Dây Dưa - W Tòng Tinh

Chương 17




Chẳng, chẳng lẽ Sở Hộc...... biết ý định giết người của y rồi sao?

Y không muốn khoái cảm dâng trào lúc giao hợp làm đầu óc mình choáng váng, nhưng Sở Hộc cạy miệng bắt y phát ra tiếng rên rỉ, biết y xấu hổ khi để những hòa thượng kia biết chuyện nên còn cố tình bảo y: "Liễn ca muốn rên thì cứ rên đi, cần gì e ngại người khác." Nói xong lại thúc mạnh dương vật, tìm đến chỗ có thể làm y run rẩy, bắn không ít tinh dịch đặc sệt bên trong.

Sở Liễn bị chơi cả trước lẫn sau, yêu vật kia mút dương vật y, dường như mấy xúc tu chỉ có y mới nhìn thấy mang theo chất nhầy kích thích tình dục. Y có vẻ ngoài ôn hòa nhưng lòng dạ không hề thua kém người khác, khoái cảm do dục vọng mang lại này đã chà đạp lòng tự trọng của y, khiến y sống không bằng chết.

Trong lòng y không còn muốn khóc, cũng không muốn bị đệ đệ ruột thịt của mình chơi rên rỉ trên giường, Thái tử không cho y cắn môi mà bắt y kêu ra tiếng.

"Đẹp thật, Liễn ca thật là đẹp." Sở Hộc vén mái tóc ướt đẫm trên trán y ra sau tai, hôn lên đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của y rồi thì thầm, "Ngồi cao quá dễ bị người khác ganh ghét. Sở Liễn, ngươi nên làm mỹ nhân hưởng phúc trong lầu vàng đi...... Không cần xuất đầu lộ diện mà chỉ cần nói một tiếng, A Hộc sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý."

Sở Liễn bị Thái tử xốc lên, cổ tay y bị trói lại bằng đai lưng, hai chân bất lực banh rộng để mặc Sở Hộc nhồi vật thô to đáng sợ kia vào lỗ hậu. Chẳng biết qua bao lâu, y được đỡ dậy, Sở Hộc muốn y mở mắt ra nhìn cảnh tượng dưới người mình.

Bụng y hơi phồng lên, Thái tử quỳ gối giữa hai chân y, thò ngón tay vào lỗ nhỏ moi móc nước dâm hòa lẫn tinh dịch ra ngoài.

"Liễn ca nói không muốn," Sở Hộc cười nói, "Mà phía dưới lại mút chặt như thể không nỡ xa đệ đệ vậy."

Nếu tay không bị trói thì Sở Liễn đã tát khuôn mặt tươi cười kia một cái.


Y căm giận nhưng lại không thể làm gì, đành phải trừng Sở Hộc qua làn nước mắt.

"Mẫu phi bắt ta tìm cơ hội giết ngươi......" Sở Hộc lau nước mắt trên mặt y rồi nói, "Hoàng cung đúng là nơi ăn người không nhả xương, nhưng trên đời có chỗ nào không vậy đâu?"

Đôi mắt màu nâu của Thái tử nhìn Sở Liễn chăm chú.

Sở Liễn tưởng đối phương muốn chọc tức mình, đang định quay đầu đi thì chợt cảm nhận được một giọt nước rơi xuống ngực.

Y ngước mắt nhìn, phát hiện đó là nước mắt rơi ra từ khóe mắt Sở Hộc còn đang cười.

"Ta không nỡ giết ngươi," Sở Hộc cúi đầu chậm rãi hôn y, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống môi Sở Liễn, "Nhưng ca ca lại quyết tâm giết ta."

Sở Liễn né tránh ánh mắt đang nhìn mình chăm chú kia, trong lòng hoảng hốt. Y tự nhủ mình không nên dao động, hoàng cung là nơi ăn người không nhả xương, vì vậy phải leo lên vị trí cao nhất......

Biết y có sát ý, Sở Hộc còn tha cho y không?

Đang nghĩ ngợi thì Sở Hộc tựa trán vào vai y, đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay y: "Khi Liễn ca hôn ta trong miếu, ta cứ tưởng, ta cứ tưởng......"

"Sở Liễn......"

"Ta cứ tưởng...... ngươi cũng yêu ta."

Sở Liễn ngước mắt lên, trên má đọng nước chẳng biết là nước mắt của ai.

Y trông thấy đám khói đen kia quấn quanh Sở Hộc, khi mọi âm thanh đều lắng xuống, yêu vật kia cười khẽ trong hư không: "Chen nhau quỳ lạy trong Phật đường, quả nhiên ai cũng có lòng tham cả."