💎Nguồn: Editor Haevydizzy (Cung Quảng Hằng)💎
💋💋💋
Chương 33: Trong mộng ngoài mộng bị cưỡi xấu hổ (cao triều phun nước, liếm d*m thủy, bị cưỡi)
Tống Thiển Thiển còn yên lặng bất an rên rỉ trong lòng, cánh tay anh ôn nhu từ phía sau vòng lên tay cô. Cánh môi ấm áp dán lên cổ thon dài, trằn trọc liếm hôn, thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Thiển Thiển chuẩn bị tốt chưa?"
Lời anh mang theo ý tứ trấn an. Tiếng mút tư tư, ôn tồn trên da thịt mỏng manh.
Cô mơ mơ màng màng ừ một tiếng.
Lập tức cô bị anh ôm ngang lên, trực tiếp ôm lên bục giảng.
Anh làm cho hai chân Tống Thiển Thiển hơi hơi tách ra, đem quần lót ướt đẫm bại lộ trước ánh mắt đầy dục vọng phía dưới.
Cô thẹn thùng úp mặt, tựa vào trong ngực Triệu Thuần ôn hoà hiền hậu.
Triệu Thuần hơi hơi dùng sức, khiến cho áo cô rơi xuống, đầu vai trần trụi cùng xương quai xanh mảnh khảnh co rúm lại một chút. Áo ngực màu hồng cũng không thể hoàn toàn bao lấy cái vú lớn bị anh xoa lớn thêm không ít. Tay anh hơi thô bạo mà dâm tà cầm một bên vú của cô, núm vú đỏ bừng được đầu ngón tay anh vuốt ve càng kiêu diễm cứng lên.
Da thịt cô trắng nõn càng ngày càng lõa lồ, dưới đài tiếng nuốt nước miếng và tiếng thở dốc lại càng lớn. Không ít nam sinh vụng trộm thò tay vào trong quần.
Tống Thiển Thiển nghe thấy phía dưới hơn hai mười nam sinh ồ ồ thở dốc cùng tiếng nước loáng thoáng, muốn mở mắt, dựa vào trong ngực anh, từ từ nhắm hai mắt ngửa đầu, hướng về phía trước khát cầu cái hôn an ủi, cô nhỏ giọng cầu xin: "Thầy... hôn em..."
Triệu Thuần không chút do dự, cúi đầu chạm lên môi cô. Vươn đầu lưỡi tinh tế miêu tả đường môi, từng ngụm áp lên môi cô. Cô yếu ớt nức nở từng tiếng, hơi hơi hé miệng, tiếp nhận đầu lưỡi anh ôn nhu an ủi.
Phía trên dây dưa càng ôn nhu, phía dưới đùa bỡn lại càng là xấu hổ.
Một bàn tay to của anh đem cái vú lớn của Tống Thiển Thiển chen chúc lôi vào giữa, định cùng cầm cả hai. Nhưng nhũ thịt trắng mịn từ khe hở tràn ra, anh không thể một tay cầm hết. Anh liền dùng hai ngón tay kẹp lấy núm vú cô, lôi kéo không ngừng, một lát đã bị anh chơi sưng đỏ, cứng rắn lớn gấp đôi.
Thanh ân Triệu Thuần tà ác rơi vào tai cô: "Thiển Thiển núm vú nhỏ cũng thành lớn... Bọn họ đều thấy, em chỉ có vú lớn, hơn nữa núm vú cũng lớn..."
Cô ngượng ngùng vặn vẹo, nhắm mắt lại yêu kiều kêu lên: "Không nên nhìn núm vú lớn của em... A... thầy... núm vú lớn của Thiển Thiển bị một đám nam sinh thấy rồi..."
Triệu Thuần một tay lần xuống phía dưới, xốc váy ngắn lên, từng chút túm lấy chút vải dệt đáng thương ở quần chữ "T" của cô, hung hăng kéo lên trên, dây thừng thâm trầm nhanh chóng ghì chặt chỗ thịt mẫn cảm, âm đế bị chơi lớn, bị bóp đến sưng đỏ không chịu nổi, từ trong âm thần bị bao vây, d*m thủy không khống chế được chảy đầy bàn.
