Day Game Ends

Chương 6: Chờ một cuộc điện thoại




Mamoru Yamada gác tay lên đầu suy nghĩ về những câu nói mà Hana Kinomoto đã nói...Nếu nghĩ lại thì cô rất đáng thương!từ nhỏ đã mồ côi mẹ đã thế còn gặp người cha hung tợn chỉ cần hở một chút là có thể đánh Hana tới chết cũng được!đã thế cô còn không có lấy một người bạn!Aizzz.....giờ thị cậu lại phân vân không biết có nên đánh bại Hana theo kiểu đó hay không nữa...

-Kinomoto-chan!cậu thực sự làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều về cậu!chắc tôi bệnh rồi nhỉ!cần phải đi khám lại!

Mamoru Yamada nói thầm trong miệng rồi nhắm mắt ngủ lúc nào không hay

~~~~~~~~~~~⭐⭐⭐⭐⭐~~~~~~~~~~~~~

7:30 AM

Bíp....bíp....bíp....

Tiếng chuôn từ đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi khiến một chàng trai với mái tóc màu đỏ phải thức dậy,chân mày cậu nhíu lại...

-Trời đã sáng rồi sao-cậu nhăn mặt đưa tay che khuất đi phần ánh sáng chiếu vào mặt mình khi chưa kịp tiếp nhận được ánh sáng

-Thiếu gia!trời đã sáng rồi ạ!Hôm nay là chủ nhật và lịch hôm nay của cậu là đến tập đoàn ạ!-Cô hầu đứng bên cạnh cậu cung kính đáp

-Biết rồi!mau đi đi-cậu cao ngạo phất tay tỏ ý mời lui các người hầu trong phòng

Các người hầu hiểu ý liền đẩy cửa bước ra khoải phòng cậu.Chỉ còn cậu ngồi ở giường ngủ,mặt mày khẽ nhăn

-Lại phải đến đó!Tại sao ba mình không quản nó luôn đi để mình phải khổ thế này?aizzz....phiền phức...-cậu tỏ vẽ khó chịu rồi đi xuống nhà

Tập đoàn nhà cậu nổi tiếng toàn cầu,những món hàng mà tập đoàn cậu rất chất lượng và đảm bảo tiêu dùng,số tiền rất hợp lí và vừa túi tiền.Tập đoàn nhà cậu chuyên đủ thứ....Lại có nhiều công ty con lớn nhỏ trên toàn quốc.Đó chỉ mới là ba cậu còn mẹ cậu,mẹ cậu là một đầu bếp nổi tiếng nhất Á-Âu và bà đang làm chủ của cả một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng rất nhiều người biết đến.Vì ba cậu lo không hết nên từ lúc Mamoru Yamada lên năm thì ông đã dạy cậu tất cả các kỉ năng trong kinh tế để có thể giúp ông tiếp quản một số công việc,Mamoru Yamada vốn có trí thông minh và am hiểu về lĩnh vực này nên cậu đã hoàn thành rất xuất sắc những việc mà ba cậu dao khi mới lên năm làm mọi người rất hài lòng kể cả ba cậu.Cậu cứ tiếp quản một số công việc ở tập đoàn đến khi bây giờ,lúc cậu 16 tuổi thì ông đã dao cho cậu một số công việc còn nhiều hơn những lúc cậu còn nhỏ.Và cứ đến mỗi buổi chủ nhật là đến tập đoàn để giải quyết một số rắc rối

Và hiện tại,cậu ngồi trong một chiếc siêu xe thế giới và chân nản nhìn ra ngoài qua khuôn cửa kính của chiếc xe.Bất chợt,ánh mắt cậu khẽ lướt qua một cô gái với mái tóc và đôi mắt đen huyền u buồn quen thuột kia.Là Hana Kinomoto mà

Vâng!đúng là cậu đã thấy Hana Kinomoto,hiện tại cô đang bước đi trên đường phố.Hai tay sách một bao sữa đầy để đi dao cho từng nhà.Xác định được đó là cô gái thân quen,cậu liền bảo bác lái xe tấp gần vào lề đường để gập cô.

Khi cô gần bước đến,cậu lịch thiệp trong bộ vest Tây bước ra khỏi chiếc siêu xe khiến cậu thành tâm điểm của nhiều người,ai qua lại cũng bàn tán rồi tủm tỉm cười,có người còn ảo tưởng sức mạnh cơ đấy *. *"

Hana thấy cậu nhưng trên khuôn mặt nữ tú của cô cũng chỉ có một cảm xúc duy nhất là mặt lạnh nhìn cậu.Cậu bước đến gần Hana Kinomoto...

-Ohayo gozaimasu!Kinomoto-chan!

-Yo!-cô đáp nhanh gọn lẹ mà súc tích

-Cậu đi đâu vậy?

-Thấy tôi đang làm gì?

-Cậu đi dao sữa hả?-cậu nhìn hai bao chứa những bịch sữa đầy

-Biết rồi!Còn hỏi chi?-cô lạnh lùng nhìn cậu

-Cậu chăm nhỉ?

-Quá khen!đi đây-cô đáp cộc lốc rồi thẳng thừng bước đi

-Nè Kinomoto!tôi vẫn muốn làm bạn với cậu đấy!

-Tùy!tôi không quan tâm-Hana nói rồi tiếp tục bước đi

-Rồi cậu sẽ quan tâm thôi!-cậu đứng nhìn bóng Hana đang hòa vào với dòng người đông đúc rồi nói thầm trong miệng

Sau một lúc đứng " nhận bà con " với Hana xong thì cậu cũng leo lên xe rồi vội vã đi đến tập đoàn nhà cậu....

