngấn lệ… Mẹ kiếp, một tên nguyên anh hậu kỳ lại chặn đầu bắt nạt một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ, Vệ Mông Nhàn, ngươi có dám mặt dày thêm chút nữa không!

Vệ Mông Nhàn tỏ vẻ: Da mặt? Đó là cái gì, có hỗ trợ gì cho tu vi của ta sao? ╭(╯^╰)╮

Vệ Mông Nhàn khiêu chiến các tu sĩ có tu vi thấp hơn y, không phải do y ác ý gây hấn, mà là tuy y tu luyện đến nguyên anh hậu kỳ nhưng mãi vẫn chưa tìm được ‘đạo’ mà Vệ Mông Nhàn theo đuổi.

‘Đạo’ này đương nhiên không phải Thiên Đạo, mà là mục tiêu theo đuổi khi tu tiên.

Cho dù là chính hay ma đều cần ‘đạo’. ‘Đạo’ này có thể là bất kỳ vật nào, cho dù nó hoàn toàn trái với quan niệm ‘đạo’ bình thường, chỉ cần ngươi thừa nhận đồng thời kiên định theo đuổi nó, nó sẽ có thể trở thành ‘đạo’ đặc biệt của ngươi.

Ví dụ như… Đã từng có một tu sĩ hay lăng nhăng, rất không đáng tin cậy, thứ mà hắn theo đuổi chính là thu được tình yêu đích thực của 99 vị nữ tu.

Trong quá trình không ngừng câu dẫn rồi vứt bỏ nữ tu, số lượng tình yêu hắn nhận được dần tăng nhanh, mà ‘đạo’ của hắn cũng càng ngày càng hoàn thiện, khiến tu vi có bước tăng trưởng nhảy vọt.

Có thể thấy được, cho dù ‘đạo’ có vô liêm sỉ, chỉ cần ngươi kiên định theo đuổi nó, nó vẫn có thể trở thành trợ lực cực lớn cho ngươi.

Đương nhiên, cuối cùng tên tu sĩ lăng nhăng này bị sư phụ của một vị nữ tu hắn từng vứt bỏ đâm chết… Có thể thấy được, không đặt ‘đạo’ đàng hoàng sẽ có mạo hiểm rất lớn…

Mà Vệ Mông Nhàn thì hy giọng thông qua quá trình giao chiến không ngừng với người khác, cảm nhận ‘đạo’ của họ, cuối cùng mới có thể xác định ‘đạo’ của mình.

Trong quá trình theo đuổi ‘đạo’, y đã trải qua vô số khó khăn (môn phái bị y khiêu khích tìm tới trả thù…), đã trải qua hàng loạt trận chém giết (đều do y chủ động khơi mào…), thậm chí còn đánh nhau với vài tên ma tu tu vi cao thâm (do y tự tìm đường chết…). Nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, y không chỉ không tìm được ‘đạo’ của mình mà còn bị trọng thương, phải trốn trong một hang núi bí ẩn để chữa thương.

Là một tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, Vệ Mông Nhàn rất mạnh, nhưng cho dù thực lực mạnh như thế nào đi chăng nữa, sau khi bị thương nặng như thế cũng phải lẩn trốn chữa trị. Hang động y chọn có vị trí rất tốt, hơn nữa còn được thác nước che chắn phía trước. Nói thật thì ban đầu y đi lầm vào đây cũng rất trùng hợp, nếu không thì người bình thường không thể tìm ra cửa vào hang động này.

Điều duy nhất khiến y nghi ngờ là hình như còn có dấu vết người khác sinh sống ở đây. Cho dù là giường đá dùng để đả tọa hay là từng nhát kiếm sâu hoắm hai bên vách tường, dấu vết nào cũng thể hiện rõ đây là nơi ở của một vị kiếm tu cường đại.

Nhưng lần đầu tiên Vệ Mông Nhàn vào hang động, hiện trạng đã như thế này, thế nên y cho rằng vị kiếm tu kia đã rời đi.

Có lẽ là vì hang động này vô cùng bí ẩn, hơn nữa Vệ Mông Nhàn đang bị trọng thương nên khi thấy bóng đen đứng ở cửa thạch thất, y mới phát hiện có người vào hang động này!!

Vệ Mông Nhàn kinh hãi, nhưng sau đó y lập tức bình tĩnh lại.

Bởi vì cái bóng đen kia cũng bị trọng thương, không chỉ hơi thở bất ổn mà khóe môi còn dính máu, rõ ràng hắn cũng bị thương nặng như y.

Hai người nhìn nhau, rõ ràng là không ai chịu rời khỏi đây.

Dù sao thì hang động này cũng là nơi ẩn nấp chữa thương rất tốt, hai người đều bị truy sát tập thể, nếu bây giờ đi ra ngoài thì sẽ lập tức trở thành bia sống cho người khác…

Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó hắc y nhân lặng lẽ liếc Vệ Mông Nhàn, đi về phía giường đá rồi ngồi xuống.

Vệ Mông Nhàn ngây người một lúc mới hiểu được đối phương muốn chung sống hòa bình với y. Vì vậy Vệ Mông Nhàn không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, tự động tìm một góc mà ngồi.