Triệu Thuần thấp giọng nói: "Không chỉ cái vú a... Thiển Thiển tiểu huyệt dâm đãng nhiều nước cũng bị thấy rồi..." Vừa nói xong, động tác lôi kéo trở nên càng kịch liệt, thậm chí tàn nhẫn nắm âm đế, dùng ngón tay thô ráp liền tục hung hăng ấn, mỗi một lần ấn, d*m thủy lại chảy càng nhiều, thậm chí phun từng ngụm ra bên ngoài.
Tống Thiển Thiển giống như một con cá thiếu nước, bục giảng băng lãnh kiệt lực vặn vẹo, định tránh né khoái cảm đáng sợ quá đáng anh ban cho, khóc kêu: "Không được... Tiểu huyệt phun nước cũng bị thấy rồi... Thiển Thiển chính là đứa nhỏ dâm đãng hư hỏng..."
Triệu Thuần không lưu tình chút nào, "Đã nói muốn biểu diễn, Thiển Thiển không thể bỏ dở nửa chừng." Động tác lôi kéo chuyển thành hai ngón tay chọc vào tiểu huyệt, ngay trong phòng học đầy ánh mắt nam sinh, ngón tay thon dài thô trực tiếp cắm vào tiểu huyệt đỏ bừng, mỗi một lần đều chọc sâu hết cỡ, hung ác giống như muốn chọc phá hỏng tiểu huyệt, ngón tay linh hoạt lại sờ soạng, câu lên vách tường mẫn cảm bên trong, mỗi một lần đều vừa nhanh vừa chuẩn.
Tống Thiển Thiển ngẩng đầu lên, cơ hồ sắp sụp đổ, "Không được a a, sắp thủy triều a a, cái vú và tiểu huyệt đều bị thấy... Ô không cần..." d*m thủy từ tiểu huyệt phun ra, cùng với nước tiểu, lực mạnh thậm chí bắn tung tóe trên mặt nam sinh bàn đầu.
Tống Thiển Thiển hoàn toàn xụi lơ xuống, không còn khí lực, nửa khép nhãn tình thở dốc.
"Thật ngọt..." Thanh âm tà ác truyền đến.
Đầu ngón tay Triệu Thuần dính đầy d*m thủy của cô, ngắm nhìn một giây, ngón tay cho vào miệng, mút d*m thủy, động tác này cực độ thúc tình, Tống Thiển Thiển cảm giác tiểu huyệt mình tựa hồ bởi vì động tác này kích tích, d*m thủy tí tách chảy không ngừng.
Anh miễn cưỡng cười, nhìn Tống Thiển Thiển, "Thiển Thiển cũng nếm thử."
Tiếp theo một câu, ngón tay cắm vào miệng cô, cầm đầu lưỡi cô đùa bỡn, để cho cô liếm láp ngón tay dính đầy d*m thủy của mình. Tống Thiển Thiển nức nở ngoan ngoãn ngậm ngón tay anh, nhấm nháp hương vị dâm đãng đó.
gậy th*t của anh đã trướng lớn đến đáng sợ. Anh thích tiền diễn thật lâu, khai quật hết điểm mẫn cảm của cô, mãi cho đến lúc đùa bỡn Tống Thiển Thiển đến ẩm ướt xấu hổ, mới chậm rãi hưởng thụ bữa ăn chính. Không thể không nói là một loại độc ác thú vị.
Cô nhận thấy vật cứng rắn đã muốn chọc lên miệng tiểu huyệt, không khỏi xấu hổ cầu xin: "Không cần... Thầy... nam sinh khác sẽ nhìn..."
Anh thấp giọng lừa gạt: "Thiển Thiển sợ sao?"
Tống Thiển Thiển lắc đầu, "Không phải sợ... Nhưng mà... bộ dáng Thiển Thiển bị thầy làm... không muốn bị người khác nhìn thấy... A!"
Anh hơi thô lỗ thâm nhập tận gốc, anh cũng nhẫn nại lâu. Trên gậy th*t to lớn gân xanh bạo khởi, bị vách tường ấm áp chật hẹp kẹp lấy, lỗ nhỏ trên quy đầu đỏ tươi thậm chí đã hơi hơi mở ra, chảy dâm dịch. Mỗi một lần chọc vào tiểu non huyệt, đều có thể tràn ra không ít d*m thủy, huyệt thịt đỏ tươi bị làm hơi hơi nhảy ra, động tác rút chọc càng lớn, cô phản ứng càng kịch liệt.
