Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 51: Chương 51





Mẫn Mẫn đúng là thay đổi rồi.

Tô Tịnh An dường như lại nhìn thấy Tô Mẫn khi còn nhỏ, tinh nghịch ranh mãnh, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.
Tạm biệt quá khứ, rời xa mây mù, tình yêu khiến nàng hồi sinh trở lại.
Tô Tịnh An nhìn nàng vốn muốn trách nàng, nhưng thấy khuôn mặt đen sì chẳng khác nào đầu lừa thật, bà lắc đầu cười: "Nhanh lên."
Đây dù sao cũng là trường đảng, gọi Tô Mẫn ra thực sự là đã vi phạm quy chế quản lý rồi.

Dù là nể mặt bà nhưng cũng không lâu quá được.
Tô Mẫn kéo Lâm Tiêu Tiêu lên xe.

Giơ này còn gì la tha thứ hay không tha thứ, chúng ta cứ lãng mạn chút đi.
Chỉ có ngôn ngữ cơ thể mới có thể triệt để phóng thích hết mỗi nhớ nhung trong trái tim.
Trước đây khi còn một mình, nàng chẳng bao giờ biết đến cô đơn khó nhẫn nại là gì, nhưng đến hôm nay nàn thực sự hiểu rồi.
Tô Tịnh An khoanh tay, nhìn xung quanh.
Đã nhiều năm không đến trường đảng, có đến cũng chỉ một mình.

Năm tháng qua đi để lại những vết tích loang lổ.

Nhiều vật trong khuôn viên đã được xây lại mới, nhưng cái "lỗ chó" kia vẫn còn tồn tại một cách kỳ diệu.
Ai lại có mặt mũi lớn như vậy, bà dùng chân nghĩ cũng biết.
Rất nhanh, chiếc xe bắt đầu rung lên.
Khuôn mặt Tô Tịnh An có chút nóng lên.

Bà cúi đầu, nghĩ về năm tháng tuổi trẻ phóng túng của mình.
Đúng là thời đại không giống nhau.
Khi đó Cao Tịch Huy hăng hái hăm hở, có chuyện gì mà không dám làm? Chỉ là bước cuối cùng, hai người vẫn giữ gìn.
Mà đến hôm nây, bà muốn nhìn thấy Cao Tịch Huy cũng thật khó.
Tô Tịnh An cúi đầu, khẽ thở dài.
An An, đã nhiều năm như vậy rồi, chị vẫn không chịu tha thứ cho em sao?
Mẫn Mẫn thực sự không hề nói khoác lác.

Nửa tiếng sau, hai người mới chỉnh đốn lại đầu tóc bù xù rồi bước xuống xe.
Tô Tịnh An nhìn Tô mẫn, rồi lại nhìn khuôn mặt ừng hồng của Lâm Tiêu Tiêu, cong môi: "Đúng là người trẻ tuổi có khác.

Cơ thể Mẫn Mẫn không phải bị luyện tập không công đâu."
Tô Mẫn cúi đầu, đôi mắt suýt nữa đốt cháy một cái lỗ trên mặt đất.
Tô Tịnh An nghi ngờ nhìn nàng, lúc này rồi mà còn ngại?
Lâm Tiêu Tiêu bình tĩnh lau miệng, nhàn nhạt nói: "Cục trưởng Tô, người hiểu lầm rồi."
Tô Tịnh An càng nghi ngờ hơn.

Bà hiểu nhầm gì? Bà nhìn thấy hai người lên xe, cõt két cọt kẹt.
Đôi mắt Lâm Tiêu Tiêu còn đọng nước, khóe miệng hơi sưng, sắc mặt cô thay đổi: "Là thể lực con tốt."
Tô Tịnh An:....
Tô Mẫn:.....
Bầu không khí như ngưng đọng lại, chú chim nhỏ trên bầu trời xấu hổ ngượng ngùng bay sà xuống.
Tô Tịnh An nhìn khuôn mặt đen sì của Tô Mẫn, hít thở sâu một hơi: "Tiêu Tiêu, con đúng là đã rơi vào tình yêu thật sự rồi."
Đã thế rồi, vẫn có thể nói tiếp.
Tô Mẫn;.....!!!
Lâm Tiêu Tiêu.....
Tô Tịnh An vỗ vai cô, ý tứ thâm sâu: "Dì phục con."
Đây đúng là một bước giết sạch.
Gừng càng già càng cay.
Tô Mẫn và Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt, không chịu được nữa rồi, tập thể là đương nhiên.
Thời gian gặp nhau thật ngắn ngủi.
Trước khi rời đi, Tô Mẫn kéo tay Lâm Tiêu Tiêu, nhìn vào mắt cô: "Em sẽ không sao đâu, chị yên tâm."