Cậu bước xuống xe rồi bước vào bên trong tòa nhà cao lớn màu trắng kia...

Các nhân viên trong tập đoàn qua lại vừa thấy cậu chủ nhỏ liền xếp thành hai hàng dài cuối đầu cung kính chào cậu.Cậu kiêu ngạo bước đi và đi thẳng đến phòng làm việc của cậu.

Phòng làm việc của cậu có màu chủ đạo là màu trắng,tất cả các đồ dùng trong phòng đều rất đẹo và bắt mắt

Ở bộ ghế sopha trắng ngà kia,một chàng trai tóc bạc với khuyên tay bạc đeo một bên đang lật lật xấp tài liệu dài ở trên bàn.Tóc bạc vừa nhìn thấy tóc đỏ liền nổi quạu với tóc đỏ

-Mamoru-sama!bộ cậu đi tán gái hay sao mà đến trể vậy hả?nhìn đi!mình giải quýêt dùm cậu gần nữa xấp hợp đồng và dự án cần phê duyệt này rồi mới thấy cái xác của cậu lết đến-Ayato hét lên

-Mình đã nhờ cậu giúp đâu?-Mamoru tỉnh bơ nói

-Cậu....cậu....!cáu thằng vô ơn bội nghĩa kia!cậu được lấm!Lần sau đừng hòng nhờ Ayato này giúp gì nha mạy!

-Coi chừng nhà cậu bị bay vì mình đó-Mamoru hâm dọa lại cậu

-Cậu....cậu....-Ayato cạn ngôn

-Cậu đây cháu!cậu chưa chết để cháu gọi hồn đâu!-Mamoru cười đểu nói

-Hừm...==

Mamoru cười rộ lên một cái rồi bắt đầu công việc cùng Ayato


16:00 SA


-cuối cùng cũng xong-Ayato mệt nhọc vươn tay vươn chân nói

-Ừ!và chính xác là cậu kêu ca than mệt tổng cộng 99 lần và ngủ 10 lần trong lúc phụ mình!Hình như mình thấy cậu đến đây để giúp mình có thêm việc làm chớ chẳng ít được việc làm

-Cậu có cần phải đếm luôn không vậy!?-Ayato hoàn hồn nói

-Cần!-Mamoru cười đểu nói

-Uầy....mệt cậu quá....nè!xong việc rồi!Đi bar không?-Ayato hớn hỏ nói

-Thôi dẹp!tới đó chán lấm

-Ủa cậu làm cháu ngoan trò giỏi tựa khi nào vậy Mamoru-sama?Làm mình đây hớt hồn nha....

-Lâu rồi tại cậu không biết thôi!-Mamoru tự hào bay cao đến tận trời cao.Đang bay tự dưng có thằng nào kéo xuống

-Xuống xuống Mamoru-sama!thấy cả mây lun rồi kìa

- =.=

-Cậu không muốn đi thì thôi để mình đi vậy!bye cậu!Mamoru-sama!

-Sayonara!


Sau khi Ayato đi ra khỏi phòng,giờ mình cậu ngồi thư giản ở chiếc ghế làm việc.Trong đầu lại nghĩ đến Hana Kinomoto rồi tự thắc mắt không biết Hana đang làm gì.

Tách.....tách....tách....Ào....ào...ào...

Trời bổng chốc có mây đen kéo đến rồi một cơn mưa tầm tả kéo đến.Cậu ngồi nhìn những giọt mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ.Khẽ thở dài rồi cậu với lấy cái áo khoát được treo lên móc treo rồi khoát vào và bước xuống phía dưới đại sảnh....

Cậu ung dung bước đi,các nhân viên thấy cậu liền cất tiếng chào cậu,cậu đáp lại bằng tiếng " Ờ " phát rồi bước đi

Vừa ra đến cửa,cậu lại thấy một cô gái với mái tóc đen huyền óng mượt đang đứng khép nép để trú mưa.Thân hình nhỏ nhắn thân quen ấy khiến cậu biết ngay đến chủ nhân của nó.Cậu bước đến cửa,cánh cửa tự động mở ra,cậu bước ra và đứng bên cạnh cô....

-Mưa to nhỉ?-cậu nói

Nghe thấy giọng nói quen thuộc,Hana quay sang phía phát ra giọng nói ấy.Mắt tròn xoe

-Yamada-chan!?Sao cậu lại ở đây?

-Tập đoàn của tôi nằm ở đây!Tôi không tới đây thì tới đâu?-cậu nói

-Ồ!....

-Mưa to nhỉ?-cậu nhìn những giọt mưa rơi rơi

-Ừ!không biết khi nào trời sẽ tạnh!nhỉ?mà sao cậu không về?Tôi nhớ cậu có một chiếc xe mà!nhì?

-Nhưng tôi muốn đứng ở ngay đây cùng cậu!

-Ừ!

Cả hai im lặng ngắm nhìn trời mưa một lúc.Đột nhiên Mamoru nói:

-Kinomoto-chan!cậu có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?-Mamoru hỏi

-Làm gì?

-Khi cần thì điện nhờ cậu đến giúp,cậu giỏi vậy mà?

-Không có!

-Cậu không có điện thoại?


Hana gật gật cái đầu


-Hừ....vậy đi theo tôi đi-Mamoru cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hana và kéo cô đi

-Đi đâu?

-Đi rồi biết

Cậu kéo Hana Kinomoto chạy nhanh đến bãi đậu xe rồi lao lên chiếc siêu xe mà hồi sáng cậu đi.Cậu lấy chìa khóa xe rồi cho khởi động xe.Xe bắt đầu lăng bánh và chạy êm ru trên đường phố

