Day Game Ends

Chương 9: Chăm sóc và xao động




Hana Kinomoto đưa Mamoru Yamada về nhà,các cô hầu trong nhà thấy cậu chủ của mình liền chạy ra đón tiếp,thấy cậu chủ của mình ốm nặng liền phụ Hana đưa cậu lên phòng tịnh dưỡng...

-Cám ơn tiểu thư!giờ tiểu thư có thể về!chúng tôi sẽ chăm sóc cậu chủ ạ!-Một cô hầu gái đến gần Hana rồi nói

-Ờ!-Hana đáp lại

Hana toan bước đi thì một bàn tay khẽ nắm lại rồi níu giữ Hana.Hana quay mặt lại nhìn,Mamoru Yamada yếu ớt nói

-Cậu....đừng....đi!mà!

Hana đảo mắt nhìn xung quanh

-Nhưng ở đây cậu đã có các cô hầu rồi!Các cô ấy sẽ chăm sóc cậu tốt mà?-Hana nhẹ giọng nói

-Nhưng tôi không muốn cậu đi-Càng nói,Mamoru càng nắm chặt lấy tay Hana

-Nhưng tôi....

-Đừng đi!

Hana nhíu mày rồi đánh mắt về phía các cô hầu đợi chờ câu trả lời từ các nàng,các cô hầu thấy vậy liền biết điều mà cho cô ở lại chăm sóc cậu.Các nàng hầu vừa ra ngoài đã chụm năm chụm bảy lại xôn xao bàn tán rồi khúc khích cười gian rồi ai cũng vào việc nấy

Bây giờ trong phòng chỉ còn có cô và cậu,Mamoru Yamada đã ngủ.Hana khẽ đặt một bàn tay lên trán cậu rồi rụt lại!

-Nóng quá!-Hana nhìn cậu rồi khẽ nhíu mày-Đúng là đồ khùng!biết chắt rằng mình sẽ không đến thì sao cậu lại còn đứng đó?

Hana nói rồi lấy một cái khăn rồi lấy một chậu nước mát rồi cho khăn vào rồi lấy lên vắt thật kĩ rồi đặc lên trán cậu....

Cứ như thế.....

Hana ngồi trong phòng cậu chăm cậu suốt hết hai,ba tiếng đồng hồ....Mệt quá nên cô gục luôn cạnh giường bệnh của cậu....


Chít....chít....chít....chít....


Những chú chim hót líu lo mừng một ngày mới tốt đẹp nữa lại bắt đầu,từng tia nắng ban mai chiếu rọi xuống những tán lá làm những giọt sương còn đọng trên lá lấp lánh.

Tại căn phòng trong căn biệt thự nhà cậu...

Chàng trai với khuôn mặt anh tú khiến cho bao người nhìn vào đã muốn xách dép để chạy cùng anh bổng dưng mở mắt.Cậu ngồi dậy khiến cái khăn nóng rang trên chán cậu rớt xuống,cậu cầm chiếc khăn rồi nhìn xung quanh...." lạ thật?rõ ràng cậu đã ngất ở ngoài đường!thế sao cậu lại ở nhà được chứ? "...

Mamoru Yamada đánh mắt nhìn quanh rồi bổng dừng lại trước thân hình nhỏ bé của một cô gái với mái tóc đen tuyền óng mượt nằm gục cạnh mép giường bệnh của mình.Mamoru tròn mắt,đừng nói là cô....cô đã đưa cậu về và chăm sóc cậu nha!?Nhưng mà....nghĩ đến việc cô chăm bệnh cho cậu thì cậu tự dưng lại thấy vui vui nơi đáy lòng,cảm thấy ấm áp vô cùng.Cậu ngồi nhìn ngắm cô gái nhỏ xinh nằm say mộng bên cạnh mà mỉm cười.Cô thật sự rất đẹp trong lúc ngủ,nhìn cô thật yên bình....ước chi thời gian có thể ngưng lại để cậu được nhìn ngắm cô thêm một chút nữa...!

