Edit: Qiezi
Mi tâm nhíu lại, Từ Tử Dung hiểu rõ chủ nhân tốt nhất là Từ Tử Nham, nhưng chuyện tăng cường thực lực cho kẻ địch, chắc chắn Huyết Ma đại nhân sẽ không làm.
Mặc dù hiện nay Từ Tử Nham vẫn chưa biểu lộ ra bất kỳ địch ý nào với y, nhưng y cũng không có ý định chủ động nói chuyện này cho đối phương biết.
Thật sự y rất muốn mang ngọc giản này đi, đáng tiếc ông lão bên ngoài kia không phải người mà y có thể đối phó, nếu mang đồ này ra ngoài, tất nhiên cũng sẽ bị những người khác phát hiện.
Ngọc giản trong Tàng Thư Các đúng là có thể mang đi, người chọn công pháp, cái gọi là lựa chọn công pháp chính là ở trong đó chọn một cái, sau đó để cho ông lão trông coi khắc công pháp vào một cái ngọc giản khác.
Từ Tử Dung thuận tay lấy một công pháp hệ mộc rồi đi ra ngoài. Dù sao mấy thứ này đối với y mà nói chỉ có mục đích che giấu, có Huyết Hải Tâm Kinh, ở trước mặt y tất cả công pháp không có khả năng tu luyện tới Hóa Thần Kỳ đều là cặn bã.
“Chọn xong rồi?” Từ Tử Nham thấy Từ Tử Dung đi ra từ Tàng Thư Các, nôn nóng hỏi.
Từ Tử Dung gật đầu cười, đưa ngọc giản y cầm trên tay cho La lão.
La lão nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày: “Ngươi khẳng định là chọn cái này?”
Từ Tử Nham nghe lời này, tò mò nhìn thoáng qua, thấy trên ngọc giản có khắc ‘Vũ Nhuận Vô Thanh’, anh nhíu mày.
“Tử Dung, Vũ Nhuận Vô Thanh này là công pháp phụ trợ phải không? Đệ khẳng định chọn cái này sao?” Từ Tử Nham nhẹ giọng hỏi.
“Ca ca… Có vấn đề gì không?”
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, kéo y sang một bên, nói lời sâu xa: “Tử Dung, nếu là người khác thì ta không nói làm gì, nhưng đệ phải biết rằng, sở trường của công pháp đệ lựa chọn không phải là tấn công. Sau này khi đệ và người khác đánh nhau sẽ bị thua thiệt.”
“Đệ vừa tiếp xúc tu chân, có thể còn không rõ, nhưng một khi bước lên con đường tu tiên, chắc hẳn sẽ không tránh được tranh đấu. Công pháp tốt phải tranh giành, thiên tài địa bảo cũng phải tranh giành, tuy rằng sau này đệ có thể học tập những công pháp khác, nhưng đệ tiếp xúc với bộ công pháp đầu tiên sẽ định ra con đường phát triển tương lai sau này. Ta biết, có thể tính cách của đệ không thích tranh đấu, nhưng đã bước trên con đường này, không ai có thể lựa chọn.”
Từ Tử Dung nghe những lời này trong lòng khẽ động, y không ngờ rằng Từ Tử Nham lại nói những lời này với y.
Từ Tử Nham nói mấy thứ này y đều hiểu, dù sao đời trước bộ công pháp đầu tiên y tiếp xúc chính là Huyết Hải Tâm Kinh.
Huyết Hải Tâm Kinh, lấy máu tươi để thăng cấp tu vi, lấy được càng nhiều máu tươi, hoặc là người cung cấp máu tươi có tu vi càng cao, tu vi của y càng mạnh.
Có thể nói, nếu tu luyện loại công pháp này thành công phải đạp lên thi thể của vô số người. Tuy rằng ngay từ đầu y đều dùng máu thú để tu luyện, nhưng theo tu vi tăng dần, sát ý của y càng ngày càng nặng.
Vũ Nhuận Vô Thanh là một quyển công pháp phụ trợ hệ mộc cực kỳ ôn hòa. Nói theo cách này, thông thường những người tu luyện loại công pháp này đều có tính cách ôn hòa.
Với tính tình của Từ Tử Dung tất nhiên sẽ không thích vật này, nhưng y lo lắng nếu học một ít công pháp có tính công kích tương đối mạnh, vậy cỗ hung bạo và sát ý trên người y sẽ không che giấu được.
Y chọn một quyển công pháp hệ mộc là bức bách bất đắc dĩ, nhưng y lại không ngờ rằng Từ Tử Nham sẽ giảng giải cặn kẽ cho y đến như vậy.
