💎Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)💎
💋💋💋
Tống Thiển Thiển ngồi ở bên cửa sổ, chống má nhìn lá vàng rơi từ cây ngô đồng phía sau tòa nhà mà ngẩn người.
Trong trường học là cây ngô đồng nước Pháp, rất cao lớn và thẳng tắp, vào đầu thu, gió lạnh cuốn lá ngô đồng vàng bay khắp nơi, rơi một tầng thật dày trên mặt đất. Ngẫu nhiên còn có thể có một hai chiếc lá bay xa, rơi trên bàn Tống Thiển Thiển.
Từ giữa hè đến đầu thu, bất tri bất giác đã cùng thầy lâu như vậy. Còn nhớ lần đầu tiên ở thư viện thân mật hôn nhau, mặt đỏ tim đập, tay chân không biết đặt vào chỗ nào, đến ngày hôm qua lúc anh ôm ngồi ở trên đùi hôn, nói chuyện này với anh, anh còn hoàn toàn nhớ rõ từng chi tiết.
"Thiển Thiển ngày đó giống con mèo... Rõ ràng mặt đỏ lên, lại nói lời thật dũng cảm lớn mật... Ừ, còn muốn anh dùng cách em thích hôn em, cũng không biết thở, nhớ lại thật đáng yêu."
Cô vội vàng che miệng anh, không cho anh nói tiếp.
"A a, không cần nói—— em... em đã quên!"
Kỳ thực căn bản không quên được. Thân mật như vậy, nháy mắt tựa như kẹo đường trong mơ, tản ra vị ngọt mềm làm cho người ta say mê, không chịu tỉnh lại. Nhưng thiếu nữ dù sao da mặt mỏng, bị bắt nói ra lời ngượng ngùng, sau đó nhớ lại mặt vẫn đỏ, tim cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặt Tống Thiển Thiển đỏ ửng vì yêu, choáng váng mơ hồ nhớ tới anh xấu với cô, tốt với cô.
Một mảnh lá ngô đồng màu vàng kim bị gió thổi lên, kéo tầm mắt cô chuyển đến sân thể dục sau toà nhà dạy học. Đã là buổi chiều cuối cùng khóa tự học, không thiếu học sinh thể dục tập trên sân, còn có... Triệu Thuần cùng nhóm giáo viên đang đánh bóng rổ.
Là anh, đầu sỏ làm cô căn bản không có cách nào tập trung tự học.
Tống Thiển Thiển quả thực tức ngứa răng, lại đối với mị lực nam tính không có biện pháp.
Hôm nay thời tiết nóng, đến chạng vạng, hơi nóng mặt trời trên sân thể dục không có bóng cây càng nóng hơn.
Triệu Thuần hôm nay không mặc các kiểu áo sơmi vẫn mặc, buổi chiều không có lớp anh đến sân thể dục cùng vài thầy giáo trẻ đánh bóng rổ. Anh thường đi phòng tập thể thao tập thể hình, không thường tham gia loại hoạt động tập thể này, lúc vận động bên trong áo khoác mặc bộ áo thể thao màu đen bó sát. Lúc đầu còn mặc áo khoác, sau đó vì nóng, tùy ý cởi ra để một bên, để lộ áo lót bên trong.
Bình thường mặc áo sơ mi nên ngực không lộ ra đường cong cơ bắp, cơ ngực anh bị áp sát có vẻ càng nổi lên, đến đầu v* nho nhỏ cũng mơ hồ có thể thấy được. Ngẫu nhiên đặt tay lên ngực lau mồ hôi, tám khối cơ bụng cường tráng cũng chợt lộ ra, mồ hôi dọc theo hình dáng cơ bụng chảy xuống, làm cho người ta nhịn không được muốn giúp anh liếm đi. Kính mắt đã sớm đặt sang bên, đại khái là thay đổi dáng vẻ, ánh mắt híp lại, lúc tranh đoạt bóng đặc biệt lộ ra dã tính. Mạnh mẽ vuốt tóc ra phía sau lộ cái trán trơn bóng, so với bình thường nhã nhặn lãnh đạm hoàn toàn không giống, tràn ngập hình tượng nam tính gợi cảm mạnh mẽ.