Không gian thạch thất trong hang động này rất lớn, nhưng dường như đối phương biết rất rõ bài trí ở nơi này. Cho dù Vệ Mông Nhàn không hiểu thế sự, thấy người ta hành động như vậy cũng biết thạch thất này chắc chắn do người ta tạo ra.

Nếu y biết điều một chút thì nên nhường chỗ mới đúng.

Đáng tiếc là Vệ Mông Nhàn sống từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ tên là biết điều, nếu không thì y cũng không đến mức rơi vào tình cảnh bị người ta truy sát…

May mắn là Vệ Mông Nhàn được cưng chiều từ bé đến lớn nhưng vẫn có lễ nghĩa cơ bản, chiếm địa bàn của người khác đã xấu hổ lắm rồi, nếu không lấy chút đồ bù đắp thì chính y cũng cảm thấy xấu hổ.

“Khụ khụ… Ừm… Đây là Xung Vân Hoàn của Vệ gia ta, chữa trị nội thương rất tốt, coi như là tiền phòng của ta.” Vệ Mông Nhàn không tới quá gần hắc y nhân, đừng nhìn đối phương đang nhắm mắt dưỡng thương, nhưng hai người bọn họ đều nghiêm túc đề phòng đối phương. Y không dám chắc mình đến gần sẽ xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là cố gắng biểu hiện thiện ý.

Hắc y nhân khoanh chân ngồi trên giường, làm như không thấy nghe Vệ Mông Nhàn nói. Vệ Mông Nhàn sờ mũi, lặng lẽ lùi vào góc phòng. Đa số tu sĩ ở Tu Chân Giới đều rất đề phòng người lạ, hắc y nhân biểu hiện như vậy cũng không ngoài dự tính của y.

Mặc kệ hắc y nhân, Vệ Mông Nhàn cũng phải bắt đầu chữa trị vết thương. Dù sao y cũng đang bị thương, chuyện gì cũng có thể xảy ra, y cũng không dám gửi gắm toàn bộ hy vọng vào hang động bí ẩn này.

Sau khi tách ra một tia thần thức đề phòng hắc y nhân kia đánh lén, Vệ Mông Nhàn nhanh chóng lâm vào vô thức.

Đối với Vệ gia mang huyết mạch thần thú mà nói, cách chữa trị tốt nhất chính là kích hoạt sức mạnh trong huyết mạch. Bản thân thần thú có lực khôi phục rất mạnh mẽ, chỉ là sức mạnh huyết mạch luôn bị áp chế trong cơ thể nhân loại, trừ phi giống như Vệ Mông Nhàn, chủ động từ bỏ quyền khống chế thân thể, đồng thời kích hoạt huyết mạch, bằng không loại năng lực này biểu hiện ra ngoài chỉ là khôi phục vết thương nhanh hơn tu sĩ bình thường một chút.

Nhưng Vệ Mông Nhàn lựa chọn cách này cũng có chút nguy hiểm. Thần thú vốn hung mãnh, nếu sau khi kích hoạt sức mạnh huyết mạnh mà không thể khống chế, vậy thì rất dễ bị sức mạnh huyết mạch phản phệ, khiến thú tính kiểm soát nhân tính. Các đời gia tộc Vệ gia cũng từng hy vọng dùng cách này để nâng cao thực lực, đáng tiếc kết quả lại không như ý muốn.

Vệ Mông Nhàn là thiên tài xuất sắc nhất Vệ gia, không chỉ vì tư chất linh căn mà còn là vì năng lực kiểm soát huyết mạch.

Mấy việc như kích hoạt huyết mạch để trị thương đã được Vệ Mông Nhàn áp dụng từ khi y mười hai tuổi, cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến các trưởng lão vui mừng, ném tất cả tài nguyên lên người y.

Sau khi Vệ Mông Nhàn rơi vào tình trạng vô thức, hắc y nhân ngồi trên giường đá đột nhiên mở to đôi mắt sắc lẹm.

Hắn nhìn bình sứ ở xa xa, thầm co giật khóe mắt —— tên này thật sự là tu sĩ nguyên anh?

Hắn còn chưa nói gì, đối phương đã chủ động bại lộ thân phận… Rốt cuộc người này đã lớn lên trong hoàn cảnh nào vậy?

Từ sau khi Huyết Kiếm Ma bị người khác phát hiện đang tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, cuộc sống của hắn luôn đi cùng với chém giết, chiến đấu, thỉnh thoảng còn phải đấu tranh với phản phệ từ Huyết Hải Tâm Kinh. Hắn vốn đã quen các loại âm mưu quỷ kế, nhưng bây giờ đột nhiên nhìn thấy một tên tu sĩ ngu ngốc như thế này, đúng là khiến hắn cảm thấy không quen.

Hắn không biết người đối diện có biết thân phận của hắn hay không, mà cho dù biết cũng chẳng hề gì. Chính đạo cũng được, ma đạo cũng được, bọn họ đều ước gì có thể diệt trừ hắn. Người trước mắt này xem như đối xử với hắn không tệ, nhưng sau khi biết được thân phận thật của hắn, có lẽ cũng sẽ trừng mắt giận dữ.