~~~~~~~~~~🐾🐾🐾🐾🐾~~~~~~~~~~~~~~

Chiếc siêu xe của cậu dừng bánh trước một cửa tiệm điện tử nổi tiếng ở Nhật.Cậu cho xe đậu vào bãi đậu xe rồi kéo Hana ra ngoài.....

-Sao lại tới đây?-Hana thắc mắt

-Mua điện thoại cho cậu!Để hồi tôi liên lạc cho dễ!

-Không cần đâu!

-Rất cần-Cậu ương bướng kéo Hana đi


Khi đã vào bên trong....

-Kính chào cậu chủ!-một nhân viên tiếp tân ra cung kính chào cậu

-Cậu chủ?không phải tập đoàn nhà cậu ở đó hả?

-Đây chỉ là công ty con thôi!Nào!chúng ta mua một cái máy cho cậu nào!

-Không cần đâu!-Hana xua tay

-Rất cần!

Không để Hana kịp nói gì,cậu kéo thẳng cô đến quầy bán điện thoại.Lướt nhìn hàng tá điện thoại lớn nhỏ,đắt giá và rẻ giá khác nhau,cậu nhìn Hana hỏi

-Cậu muốn cái nào?

Hana nhìn qua loa rồi chú ý đến chiếc điện thoại rẽ nhất và vừa túi tiền của cô nhất rồi quýêt định chọn nó

Hana lấy chiếc điện thoại đó rồi đi thẳng đến quày thu tiền.Cô thu ngân nhanh chóng thanh toán số tiền của cái điện thoại rồi ra về cậu chạy theo sau và gọi với lên cô.Cô nghe thấy nên dảm tốc độ lại và chờ cậu.Cô và cậu cùng đi thẳng đến bãi đậu xe.Cậu níu tay cô lại:

-Sao cậu không chọn những chiếc máy tốt hơn?Tôi đủ tiền để trả dùm cậu mà?

-Tôi không thích nợ ai bất cứ thứ gì!-cô chậm rãi nói

-À...mà cậu để quên thứ này nè-Mamoru nhét vào tay Hana một chiếc thẻ sim

Hana thắt mắt nhìn nó...Cậu bật cười vì cái mặt " ngu " hết sức của Hana

Nhẹ nhàng lấy cái điện thoại nhỏ trong tay Hana,cậu mở nắp tháo pin rồi cho sim vào bên trong máy Hana....Hana thắc mắt hỏi cậu.