Thật là... biến thành gợi cảm như vậy... không biết muốn cho ai xem, hừ.
Tống Thiển Thiển vừa giơ tay che mắt, vừa vụng trộm xuyên qua khe hở tiếp tục rình coi nam nhân tuấn mỹ.
Triệu Thuần tựa hồ đã nhận ra có người đang nhìn, anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ tòa nhà.
Sân thể dục cùng với tòa nhà dạy học sát cùng một chỗ, cũng không cách xa, chỉ có cây ngô đồng cao lớn mọc dọc theo đường bên cạnh tòa nhà, bóng lá đong đưa che tầm mắt.
Tống Thiển Thiển vội dùng sách vở chặn sườn mặt mình, không cho anh phát hiện.
Triệu Thuần híp mắt nhìn, không phát hiện cái gì. Bên cạnh một thầy giáo sinh vật mập mạp gọi anh, "Thầy Triệu, đến a!"
Triệu Thuần quay đầu, "Đến đây."
Tống Thiển Thiển đợi nửa ngày mới dám run run buông sách, nếu để anh biết cô không tự học cho tốt, chắc chắn lại trừng phạt loạn thất bát tao...
Nhưng nếu có thể quản tâm, mắt cũng sẽ không chứa đầy thân ảnh người yêu.
Tống Thiển Thiển thấp thỏm cố làm hai đề thi, vẫn nhịn không được ngừng bút nhìn, trên sân thể dục tìm kiếm bóng ảnh. Tìm nửa ngày, nhưng không phát hiện ra Triệu Thuần. Tại nơi chơi bóng rổ bóng dáng các giáo viên thay đổi, khí thế ngất trời đánh bóng như trước.
"Bên này bên này!"
"Chuyền bóng! Chuyền bóng về!"
"..."
Cô thất vọng cúi đầu, trên vở luyện tập không biết lúc nào đã chi chít tràn ngập tên anh, "Triệu Thuần", "Triệu Thuần", tất cả đều là "Triệu Thuần."
Tống Thiển Thiển hận không thể xóa hết, bàn tay khum lại một nửa định xé, lại dường như luyến tiếc mở ra.
Chính lúc hoảng thần, bạn ngồi cùng bàn đụng phải đụng cánh tay cô, tò mò duỗi đầu nhìn bài của cô, lặng lẽ hỏi: "Thiển Thiển, cậu chán ghét Thuần ca như vậy a? Vở cũng bị cậu xé."
Tống Thiển Thiển vội vàng che lại trang giấy tràn ngập "Triệu Thuần", che giấu cười nói: "A? Không có nha."
Bạn ngồi cùng bàn quẹt miệng, nói: "Keo kiệt." Không để ý cô, tiếp tục làm bài tập.
Làm sao chán ghét... Rõ ràng là...
Thiếu nữ vô hạn sầu bi thở dài một hơi.
Chuông tan học vang lên, đã xong một ngày học tập, thu thập các thứ, nối đuôi đi ra. Tống Thiển Thiển giống ngày xưa chầm chập thu dọn, như chờ đợi kịp, qua loa thu đồ rồi quay ra bên ngoài. Bạn ngồi cùng bàn gọi sau lưng cô: "Thiển Thiển! Không cùng về sao!"
Giọng Tống Thiển Thiển xa xa truyền đến, "Không được, tớ đi tìm người! Bye bye!"
Bạn ngồi cùng bàn nghi hoặc nói thầm, "Giống như bị mất hồn..."