Lâm Tiêu Tiêu sờ lên mặt nàng, không muốn bầu không khí quá bi thương: "Em như thế này, chị rất lo lắng."
Tô Mẫn:.....
Lâm Tiêu Tiêu theo dì học thói xấu rồi.
Thực sự là lúc Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy Tô Mẫn, cảm quan mặc dù bị đả kích mạnh nhưng tình cảm la như thế này, vẻ đẹp luôn nằm trong đôi mắt của người yêu.

Ngược lại cô cảm thấy Mẫn Mẫn có vẻ đẹp của mỹ nhân châu Phi, vô cùng hoang dã, không giống như trước đây, cứ xem như là đổi khẩu vị đi.
Trên đường về.
Tâm tình Lâm Tiêu Tiêu rõ ràng tốt, khi lái xe khóe môi cong lên, trong xe còn bật nhạc.
Tô Tịnh An nhìn côm nhẹ nhàng thở dài: "Người trẻ đều hạnh phúc."
Lâm Tiêu Tiêu cứng người, tiếp xúc với nhau một ngày nay, cô đã được thấy uy lực của nhóm người cao tuổi rồi.

"Dì, dì nghĩ cách hạnh phúc thế nào? Thứ ba tuần sau chẳng phải có hẹn sao?"
Tô Tịnh An nhìn ra noài cửa sổ: "Bà ấy sẽ bỏ chạy."
Bỏ chạy?
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy một người cao cao tại thượng như Cục trưởng Cao chắc sẽ không làm ra chuyện như vậy chứ?
Tiểu Tương trở về cục thuế vụ, mặt băng lạnh đã nứt ra thì không nói, bộ dang như thiếu nữ nhà lành bị người ta bắt nạt.
Cao Tịch Huy đang gọi điện thoại, nhìn biểu cảm của cô là biết chuyên chưa làm xong.

Bà cúp điện thoại: "Sao vậy?"
Tiểu Tương trầm lặng: "Cục trưởng Cao, người muốn tôi nói đơn giản hay nói chi tiết?"
Cao Tịch Huy dựa lên sofa: "Đơn giản."
Tiểu Tương: "Người toi rồi."
Cao Tịch Huy:.....
Sao bà lại toi rồi???
Bà ngẩn người, đột nhiên ngồi xuống: "Bà ấy can thiệp?"
Tiểu Tương cắn môi gật đầu, nước mắt rơi: "Tôi theo người nhiều năm như thế, luôn cảm thấy người là người đáng sợ nhất rồi, không ngờ rằng núi cao còn có núi khác cao hơn."
Cao Tịch Huy:......
Tiểu Tương cuối cùng cũng nói ngắn gọn lại sự việc.

Cao Tịch Huy nghe xong trầm lặng, bà châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi.
Tiểu Tương thích nhất Cục trưởng Cao như thế này.

Bao nhiêu năm nay xảy ra bao chuyện lớn nhỏ, bà chưa bao giờ hoảng sợ, cảm giác giống như trời có sập xuống chỉ cần Cục trưởng Cao hít một điếu thuốc thì mọi chuyện đều được giải quyết.
"Thứ ba..."
Cao Tịch Huy tự lẩm bẩm, bà dụi tàn thuốc "ừm, trước đây chẳng phải trường đảng luôn muốn mời ta đến giảng bài sao? Cô giúp ta nói với Đại Mã, sắp xếp một chút, tuần sau ta sẽ đến."
Tiểu Tương:....
Toi rồi.
Hình tượng huy hoàng của Cục trưởng Cao đã sụp đổ.
"Biểu cảm của cô như vậy là đang có ý gì thế?"
Cao Tịch Huy nheo mắt, không vui rồi.
Tiểu Tương nhanh chóng lắc đầu.

Cao Tịch Huy cười lạnh: "Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, đều viết trong 《Binh pháp Khổng Tử》cả rồi.

Ta dùng một chút, cô còn khinh thường sao?"
Tiểu Tương trầm mặc.
Cao Tịch Huy dựa lên sofa: "Nói ra cách suy nghĩ thật của cô."
Qua việc bà ấy nói như vậy, tiểu Tương chắc chắc sẽ thuận lợi nói ra mấy lời tốt đẹp đúng không?
Tiểu Tương hít sâu một hơi nhìn Cao Tịch Huy: "Tôi khinh thường người."
Cao Tịch Huy:....
Thực ra kết quả thế này sớm đã được Tô Tịnh An doán ra.
Thời gian này bà thường ở bên Lâm Tiêu Tiêu "Tiêu Tiêu, con phải biết rằng, quan trường với thương trường không giống nhau.

