💎Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)💎
💋💋💋
Chương 27: Sau khi yêu phải em, anh sớm đã điên rồi
(khúc nhạc dạo nói chuyện với gia đình, ở đầu đường ôm hôn)
Sau đó, cuộc thi diễn thuyết cá nhân công bố thành tích ngay tại chỗ, Tống Thiển Thiển tuy không được giải nhất, nhưng chỉ cần nhớ lại thầy đứng sau màn vải dày, ngay tại chỗ không coi mọi người vào đâu, tùy ý ôn nhu hôn mình đã đủ để cho cô trở về chỗ ngẩn ngơ thật lâu.
Hình ảnh Tống Thiển Thiển ngây ngốc cầm giấy khen giải ba được máy ảnh vĩnh viễn lưu lại. Vị trí cô đứng không nổi bật, sau một đồng học giải nhì là sắp xếp chỗ đứng cho giải ba, còn đứng sát bên ngoài. Nhưng anh lại đứng bên người cô, vị trí sát vào sau, làm cho cô an tâm.
Trong ảnh, mọi người tươi cười sáng lạn vô cùng.
Còn không đến một tuần, sau khi tan học anh gọi cô lại, đứng trước mặt cô.
Ảnh chụp đưa tới tay cô còn chưa kịp nóng, Tống Thiển Thiển chợt nghe thấy một tin sét đánh kinh thiên, trực tiếp làm cô từ choáng váng hồ đồ lập tức tỉnh lại.
"Cái gì?! Em không nghe sai chứ, thầy muốn đến nhà chuyện!"
Triệu Thuần còn thật sự gật đầu, sắc mặt như thường, "Ừ, anh muốn đi nhà em nhìn xem."
Tống Thiển Thiển trong lòng đột nhiên níu chặt, bối rối cúi người, cụp lông mi, nhỏ giọng nói: "Không thể..."
Triệu Thuần kiên nhẫn nắm bả vai cô, tới gần vòng sau lưng ôm cô. Hô hấp mát lạnh ở bên tai, "Vì sao?" Giọng Triệu Thuần càng ôn nhu, như là sợ dọa đến một con chim nhỏ mới sinh.
Tống Thiển Thiển mắt chớp động, giọng càng thấp xuống, "Thầy không đi được không... Nhà em không có gì hay để xem..." Giấu đầu hở đuôi lại bổ sung một câu, "Thực sự không cần đi..."
Triệu Thuần cảm thấy thân thể kiều nhỏ trước mặt có chút run rẩy, trong mắt ánh lên một tia thương tiếc cùng phức tạp, nhớ tới buổi chiều mình từ chỗ giáo vụ tra được hoàn cảnh gia đình cô, trong lòng lại kiên định vài phần. Tay đem thân thể nhẹ nhàng kéo lại, Tống Thiển Thiển cũng không phản kháng, mềm mại quay sang, khuôn mặt cô hơi dán vào trong ngực anh, động tác này khơi dậy ý muốn bảo vệ nồng cháy của anh.
Triệu Thuần hít sâu một hơi, lặng im một lát, thử thăm dò mở miệng: "Thiển Thiển, em từ cao nhất đã ở lại trường, nghe nói là ý tứ của mẹ em?"
Tống Thiển Thiển cúi đầu không nói lời nào.
Triệu Thuần tiếp tục nói, "Nhưng chủ nhiệm lớp nói... Trừ cao nhất phụ huynh là mẹ em tới, sau đó đều là ông em. Mẹ em không còn tới nữa."
Một hạt nước mắt lớn trực tiếp rơi xuống.
Triệu Thuần nhận thấy cảm xúc của cô không quá thích hợp, nên dừng lại. Anh hôm nay mặc một bộ áo gió màu xanh sẫm, quần áo phẳng phiu, màu sắc tôn người, Tống Thiển Thiển tự tay mua cho anh khăn quàng cổ màu xám, anh đang mang trên cổ, cả người đều có vẻ cởi mở mà ôn hòa, trung hoà vẻ sắc bén mang đến khí thế bức người lợi hại trên khuôn mặt. Nhìn kỹ, là tỉ mỉ chuẩn bị lựa chọn, là một bộ dáng giáo viên nên có.
Anh hơi hơi cong người, trên mặt tràn đầy thương tiếc.
"Thiển Thiển, đưa anh về nhà, được không?"