Đợi đến lúc Tống Thiển Thiển ôm túi sách chạy đến sân thể dục, Triệu Thuần đã sớm không ở đó. Một tia may mắn cuối cùng tan biến, Tống Thiển Thiển mắt to sáng ngời đã trở nên ảm đạm, luôn tìm mãi anh nhưng quả thật không thấy ở trên sân, đành phải rầu rĩ sang ra một bên, ngồi ở bên đường dưới tàng cây bên bờ ao, ôm cánh tay ngẩn người.
Vì sao... Dễ dàng bị nhiễu loạn tâm thần như vậy?
Ước chừng là ở cùng anh rồi, có lo lắng, cũng có ỷ lại, không biết đau ở đâu chỉ biết rằng đau, không biết rằng càng nhẫn nhịn càng trở nên gian nan. Người kiên cường trở nên yếu đuối, người độc lập trở nên bám người.
Đây đại khái là... tác dụng phụ của tình yêu?
Tống Thiển Thiển chỉ có thể tự cố an ủi, ôm túi sách ngồi dưới tàng cây ngẩn người, một xúc cảm lạnh lẽo áp lên mặt, giọng nam nhân thuần hậu vang lên, "Sao lại ngồi thế này?"
Tống Thiển Thiển quay đầu nhìn, mắt sáng lên, kinh hỉ nói: "Thầy!"
Triệu Thuần tùy ý khoác áo khoác lên vai, trên mặt còn có bọt nước, bộ dạng vừa mới rửa mặt, từ trên cao nhìn xuống, xoay người nhìn cô, cầm một lọ nước trên tay, quơ quơ cười nói: "Lạnh không?" Thuận thế ngồi ở bên người cô.
Tống Thiển Thiển trái tim đã ngừng nửa nhịp, đây là ở trường học...
Trái phải nhìn thử, nhỏ giọng nói: "Đang ở trường đấy..."
Triệu Thuần bật cười, một lần nữa đeo kính, lắc lắc tóc ướt đẫm, nói: "Anh cũng không làm gì."
Tống Thiển Thiển cũng nghĩ thế, có lẽ là mình quá nhạy cảm, nghĩ người khác cũng không nhìn ra gì khác. Vẫn dịch sang bên cạnh, đỏ mặt nói: "Vậy cũng không thể quá thân cận..."
Triệu Thuần tâm tình tốt, cố ý muốn trêu cô, lại dịch sát vào cô.
Tống Thiển Thiển vội xê dịch sang bên cạnh.
Triệu Thuần cũng tiếp tục dịch về phía cô.
Tống Thiển Thiển vốn định chuyển nữa, nhưng bên cạnh đã là bồn hoa, không còn chỗ chuyển nữa, chỉ có thể bức bối không nói lời nào, mắt quay tròn.
Triệu Thuần thấy cô còn muốn dịch ra nữa, cười nói: "Thiển Thiển đừng di chuyển nữa, sắp ngã xuống rồi."
Tống Thiển Thiển không thể làm gì, một bên là bồn hoa, một bên là thân thể anh tản ra nhiệt lượng dần dần tới gần, đành phải cứng đờ bất động. Một hồi lâu không biết nên làm sao, giận dỗi lập tức nằm xuống cỏ, lấy tay che mặt, nhỏ giọng hét lên: "A a, người đâu, thầy giáo đùa giỡn lưu manh." Cố tình thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, ý tứ không để cho người khác đến xem.
Ôm mặt, bỗng trước mắt đen xì, không nhìn thấy rõ, chỉ có thể nghe tiếng cười trầm thấp chấn động bên tai, không tự giác mặt lại đỏ lên. Bỗng chiếc áo mang theo mùi mồ hôi phủ xuống, trực tiếp che lên mặt, tiếp theo một cái đầu ướt đẫm chui vào, cùng mình thân mật kề một chỗ.
Triệu Thuần thấp giọng nói: "Như vậy người khác không nhìn thấy."