Thương nhân, trước hết phải có đầu óc tốt, năng lực ứng biến phải cao, miệng lưỡi cũng phải như kẹo ngọt."
Lâm Tiêu Tiêu nghe có lý nhưng từ góc độ của Cục trưởng Cao mà nhìn, Hồ Phỉ Phi đúng là có rất có tố chất thiên phú làm thương nhân.

Đôi mắt đen của Tô Tịnh An nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, hai tay chắp sau lưng theo thói quen: "Nhưng trong vòng của chúng ta, quan trọng nhất là phải nắm giữ kiểm soát được tương lai." Bà cong môi lên, cười nhạt: "Cục trưởng Cao nhất định bỏ chạy rồi.

Chúng ta không cần qua."
Lâm Tiêu Tiêu:....
Thật vậy sao?
Cứ thể bỏ chạy?
Buổi chiều hôm đó, thư ký lại đem đến thông tin khiến Lâm Tiêu Tiêu một lần nữa rơi vào trầm lặng.
Tô Tịnh An cúp máy, gật đầu: "Được, ta biết rồi.

Cô chăm sóc bà ấy cẩn thận, đừng để lộ tin tức."
Lâm Tiêu Tiêu lại nhìn Tô Tịnh An.

Bà ấy lại liên lạc với ai vậy?
Tô Tịnh An cúp máy: "Đại Mã rất rõ thế thời.

Bà ấy tưởng bà ấy chạy được rồi, ha ha, chạy được rồi sao?"
Lâm Tiêu Tiêu:.....
Thời khắc này, cô cảm thấy bản thân cô với Tô Mẫn mà so sánh với nhóm người cao tuổi thì đúng là thật sự ngốc nghếch, quá ngây thơ.
"Tiêu Tiêu" Tô Tịnh An bắt đầu bày binh bố trận " Lại đây, dì bảo con..."
Lâm Tiêu Tiêu lại gần, cô nghe Tô Tịnh An sắp xếp, cảm xúc trong mắt phức tạp, từ giật mình ban đầu đến ngạc nhiên rồi lại đến nín cười, nhưng cũng chỉ trong một vài giây.
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu: "Con biết rồi, thưa dì."
Tô Tịnh An nhìn Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, càng ngày càng hài lòng với đứa cháu rể tương lai này.
Tô Mẫn vốn đang bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài chẳng ngờ được rằng, nàng đã bị đưa đến trường đảng, dì lại còn đi theo đến tận đây.
Cao Tịch Huy đeo kính với chiếc gọng bạc, tay cầm một cuốn sách bước vào, cả lớp học nhốn nháo cả lên.
"Cục trưởng Cao."
"Woa, thực sự là Cục trưởng Cao...."
"Trời ơi, sao bà ấy lại đến đây?"
Đại Mã đứng đằng sau Cục trưởng Cao, khuôn mặt lạnh lùng: "Làm gì thế? Không nhìn thấy giảng viên đến sao?"
Cao Tịch Huy giơ tay, ra hiệu cho các "fan"ở bên dưới bục: "Đại Mã, cậu cũng vậy, nhẹ nhàng một chút."
Đại Mã:.....
Hồi còn trẻ Cao Tịch Huy đã được mời đến trường đảng.

Bà nghiên cứu về tâm lý học và ngôn ngữ hình thể, kết hợp với bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc, cơ bản có thể nói là đưa mắt nhận được người, uy phong lừng lẫy, danh tiếng phi thường.
Sắc mặt Đại Mã trần xuống.

Anh ta biết Cục trưởng Cao tới thì anh ta chẳng cần làm nữa.
Mắt nhìn Đại Mã rời đi.
Cao Tịch Huy bắt đầu điểm danh.
Tô Mẫn ở dưới nhìn bà, khuôn mặt oán giận.
Trước giờ không nghĩ dì cũng trông tri thức thế này.
Từng tên một được điểm danh lần lượt, lúc gọi đến Tô Mẫn, Cao Tịch Huy cong môi như cười như không, đôi mắt đặc biệt mang theo ý tứ.
Tô Mẫn bình tĩnh nhìn bà, không hề sợ hãi.
Dì ruột là bùa hộ mệnh của nàng, chẳng nhẽ lại sợ người dì tạm thời mà sau này là dì rể tương lai sao?
Phong cách giảng bài của Cao Tịch Huy rất sôi nổi sinh động.