Anh cúi đầu thở dốc nói: "Em nhìn dưới đài... Thiển Thiển..."
Tống Thiển Thiển không thể kháng cự mệnh lệnh của anh, bị anh làm đến hai mắt đẫm lệ mông lung, mắt hơi hơi mở to nhìn về dưới đài, lại phát hiện các gương mặt nam sinh không biết từ khi nào đã trở nên vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không rõ diện mạo, thân ảnh dần dần biến mất.
Tống Thiển Thiển bị anh hung hăng chọc làm kích thích đến rên rỉ ra, "Đây là..."
Lưỡi anh lại trùm lên, thấp giọng nói: "Không có người khác... chỉ anh và em..."
Tống Thiển Thiển mơ mơ màng màng, trong lòng rốt cục yên tâm xuống.
Động tác anh càng kịch liệt, còn xoay người ôm Tống Thiển Thiển lên người, để cho cô cưỡi lên người mình, lợi dụng quán tính, làm cho cô thâm trầm ngồi lên gậy th*t, tiểu huyệt nhiều nước cơ hồ hoàn toàn ấp lên gậy th*t!
"Thiển Thiển đến, cưỡi anh." Mắt anh mang theo ý cười, mồ hôi trên trán chứng minh ái tình kịch liệt thế nào.
Tống Thiển Thiển cả người như nhũn ra, hoàn toàn dựa vào lực xóc nảy trên dưới của anh, tựa như đi thuyền trong biển lớn.
"A a —— "
Triệu Thuần thâm trầm tiến thẳng vào trong tiểu huyệt.
Cô thét chói tai, cảm giác tinh dịch hoàn toàn đổ đầy tiểu huyệt, cơ hồ tràn ra, ngậm cũng không được. Thân thể hoàn toàn nhũn xuống.
Giờ khắc này, ôm ấp có vẻ ôn nhu mà thỏa mãn, thanh âm Triệu Thuần trầm thấp truyền đến: "Thiển Thiển ngốc."
"A a —— "
Tống Thiển Thiển lập tức mở to mắt, sắc mặt ửng hồng, cảm giác dưới thân ướt sũng.
Gió đêm thổi qua cửa sổ buông rèm, bên trong rất tối, ánh sáng đèn đường nhu hòa xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Đã hai giờ khuya.
Triệu Thuần ngủ ở bên canh rất nhanh tỉnh lại, tuy trong lúc ngủ bị cô nói mơ làm tỉnh, vẫn ôn nhu ôm cô, thấp giọng an ủi: "Làm sao vậy? Ác mộng sao?" Thanh âm mang theo buồn ngủ.
Cô ngơ ngác ngồi trên giường. Triệu Thuần an ủi thế nào, cô vẫn không nói lời nào, trên mặt ửng hồng cũng rút đi.
Triệu Thuần cau mày, tay dò xét trán cô, "Không thoải mái sao?"
Tống Thiển Thiển hít sâu một hơi, xoay người đối diện Triệu Thuần.
Cô đỏ mặt nói: "Thầy, em muốn cưỡi anh."
Anh mở to hai mắt nhìn, lập tức hết buồn ngủ, "Cái gì?"
Cô lập tức lắp bắp, cơ hồ muốn khóc ra, "Em em... em là... Kỳ thực em cũng không biết..."
Triệu Thuần lập tức phản ứng lại, mỉm cười, "Hoan nghênh."
Sau đó không lâu...
"A a a... không cần… thầy... Thắt lưng thật đau..." Cô ngửa đầu, ngồi trên gậy th*t, bị anh vừa nhanh vừa ngoan độc làm đến cao trào liên tục.
"Trong mộng có phải như vậy hay không, hử? Có phải anh làm em như vậy không?" Anh không chút mệt, giữ eo lắc lư trên dưới, khiến cô dùng tiểu huyệt ngậm gậy th*t mình, càng không ngừng "cưỡi" mình.
"A a là... Quá lớn... thật thoải mái..." Cô lắc đầu khóc kêu.
"Cho nên Thiển Thiển cả ngày đều mơ như vậy, phải không?" Giọng nói hiện ra một tia nguy hiểm.
"Không có ô... không phải... A a... ừ..."
"Ừ, xem ra là anh không đủ cố gắng. Từ hôm nay trở đi, thỏa mãn em gấp bội."
"Không cần a a a —— "
💋💋💋