Nếu Từ Tử Nham thực sự muốn cùng y chơi trò tiền phủng hậu sát thì không nên nhắc nhở y điểm này, nhưng đối phương lại đột nhiên nói ra, làm Từ Tử Dung càng nhìn càng không hiểu anh.
Dù cho nhìn không thấu thì Từ Tử Dung vẫn phải lựa chọn công pháp hệ mộc, y bất đắc dĩ cúi đầu, chà chà đầu ngón chân trên mặt đất: “Ca ca… Đánh đánh giết giết… Đệ không thích.”
Từ Tử Nham nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra.
Bỏ đi, là y nghĩ nhiều rồi. Hiện tại Từ Tử Dung chỉ là một đứa bé tám tuổi, không trải qua những cơn hành hạ, đùa bỡn này, tất nhiên y cũng không bị bức bách trở nên mạnh mẽ. Không tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, y sẽ ít muốn tranh đấu, bởi vậy, với thiên phú của mình chỉ cần nỗ lực, muốn bảo vệ y cũng không thành vấn đề.
Anh đã đọc qua quyển tiểu thuyết kia một lần, phàm là những người nào có liên quan đến Từ Tử Dung, anh đều nhớ kỹ. Hơn nữa nhờ ký ức mà nguyên thân lưu lại, anh vẫn có cơ hội rất lớn để dẫn Từ Tử Dung tránh khỏi những nguy hiểm này.
Anh ôn nhu sờ sờ đầu Từ Tử Dung: “Được rồi, Tử Dung không thích đánh đánh giết giết, vậy sau này phải dựa vào ca ca bảo vệ đệ nhé?”
Từ Tử Dung ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt thâm thúy dị thường của Từ Tử Nham. Đây là lần thứ hai Từ Tử Nham hứa hẹn bảo vệ y, chỉ là không biết, sự bảo hộ này có thể đạt đến tình trạng gì?
Từ Tử Nham bị ánh mắt kia nhìn mà trong lòng hoảng sợ, nhưng thời điểm anh nhìn kỹ lại, trong mắt Từ Tử Dung chỉ còn lại quấn quýt nhàn nhạt.
“Ca ca phải bảo vệ ta đó.” Từ Tử Dung cười cực kỳ vui sướng, hai mắt xinh đẹp cong thành vầng trăng khuyết.
Từ Tử Nham vỗ vỗ ngực: “Tuyệt đối không thành vấn đề! Sau này Tử Dung chỉ cần đi theo ca ca, ca ca nhất định sẽ bảo vệ đệ!”
Nụ cười trên mặt Từ Tử Dung càng sáng lạn: “Tốt lắm, sau này ta sẽ chỉ dùng công pháp phụ trợ hệ mộc hỗ trợ cho ca ca!”
Từ Tử Nham bật cười, mà sau khi cười xong anh lại bắt đầu ảo não mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa, nếu không tương lai Từ Tử Dung lợi hại hơn người ca ca này, sợ rằng mặt mũi của anh đều phải vứt sạch.
Sao chép công pháp xong, dưới sự hướng dẫn của Từ Mặc, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung quay trở về Luyện Võ Đường.
Lúc xế chiều, Từ Tử Nham vẫn đang tiếp tục luyện tập cơ sở, mà Từ Tử Dung thì bị sắp xếp vào một góc, thử ‘tìm kiếm khí cảm’.
Bước đầu tiên của người tu chân là dẫn khí nhập thể. Từ ngày đó dưới sự tức giận, Từ Tử Dung đã hoàn thành bước này. Nhưng y không thể tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh ở nơi này, rơi vào đường cùng, y cũng chỉ có thể học quyển công pháp Vũ Nhuận Vô Thanh.
Vũ Nhuận Vô Thanh là một trong số những công pháp cơ bản hệ mộc, y có thể làm ra một luồng linh khí như mưa phùn để làm dịu bộ phận bị thương, đạt được hiệu quả trị liệu. Đồng thời loại linh khí này cũng có tính thân thiện cực mạnh với thực vật, nếu dùng nó để thúc giục các loại thực vật, chính là thủ đoạn công kích của tu sĩ hệ mộc.
Đặc tính của Huyết Hải Tâm Kinh là không coi trọng linh căn của tu sĩ, bất luận ngươi có linh căn dạng gì đều có thể tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh.
Đời trước Từ Tử Dung chưa từng tiếp xúc qua công pháp hệ khác, bởi vậy tuy Vũ Nhuận Vô Thanh rất đơn giản, nhưng y lại phát hiện thứ này rất hữu dụng.
Tối thiểu, thời điểm y bị thương, có thể chữa cho chính mình. Hơn nữa, lấy danh nghĩa là tu sĩ hệ mộc, tương lai y làm cái gì, cũng dễ dàng thoát khỏi hoài nghi của người khác.