Các giảng viên khác đều là kiểu kiến thức kinh doanh và chế dộ quy tắc cơ bản, vô cùng nhàm chán.

Thậm chí học trực tiếp vẽ lên sách.

Cao Tịch Huy linh hoạt hơn nhiều, thường thêm nhữung đoạn ngắn trong công việc của mình, đến cuối đoạn, cao trào nổi lên.
Cao Tịch Huy để Hiểu Phi - lớp trưởng của lớp huấn luyện lần này lên bảng.


Hiểu Phi là một nhân viên tư pháp, không thích cười, nhưng rất có sức sống.
Cô có chút căng thẳng khi đối diện với Cao Tịch Huy, không dám nhìn mắt bà.

Cao Tịch Huy cười: "Không cần căng thẳng.

Ta đã bằng tuổi dì tuổi bác của cô rồi."
Mọi người cười ồ.
Hiểu Phi ngẩng đầu lên nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy nhướn mày nhìn cô "Lúc cô thẩm vấn nghi phạm dùng ánh mắt này thì nghi phạm sẽ yêu cô đấy."
Mọi người lại cười.
Ôi trời...
Tô Mẫn không làm nữa.

Đây là đang làm gì vậy? Dì rể tương lai đang ở trước mặt mình tán gái sao?
Nàng đá chân lên chiếc ghế phía trước, nhẹ giọng: "Anh trai ơi, cho tôi mượn điện thoại."
Anh trai quay lại.

Đây là chiếc điện thoại duy nhất trong lớp không bị tịch thu.

Anh ta lắc đầu: "No, đừng có mơ."
Tô Mẫn cười lạnh, nàng giơ cánh tay lên uy hiếp: "Anh có tin bây giờ tôi tố giác anh không?"
Anh trai:....
Phụ nữ đúng là đáng sợ.
Tô Mẫn chụp ảnh lại.

Đây là một con át chủ bài sau này trong tay nàng.
Tầm tuổi này của Cục trưởng Cao, khí chất ngùn ngụt, địa vị cao quý, thú hút được sự yêu thích của người khác cũng chẳng lạ, căn bản là chẳng để trong lòng.
Điều khiến nàng kinh ngạc là trong nhóm dạy học nàng thực sự đã nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu ăn mặc rất nghiêm chỉnh, da trắng, tất da, giày cao gót, tóc búi gọn, tay cầm một quyển sách, nhìn thấy bà liền gật đầu: "Cục trưởng Cao."
Cao Tịch Huy nhìn cô: "Sao con lại đến đây?"
Văn phòng làm việc không có ai.
Lâm Tiêu Tiêu: "Vì để gặp Mẫn Mẫn, con đã nhận lời mời đến đây giảng dạy lễ nghĩa.

Đáng thương quá, đôi tình nhân khổ cực chúng con."
Cao Tịch Huy:...
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Cao Tịch Huy: "Còn Cục trưởng Cao? Sao người lại đến đây ạ?"
Cao Tịch Huy:....
Bà không thể nói là do trốn bạn gái cũ nên đến được đâu?
Đại Mã gõ cửa đi vào, trên tay anh ta cầm thời khóa biểu "Cục trưởng Cao, đây là sắp xếp của người.

Đây—"
"Đưa ta!" Cao Tịch Huy cực kỳ nhanh cắt ngang phần giới thiệu của Đại Mã, cầm luôn thời khóa biểu đi.

Đùa à, Lâm Tiêu Tiêu đang ở đây, không thể để con bé nhìn thấy được.
Đại Mã giật mình, mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Cao Tịch Huy, lật sách đưa thời khóa biểu kẹp trong đó ra: "Con có từ lâu rồi."
Cao Tịch Huy:....
Đúng là sông có lúc người có khúc.
Không phải lúc Cao Tịch Huy bắt nạt người khác nữa rồi.

Bà biết quan hệ của Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn.

Từ lúc cô đến, Cục trưởng Cao luôn bị bao trùm bởi sự sợ hãi và nguy hiểm.

Bà tìm Đại Mã: "Bây giờ ta rời đi thì sẽ thế nào?"
Đại Mã muốn khóc: "Lãnh đạo, người không thể thế được.

Bát cơm của tôi không còn giữ được nữa đâu."
Tiết học cũng sắp xếp cả rồi.
Thậm chí vì Cục trưởng Cao đến, lãnh đạo của nhiều ban biết thông tin cũng đến tụ họp, thậm chí cả hiệu trưởng cũ cũng muốn chống gậy đến lớp nghe giảng.
Buổi tối.
Cao Tịch Huy gọi Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn cùng ăn cơm.
Hai người ở trước mặt bà liếc mắt đưa tình.