Từ câu nói đầu tiên, Tống Thiển Thiển đã sâu sắc nhận thấy Triệu Thuần tựa hồ hoàn toàn hiểu rõ tình huống nhà mình, bao gồm những điều cô không muốn bị anh phát hiện, không muốn bị anh biết. Bao gồm sự thực mình không muốn về nhà, thà rằng ở nhà thầy, một mình đơn vượt qua cuối tuần, cũng tìm các loại lí do từ chối không trở về nhà.
Tống Thiển Thiển trong lòng nổi lên một nỗi sợ hãi kịch liệt sắp mất đi thứ gì đó trọng yếu, anh đi đến nhà, sẽ biết chuyện đó! Hay là nói... anh đã biết rồi?
Tống Thiển Thiển lỗ mãng cầm bàn tay to dày rộng của Triệu Thuần, kéo đến dán lên mặt mình, yếu đuối hỏi: "Thầy... có phải anh đã biết hay không?"
Triệu Thuần cúi đầu nhìn Tống Thiển Thiển, khuôn mặt nhỏ cơ hồ mất đi huyết sắc, không nhẫn tâm, lời nói dừng trên đầu lưỡi, tạm dừng một lúc vẫn đáp, "Phải."
Tống Thiển Thiển lập tức như bị rút hết khí lực, lập tức nhũn xuống, nếu không phải anh tay mắt lanh lẹ lập tức đỡ lấy thắt lưng cô, không chừng cô đã tê liệt ngồi xuống.
Triệu Thuần trên mặt bình tĩnh rốt cục lộ ra một tia lo lắng, "Thiển Thiển!"
Tống Thiển Thiển lại hoàn toàn bình tĩnh xuống, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng. Mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, môi tái nhợt thong thả nói ra từng chữ, "Như vậy, thầy cũng đã biết chuyện ba em chết, mà mẹ em là quả phụ."
Triệu Thuần nhíu mày, trong lòng phi thường không đồng ý thái độ lạnh nhạt của Tống Thiển Thiển với mẹ mình.
Thiếu nữ giơ khuôn mặt mất đi huyết sắc, kiệt lực lộ ra mỉm cười, đáy mắt lại mờ mịt, "Như vậy thầy có muốn biết ba em chết thế nào không? Để cho người mẹ máu lạnh của em nói, còn không bằng em nói cho anh."
Triệu Thuần trầm mặc nghe.
Mỗi một chữ nói ra đều như cứa vào tim, trước mặt người khác tựa hồ còn có thể bảo trì thờ ơ thậm chí phẫn nộ, trước mặt Triệu Thuần, lại ngoài ý muốn bình tĩnh vô cùng, tâm như tro tàn.
"Triệu Kỹ, cắn thuốc quá mức mà chết."
Đã bắt đầu mùa đông, lá phong bay lả tả mỗi ngõ ngách phố phường, gió bắc thổi tới, khe khẽ thổi, tung lên vô số lá cây vàng đỏ. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, mãi đến chạng vạng vẫn không có một tia mưa bụi rơi xuống, màn trời âm u, mây thật dày chồng chất trên thiên không, cùng đợi mưa to phát tiết một lần.
Tống Thiển Thiển trầm mặc ở phía trước dẫn đường cho Triệu Thuần.
Triệu Thuần đi chậm sau nửa bước, ở phía sau một chút, yên lặng nhìn bóng dáng cô quật cường lại gầy yếu.
Ngày đó lúc ở sau đài, Tống Thiển Thiển cùng nữ sinh kia nói một câu, Triệu Thuần đều nghe được rành mạch, hai chữ "Quả phụ" này, Triệu Thuần trực tiếp cảm giác được, nhất định làm đau đớn tim cô. Phẫn nộ của cô biểu hiện ra, nếu anh không tới ngăn lại, Tống Thiển Thiển không chừng còn có thể làm ra chuyện gì nữa. Loại phẫn nộ này, cùng lúc là chuyện xấu, cùng lúc cũng là chuyện tốt. Phẫn nộ biểu hiện cô để ý chuyện này, cô để ý gia đình mình. Nhưng vừa rồi, Tống Thiển Thiển ở trước mặt anh lại hoàn toàn đè nén phẫn nộ xuống đáy lòng, biểu hiện ra ngoài bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh, Triệu Thuần thậm chí cảm thấy có một tia tuyệt vọng.
Loại tuyệt vọng này nhất định không phải nhất thời. Mà là đã cố gắng rất lâu, thậm chí cố gắng rất nhiều năm, vẫn thất bại rồi hoàn toàn tuyệt vọng.