Mượn sự che đậy của Vũ Nhuận Vô Thanh, Từ Tử Dung vận chuyển linh lực, lục quang nhàn nhạt lượn lờ ở đầu ngón tay.
“Oa! Tử Dung thật là lợi hại!” Từ Tử Nham vừa lúc đi tới, thấy ánh sáng xanh trên đầu ngón tay Từ Tử Dung, giật mình thốt lên.
Từ Tử Nham là thuộc tính lôi linh căn, ban đầu tìm kiếm khí cảm cũng tiêu phí khoảng chừng ba ngày, không ngờ Từ Tử Dung chỉ tốn một buổi chiều đã thành công, đủ thấy ngộ tính của y cao cỡ nào.
Một tiếng hô của Từ Tử Nham thành công hấp dẫn lực chú ý của Từ Mặc, hắn thấy chỉ một buổi chiều mà Từ Tử Dung đã tìm ra khí cảm cũng cực kỳ giật mình.
Người tu tiên có hai cái đại thiên phú, thứ nhất là linh căn, thứ hai là ngộ tính, trong hai cái này, ngộ tính xuất sắc còn khó tìm hơn linh căn ưu tú.
Hắn thấy, tuy tính cách Từ Tử Nham tương đối ương ngạnh, nhưng linh căn và ngộ tính của anh đều là cấp bậc thiên tài, lại không nghĩ đến Từ Tử Dung mới được đem về tuy rằng linh căn phổ thông, nhưng ngộ tính còn tốt hơn Từ Tử Nham.
Âm thanh của Từ Tử Nham không chỉ có Từ Mặc nghe được, những thiếu niên thiếu nữ khác trong Luyện Võ Đường cũng chú ý tới chuyện này.
Cùng với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tán thưởng của Từ Mặc, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Từ Tử Dung mang theo địch ý rõ ràng.
Từ Tử Nham là nhi tử gia chủ, hơn nữa anh có thiên phú và địa vị quyết định, con cháu chi thứ chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn anh.
Nhưng Từ Tử Dung thì lại khác, làm một đứa con riêng bị đem về, địa vị của y vốn hết sức xấu hổ. Nếu không phải hiện tại biểu hiện của Từ Tử Nham khiến cho người trong tộc tạm thời không hiểu thái độ của anh, y căn bản không có cơ hội bình an ngồi trong sân tu luyện.
Từ gia bồi dưỡng lớp con cháu này phải hao phí rất nhiều tài nguyên, nhưng tài nguyên có hạn, thiên phú càng tốt, đoạt được càng nhiều tài nguyên hơn.
Từ Tử Nham hoàn toàn xứng đáng lấy được phần lớn nhất, nhưng Từ Tử Dung mạnh mẽ có ý nghĩa là y sẽ đoạt tài nguyên của những người khác.
Tu tiên chính là con đường nghịch thiên, tu sĩ càng phải giành giật sự sống, tu sĩ vì các loại thiên tài địa bảo mà đánh nhau là cực kỳ bình thường, mà gia tộc Từ gia năm đó cũng lập một cái quy định: Phàm là con cháu Từ gia, tất cả tài nguyên đều phải dùng thực lực để tranh giành.
Hôm nay Từ Tử Dung biểu hiện ra thiên phú ngộ tính, dường như đã định trước là các trưởng lão Từ gia sẽ chú ý đến y.
Những người trong Luyện Võ Đường dùng ánh mắt mang theo địch ý nhìn qua, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung đã nhận ra. Chẳng qua dù là ai cũng không để ở trong lòng.
Đối với Từ Tử Nham mà nói, thực lực của những người này thật sự không đủ nhìn, hiện tại anh đã là tu sĩ có tu vi luyện khí tầng sáu, càn quét nơi đây tuyệt đối không thành vấn đề. Anh cảm thấy những người này không có gan khiêu khích địa vị của anh, tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy họ đang gây hấn với Từ Tử Dung đang nép dưới cánh chim của mình.
Mà đối với Từ Tử Dung mà nói, địch ý mà y nhìn trong mắt của những đứa bé này hoàn toàn là chuyện tiếu lâm. Huyết Hải Tâm Kinh cường đại ở chỗ y có thể vượt cấp khiêu chiến, Luyện Võ Đường chỉ là địa phương tu luyện sơ cấp của Từ gia, nhìn chung tất cả đệ tử, người có thực lực cao nhất là Từ Tử Nham luyện khí tầng sáu.
Cho y thời gian nửa tháng, chỉ cần có đầy đủ máu tươi, y hoàn toàn có thể một hơi lên đến luyện khí tầng ba, bao gồm cả Từ Tử Nham, căn bản không có ai có thể là đối thủ của y.