Tống Thiển Thiển nhịn cười không được: "Bịt tai trộm chuông."
Triệu Thuần không đỏ mặt, nói: "Em bịt tai trộm chuông bản sự còn cao hơn anh, cầm quyển sách đã tưởng anh không nhìn thấy."
Tống Thiển Thiển ngượng ngùng, biết mình nhìn lén sớm bị phát hiện. Thân thể anh còn mang theo mùi mồ hôi ở bên cạnh, thân thể cô cũng nhịn không được nóng lên, "Thầy đã sớm biết?"
Triệu Thuần thản nhiên ừ một tiếng, "Không tự học cho tốt, anh đã nhớ kỹ rồi."
Tống Thiển Thiển cầu xin tha thứ nói: "Đừng... Đều do hôm nay thầy... rất đẹp trai... em mới nhìn thêm..."
Triệu Thuần giữ tay Tống Thiển Thiển, mười ngón tay cài chặt, ấm áp nói: "Có phải sau đó không thấy anh, rất thất vọng hay không?"
Tống Thiển Thiển thành thực nói: "Một chút thôi."
Triệu Thuần nặng nề cười: "Tiểu lừa đảo”.
Hai người cứ như vậy nằm trên cỏ, dùng áo khoác đắp trên đầu, thân mật mà ấm áp đầu chạm đầu, bả vai dựa vào bả vai, nhỏ giọng nói chuyện.
Nam nhân như là nghĩ nghĩ, sột sột soạt soạt, từ trong túi tìm ra một thứ nho nhỏ đưa cho Tống Thiển Thiển, "Đưa cho em, trở về xem."
Tống Thiển Thiển sờ sờ, cứng cứng, không biết là cái gì, ngoan ngoãn nhận.
Hai người yên lặng, Tống Thiển Thiển có chút thở không nổi, đơn giản xốc áo khoác, xoay người sải bước ngồi ở trên người anh.
Triệu Thuần vội vàng đỡ lấy thắt lưng cô, sợ cô trượt xuống, "Thế nào, giờ không còn thẹn thùng?"
Tống Thiển Thiển cũng lấy dũng khí lớn, cúi đầu như muốn khắc khuôn mặt anh vào trong đầu, yên lặng nhìn anh vài giây, sau đó khe khẽ cúi xuống hôn.
Thời gian ở giờ khắc này trở nên chậm hơn.
Nam nhân tóc còn ướt sũng, ánh mắt ôn nhu, hai tay nắm vòng eo mảnh khảnh, tùy ý để cô động. Tóc đen theo động tác của cô chậm rãi chảy xuống, lông mi thật dài chớp động cực đẹp.
Cô càng tiến lại gần, nam nhân không khỏi nhắm hai mắt lại.
Một cái hôn từng làm vô số lần, lại tốt đẹp tựa như lần đầu.
Một cái hôn không mang theo tình dục, tươi mát như sương sớm ướt đẫm dừng trên môi anh.
Cái hôn này tư vị thật tốt đẹp, Tống Thiển Thiển sau lúc lâu mới ngẩng đầu, đỏ mặt, si ngốc nói: "Đây là người trong lòng em..."
Anh mỉm cười, một lần nữa ấn môi lên trán Tống Thiển Thiển, "Nha đầu ngốc, có biết anh vừa mới cho em cái gì không?"
"Cái gì?" Thiếu nữ ngây thơ nháy mắt.
Anh trấn định nói: "Chìa khóa nhà anh. Xin chào nữ chủ nhân."
"... A a a a ——" Sau một lúc lâu cô phát ra tiếng thét vui mừng chói tai.
"Thiển Thiển nói nhỏ chút ——!"
Chim trên cây ngô đồng bị dọa bay, trên bầu trời vẽ ra hình ảnh mỹ lệ, bay về phương xa.
Bầu trời không còn dấu vết chim chóc, tất cả đã bay đi.
💋💋💋