Không, không thể cứ như vậy đi gặp mẹ của Thiển Thiển.
Triệu Thuần hạ quyết định trong đầu, giương mắt nhìn Tống Thiển Thiển phía trước bước chân thậm chí có chút lảo đảo, trầm thấp mở miệng gọi cô lại, "Thiển Thiển, đợi chút."
Tống Thiển Thiển như phản ứng cả nửa ngày mới hoảng hốt xoay người.
Triệu Thuần không nói hai lời, bước nhanh hai bước, trực tiếp nâng khuôn mặt nhỏ của cô, thâm trầm hôn xuống.
Ngay ở đầu đường đầy lá phong rụng, trước khi màn đêm xuống.
Anh một thân áo gió bị gió thổi tung góc áo, tóc tỉ mỉ chăm sóc có chút rối loạn, sườn mặt anh tuấn, phảng phất như đao khắc, lộ ra cái trán trơn bóng. Hoàn toàn mặc kệ, mặc kệ ánh mắt người qua đường, mặc kệ địa điểm không thích hợp, chỉ vô cùng chuyên tâm cúi đầu cùng thiếu nữ kiều nhỏ nhiệt liệt hôn môi.
Tống Thiển Thiển mơ hồ một chút, sau khi tỉnh lại kiệt lực kháng cự thân cận, cuộn đầu vào trong ngực anh, miệng bị anh ngậm, chỉ có thể đứt quãng thở dốc nói: "Thầy, anh điên rồi... Đây là trên đường... Ô..."
Anh chỉ dừng lại một lát trên cánh môi mềm mại, sau đó đầu lưỡi lập tức tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi cô, dùng đầu lưỡi lặp lại liếm láp đôi môi mẫn cảm, lại ôm lấy đầu lưỡi của cô kéo ra bên ngoài, môi ấm áp trằn trọc trên cánh môi phấn hồng của cô. Thẳng đến lúc hôn Tống Thiển Thiển cả mặt đỏ bừng, thâm trầm hút đầu lưỡi Tống Thiển Thiển một chút, mới từ trong miệng cô lui ra, cái mũi cao thẳng dán tại lên mũi cô, nặng nề thở dốc nói: "Sau khi yêu phải em anh đã sớm điên rồi."
Triệu Thuần nâng khuôn mặt nhỏ của Tống Thiển Thiển, vừa lòng nhìn cô vừa hôn xong, môi khônh còn tái nhợt, trên mặt là đỏ ửng không ức chế được, cánh môi trong suốt, hiện ra màu hồng đáng yêu.
Lập tức còn thật sự mở miệng nói: "Thiển Thiển nghe lời, anh là người yêu của em. Anh yêu em, sẽ khôg hại em. Nếu em sợ hãi, cứ trốn tránh, không thể chân chính giải quyết. Anh biết em đã cố gắng, nhưng thất bại. Nhưng bây giờ em có anh, anh nguyện giải quyết mọi chuyện cho em. Nhưng anh càng hy vọng nhìn thấy em cũng có thể dũng cảm đi đến, đối mặt những thứ em từng sợ hãi, sau đó trực tiếp nói cho mọi người, "Tôi, Tống Thiển Thiển, không sợ hãi bất luận chuyện gì." sau đó em sẽ phát hiện, việc này cũng không thể tổn hại em, mà làm em càng dũng cảm."
Giọng anh âm vang hữu lực lập tức làm cho mắt Tống Thiển Thiển đang vô thần một lần nữa dấy lên hỏa diễm.
Tống Thiển Thiển lẩm bẩm nói: "Thầy... anh nói là..."
Triệu Thuần nói: "Anh nói, anh muốn đi gặp mẹ em. Không phải xé miệng vết thương của em, kích thích em, mà là muốn cùng em trị liệu nỗi đau trong lòng. Người nhà, đời này chúng ta không thể lảng tránh. Anh không tin mẹ em không yêu em, có thể là có hiểu lầm gì. Dù phát sinh chuyện gì em cũng không cần sợ, anh ở bên cạnh em."
Anh thở dài chấn động màng nhĩ, giống đàn cello phát ra âm tiết trầm thấp mà duy mỹ, chạm vào chỗ nào đó trong lòng Tống Thiển Thiển phủ bụi đã lâu, thật nhiều năm không dám chạm vào.
Anh thở dài nói, "Thiển Thiển, tin tưởng anh."
💋💋💋