Sở Liễn lại mơ thấy đệ đệ.
Bên ngoài đang mưa, bầu trời âm u, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng đệm giường lạnh lẽo. Y cầm dù, xách theo một hộp canh xương củ cải được hầm nhừ. Y đã nhờ bà bà ở ngự thiện phòng dạy mình nấu, còn vụng về tỉa mấy bông hoa cà rốt để trang trí.
A Hộc ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn, vừa ăn canh vừa nghe y dặn dò. Khói bốc lên ở giữa khiến họ không thấy rõ mặt nhau nhưng vẫn ăn ý cười đùa, bàn tán về thái giám chui qua lỗ chó để gặp tình nhân và cung nữ xích mích với nhau bằng giọng điệu trẻ thơ.
Vóc dáng Sở Hộc gầy gò thấp bé, y sợ đệ đệ chết yểu như các huynh đệ khác nên thỉnh thoảng lại chạy tới tiếp tế Sở Hộc, có thứ gì cũng muốn để dành cho hắn.
"Liễn ca," Sở Hộc ôm eo y từ phía sau rồi vùi mặt vào lưng gầy của y, "Ở lại với đệ một đêm đi."
Họ cứ thế nằm trên giường, không ngủ mà cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau.
Trong cung có quá nhiều kẻ miệng lưỡi dối trá, họ đã từng nghe rất nhiều lời hứa không đáng tin.
Sở Liễn nói khẽ: "Nếu con người không có tim thì tốt quá, chẳng cần quan tâm gì, cũng chẳng cần sợ gì."
Thân hình bé nhỏ của Sở Hộc nép sát y, lắc đầu nói: "Ca ca phải có tim mới chứa được A Hộc chứ."
Xuân đi thu đến, cơn mưa rả rích ngoài phòng trong nháy mắt biến thành tuyết lông ngỗng, Sở Liễn nhìn thấy cánh tay thiếu niên vòng qua eo mình đã biến thành cánh tay rắn chắc của nam nhân trưởng thành. Y vừa sửng sốt thì cánh tay lại biến thành vật mềm màu đen vừa nhớt vừa lạnh như xúc tu bạch tuộc, quần áo trên người đều biến mất sạch, đám dây leo kia trói chặt tay chân y, lỗ hậu cũng bị lấp đầy, bụng phồng lên như có thai.
Đầu óc y mụ mẫm, lúc thì nghe thấy giọng đệ đệ, lúc thì nghe thấy tiếng cười ngả ngớn của yêu vật.
Toàn thân Sở Liễn đầm đìa mồ hôi, bừng tỉnh khỏi mộng, gió mát đầu xuân ùa vào cửa sổ chưa đóng. Y khoác áo ra xem, phát hiện cây cối trong sân đã đâm chồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ ra hoa.
Mùa đông phụ hoàng mắc bệnh phong hàn, chắc vì trời lạnh nên bệnh tình ngày càng nặng, thay mười ngự y vẫn chữa không khỏi. Triều thần bàn tán xôn xao, tin chắc Thái tử sắp kế vị nên người đến xin gặp y bỗng nhiên tăng đột biến.
Phía Bắc ít mưa, công trình thủy lợi chưa xây dựng nên phải phòng ngừa chu đáo, di tản dân chúng về phía Nam trước đợt hạn mùa xuân. Dù là mơ thì y vẫn phải cẩn trọng và nỗ lực hết mình để chăm lo cho dân chúng.
Sở Hộc đòi dẫn y đi nhưng y không muốn, y sinh ra vì hoàng vị này, đây chính là hoài bão cả đời của y.
"Nương tử thật cố chấp," yêu vật kia lại đeo mặt nạ Phật Di Lặc, chắp tay sau lưng cười nói, "Nhưng vi phu thích lắm."
Sở Liễn đặt bút xuống rồi hỏi nó: "Chẳng phải ngươi có mặt rồi à? Còn đeo mặt nạ này làm gì."
"Đó là mặt Sở Hộc mà, sao có thể xem là mặt vi phu được chứ?" Nó cười vang rồi nói tiếp, "Nhưng nếu nương tử muốn thì vi phu có thể biến ra mấy nam sủng tuấn tú trên giường......"
Sở Liễn nhíu mày ngắt lời nó: "Đừng nói chuyện kiểu này."
Dứt lời y lại cúi đầu xuống, vừa vén tay áo mài mực vừa hỏi: "Ngươi không có tên thật à?"
Yêu vật chớp mắt cười nói: "Nương tử gọi ta là Thiên Diện thì tên ta chính là Thiên Diện."
Sở Liễn không nhìn nó mà chỉ hỏi: "Chờ giấc mộng của ta kết thúc, ngươi sẽ ăn sạch ta đúng không?" Y nắn nót viết một chữ "Huyền" trên giấy, nhịn không được cười nói, "Nhưng ta không hề oán hận ngươi, giấc mộng này rất đẹp, là đường về tốt nhất của ta."
Yêu vật đẩy mặt nạ lên để lộ đôi môi mỏng, khóe miệng nhếch lên, hai tia khói đen bay ra từ tay áo như dây lụa quấn quanh eo Sở Liễn: "Vi phu đã ăn bao nhiêu lần mà giờ nương tử mới biết sẽ bị vi phu ăn sạch à?"