-Cái này....là gì vậy?-Hana hỏi

-Sim điện thoại!nè Kinomoto-chan!khi về nhà cậu hãy nhắn tin báo cho tôi biết nhé!Tới đây!tôi bày cho cậu cách làm

Hana gật đầu rồi đến bên cạnh cậu để cậu giúp mình cách sử dụng cái " cục gạch " này

~~~~~~Cơ là dãy phân cách thời gian~~~~~

-Con về rồi!-Mamoru Yamada bước vào nhà vui vẽ nói

-Mamoru-kun!-một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên

-Ủa!?mẹ....con chào mẹ!Sao mẹ lại ở đây?

-Hôm nay công việc ít nên mẹ tranh thủ về thăm con-người phụ nữ kia cười vui vẻ

-À....

-Thôi con lên lầu tắm rữa đi!Hôm nay mẹ sẽ nấu một bửa thiệt ngon cho con!

-Vâng!

Cậu vâng lời đi lên lầu...

Ngăm mình trong bồn nước rồi tắm rửa sạch sẽ.Cậu mang đồ rồi với lấy chiếc khăn trùm lên đầu,vừa lau vừa đi hớn hở đến bên cái điện thoại của mình nhưng cậu hơi có chút bực bội vì đến giờ....Hana vẫn chưa nhắn cho mình lấy một yin nhắn...

-Tôi đã bảo cậu vừa về nhà thì hãy nhắn tin báo cho tôi biết rồi mà!hừ!

~~~~~~~~~~~⭐⭐⭐⭐⭐~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi Hana làm xong công việc nhà và nấu cơm cho người cha hung tợn của mình thì cô vào phòng của mình lấy đồ tắm rửa rồi bước đến bên bàn học rồi bắt đầu học bài....

Học được một lúc thì tay cô lỡ đụng phải cái điện thoại.Cô nhìn nó rồi bất chợt nhớ đến những lời căn dặn của Mamoru Yamada...

-Mình quên mất việc Yamada-chan bảo mình rồi!Giờ nhắn có muộn không nhỉ?-Hana nhìn vào điện thoại mà suy ngẫm


.....


Căn biệt thự của Mamoru Yamada....


Cậu như phát điên lên được,nãy giờ cậu chỉ chờ duy nhất một tin nhắn từ cô thôi!Cậu chỉ đơn giản chờ một tin nhắn từ một cô gái mà cậu muốn đánh bại thôi nhưng khiến cậu phát điên lên được...

-Bà quản gia!nó chờ điện thoại của ai mà như thằng điên vừa trốn trại tâm thần thế kia?-người mẹ của Mamoru hỏi nhỏ bà quản gia già

-Bà chủ!tôi chịu ạ...

-Hưm.....


Tin....

Tiếng chuôn điện thoại của cậu đột ngột vang lên.Cậu nhanh chóng chộp cái điện thoại của cậu và xem

Là của Hana.....

Hâ há cuối cùng cậu ấy cũng đã nhắn tin cho cậu....

Cậu nhanh chóng bật và vào xem....

" Tôi đã về nhà rồi!Cám ơn cậu! "-nội dung tin nhắn chỉ có chừng đó nhưng khiến cậu cứ ngồi cười tủm tỉm

-Trời trời!Đúng là Kinomoto-chan!viết ngắn gọn ghê!Mà cậu ấy hình như không biết viết chữ Kanji trong điện thoại nè!Hài ghê....hahahaha.....

Cậu cười điên loạn,mẹ cậu thấy thế liền lùi lùi mấy bước.....gì chứ an toàn là trên hết... lỡ nó lên cơn cắn người thì còn biết đường mà chạy.....

Cậu vui vẻ nhắn tin cho Hana...

Biết bao người người con gái chỉ một lần có số điện thoại của cậu là có thể điện cậu cả ngày khiến cậu phát chán nhưng có lẽ với cô...cô là người đầu tiên có thể làm cậu trông điện thoại của cô nhất và có thể nói chuyện với cô mãi cũng được....Thật kì lạ!

(còn nữa....)

~~~~~~~~~~~Kazuko Huyền Cơ~~~~~~~~

Ohayo gozaimasu:Chào buổi sáng

Gt chap kế:Mùa đông kéo đến,cô bạn rụt rè nhưng tốt bụng!