-ưm....-Hana khẽ nhíu mày

Mamoru Yamada nghe tiếng động liền ngồi thẳng dậy rồi làm như vẽ không có chuyện gì xảy ra!Hana Kinomoto thấy cậu tỉnh lại thì lòng vui khôn siết,cô đặt một tay lên trán của Mamoru khiến mặt cậu đỏ như trái gất...

-Ưm!cậu đã hạ sốt rồi nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi đi!

-Ừm!cám ơn cậu!

-Mình sẽ xuống phòng bếp làm nước chanh nóng cho cậu ha!-Hana nói rồi chạy xuống bếp làm việc

Mamoru Yamada ngồi yên trên giường bệnh cho đến lúc Hana Kinomoto bước vào phòng cậu,trên tay bưng một cốc nước chanh mới làm đưa cho cậu.

-Này Yamada-tan!cậu uống đi cho hạ sốt!

-Ừm cám ơn cậu!-Mamoru đón lấy ly nước chanh rồi từ uống cạn

Hana ngồi cạnh nhìn cậu uống sau đó lại cất tiếng hỏi

-Cậu đã đỡ hơn chưa?Mamoru-tan?

-Ờm tôi đỡ hơn rồi!cám ơn cậu!

-Vậy thôi tôi về nhá!-Hana cầm áo khoác đứng dậy,toan bước đi thì Mamoru lại kéo cô lại.Cô vì mất đà àm té lại còn ngã nhào vào người cậu

Hana lập túc ngồi dậy rồi lo lắng hỏi cậu

-Này Yamada-tan!cậu không sao đó chứ?

-Tôi không sao!-Mamoru chống tay ngồi dậy

-Nhưng cậu đã đỡ bệnh rồi!tôi còn ở đây làm gì nữa?

-Kinomoto-chan!tôi rất cô đơn!làm ơn hãy ở bên tôi!-Mamoru đột nhiên nói rồi ngã đùng ra,mặt cậu lại ửng đỏ,nhịp đập tim lại không đều....cậu lại lên cơn sốt lại...

~~~~~~~~Tua nhanh nha~~~~~~~~~~~~


Trời nhanh chóng xế chiều,tuyết cũng lại rơi làm tiết trời thêm lạnh buốt....

Hana đứng trên lan can ở phòng cậu nhìn ngắm những hoa tuyết đang rơi kia...

-Kinomoto-chan!-giọng một chàng trai khẽ gọi cô

Hana quay đầu lại,khi biết chủ nhân giọng nói ấy là của ai thì Hana liền nhíu mày.Cô chạy đến đỡ cậu

-Này Yamada-tan!cậu vẫn còn bệnh đấy!mau vào phòng nghĩ ngơi đi chứ!-Hana nhẹ giọng trách

-Tôi chỉ muốn ra đây hít thở khí trời!trong phòng ngột ngạt quá!bộ không được hả?

-Ò!mà tôi nhớ cậu chưa ăn gì cả!tôi cá là cậu đói rồi!-Hana đỡ Mamoru Yamada đến gần ban công,vừa đi vừa nói

-Ừ!-Mamoru khẽ mỉm cười

-Thế cậu cứ chờ ở đó!tôi sẽ đi làm chút gì đó cho cậu ăn!-Hana nói rồi bước đi một mạch

========Trong nhà bếp=============

Hana cắt hành ngò rồi bỏ vào nồi cháo thơm ngon đang nấu trên bếp lữa kia,mọi thao tác cô thực hiện uyển chuyển và chuyên nghiệp đến mức ai nhìn vào cũng trầm trố thán phục.Sau khi Hana đã nấu xong,cô liền múc cháo vào tô rồi mang lên trên phòng cho Mamoru..

.....

-Yamada-tan!tôi đã nấu xong rồi!cậu ăn đi cho nóng-Hana một tay đẩy cửa một tay cầm tố cháo vào phòng cậu

Lúc này,Mamoru đang ngồi trên giường và xem xét thứ gì đó trên tay.Hana liền đoán ra ngay đó là văn bản về các buổi thạo luận công việc trong tập đoàn nhà cậu.Cô liền đi đến rồi giực phăng tờ giấy rồi bỏ qua một bên...

-Yamada-tan!thiệt là!cậu đang ốm!nên tịnh dưỡng đi!

Mamoru Yamada mỉm cười nhìn Hana,không biết tựa lúc nào mà cậu đã rất muốn Hana quan tâm và chăm sóc mình...

-Nè!sao cậu không ăn đi?

-....-Mamoru vẫn chìm vào những dòng suy nghĩ nên không nghe gì lời Hana nói cả

-Hay cậu không tự ăn được?vậy tôi đút cậu ăn nhé?

Mamoru Yamada nghe loáng thoáng liền gật đầu không biết suy nghĩ.

Hana thấy vậy,liền cầm tô cháo rồi múc nguyên một thìa cháo đúc thẳng vào miệng cậu.Miếng cháo mới nấu chưa nguội kia liền khiến Mamoru nhảy đứng lên

-Trời.!Trời!Nóng!nóng nóng nóng quá!

Hana thấy vậy liền đưa cho cậu cốc nước,Mamoru uống nhanh cốc nước..

-Phù!xém nữa mình đi uống trà cùng Vương ca rồi==!Sao cậu không thổi cho nó bớt nóng hả Kinomoto!

-Phải thổi hả?

-Không thổi,nóng thì sao mà ăn==

-Oh!được tôi hiểu rồi!

Hana gật đầu rồi bưng tô cháo,lần này cô múc thìa cháo rồi thổi cho nó thật nguội rồi đút cho Mamoru ăn.Cứ như thế mà tô cháo cũng vơi dần vơi dần và cuối cùng nó cũng hết.Sau khi ăn cháo xong,Hana liến đem thuốc và nước ấm đến cho Mamoru uống thuốc...

-Thuốc nè!cậu uống đi!

Mamoru đón nhận lấy viên thuốc rồi uống

-À...cám ơn cậu!

-Không có gì!Giờ cậu ngủ cho khỏe nhé?-Hana nói-Giờ cũng gần tối rồi!Tôi phải đi về nếu không cha tôi sẽ đánh đòn tôi mất!

Mamoru im lặng nhìn Hana,cậu chẳng muốn cô về chút nào cả,cậu bất chợt nói:

-Lần thứ ba trong ngày cậu muốn về nhà rồi nhỉ!Cậu khó chịu khi phải chăm sóc cho tôi à?-cậu lạnh lùng nói

-Không đâu!nhưng tôi cần phải về rồi!Dù gì cậu cũng khóe hẵn rồi!Cậu hãy ngủ một giấc để cho khỏe và hết bệnh là được rồi!Vì thế cậu hãy ngủ đi-Hana nhíu mày nói

-Tôi không ngủ!-Mamoru chợt gắt lên

-Bây giờ....bây giờ tôi mà ngủ thì cậu sẽ....thì cậu sẽ....ra đi!Tôi rất sợ khi tôi ngủ để khi tôi thức dậy thì cậu lại biến mất!Tôi sợ...rất sợ....-Mamoru khụy xuống sàn nhà,giọng run rẩy nói

Hana tròn mắt với những câu cậu nói,cô vô thức bước đến cạnh cậu rồi ôm cậu...

-Được rồi Yamada-tan!Tôi sẽ mãi mãi bên cậu!không đi đâu cả!Tôi sẽ đợi cậu và ở cạnh cậu cho đến khi cậu thức giấc để cậu sẽ không còn cô đơn lúc cậu thức dậy!Cậu hãy ngủ đi!Chúc cậu có giấc mộng đẹp!Yamada-tan!-Hana dịu dàng nói

Những lời Hana nói như một bài hát dịu êm khiến cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ của mình.....

"Em đã hứa với tôi thì em phải giữ lời!Đừng rời xa tôi khi tôi đang ngủ để khi tôi thức dậy tôi sẽ trông thấy em!đừng rời xa tôi để khiến tim tôi tan nát mỗi khi tôi thức dậy khi không thấy em"

~~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~~~

Gt chap kế: Ba,mẹ và con