Vì là trường đảng, mọi người không thể công khai quan hệ, ánh mắt mùi mẫn đó cũng không có cách nào để nhìn.
Lâm Tiêu Tiêu đối mắt tình tứ với Tô Mẫn một lúc, cô nhớ sợ chuyện chính: "Đúng rồi, Mẫn Mẫn, dạo gần đây chị ở chỗ dì bận lắm."
Tô Mẫn nấc lên, ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy chẳng có phản ứng gì, thậm chí nhìn mê mẩn tấm hình chụp nồi lẩu chua cay, hình như chẳng nghe thấy hai người họ nói chuyện.
Lâm Tiêu Tiêu cũng không nhìn bà "Dạo này càng ngày chị càng phục dì, chính thức liệt kê bà thành thần tượng của chị.

Hơn nữa, chị phát hiện dì rất có tố chất thần tượng.

Đây là ảnh chị chụp, bà ấy mặc sườn xám.

Em muốn xem không?"
Tô Mẫn nghiêng qua, nàng nhìn "Ay, khóa màn hình rồi."
Lâm Tiêu Tiêu: "Đồ ngốc, mật khẩu của chị chẳng phải là sinh nhật của em sao.

Tự mở đi."
Tô mẫn mở điện thoại, vừa nhìn đã ngạc nhiên che miệng: "amazing!Thế này là đẹp quá còn gì."
Cao Tịch Huy quay đầu ăn cơm, lén lút liếc nhìn.
Lâm Tiêu Tiêu trượt tấm ảnh, cứ như có ý thức, khóa màn hình lại "Cũng được rồi, chị về trước.

Điện thoại cũng cần phải sạc pin rồi.

Đúng rồi nhà tắm ở đâu em biết không?"
Tô Mẫn đương nhiên đưa Lâm Tiêu Tiêu đi.

Trên đường đi, nàng lén hỏi Lâm Tiêu Tiêu: "Có được không? Cục trưởng Cao thông minh như vậy không bị mắc lừa đâu."
Lâm Tiêu Tiêu cười: "Vậy để xem rốt cuộc bà ấy nghĩ thế nào."
Sau khi hai người rời đi.
Cao Tịch Huy như ngồi trên bàn châm.

Đầu óc bà toàn là lời nói của Lâm Tiêu Tiêu -- Chị phát hiện dì rất có tố chất thần tượng.

Đây là ảnh chị chụp, bà ấy mặc sườn xám.
Không sai, Cao Tịch Huy là người thích sườn xám.

Khi còn trẻ bà với Cao Tịch Huy không có nhiều tiền như vậy, mua nhiều sườn xám đẹp, Tô Tịnh An chỉ mặc đại một chiếc, vóc dáng yểu điệu tỏa sáng là bà nhất định không kiềm chế được.
Nhiều năm như vậy...
Không được, ngộ nhỡ đây là một cái bẫy thì sao?
Cao Tịch Huy hít thở sâu một hơi, nhất định phải giữ vững sự thuần khiết, như vậy mới không bị tình yêu lừa gạt.

Chỉ cần bản thân mình kiên định cứng rắn thì lo gì kẻ khác đa mưu túc trí.
Ừm, bà chính là một cán bộ lãnh đạo có đạo đức có lý trí.
Nhưng mà....
Lý trí và cảm xúc cứ tranh đấu đến cả nửa tiếng đồng hồ.
Cao Tịch Huy cuối cùng cũng lén vào phòng giảng viên.

Bà cảnh giác nhìn xung quanh.

Đây là một dãy phòng, phòng ngủ bên trong khóa chặt cửa, tim bà đập dữ dội, mắt nhìn chiếc điện thoại để trên giường.
Chiếc điện thoại đó dường như có sức cám dỗ độc hại, chẳng ngừng vẫy gọi bà.
Cao Tịch Huy đi đến, chạm vào màn hình, gõ mật khẩu lên, sinh nhật của Mẫn Mẫn à, bà cũng biết.
Màn hình điện thoại mở khóa.
Cứ như hạnh phúc đang vẫy gọi mình.

Cao Tịch Huy mở bộ sưu tập ảnh lên, bên trong chỉ có một tấm ảnh, bà nghi ngờ mở lên.
Trên bức ảnh là mấy chữa viết tay to tướng rồng bay phượng múa.
- - Bà quay đầu.
Thời khắc đó nổi cả gai ốc.Cao Tịch Huy từ từ...!từ từ quay đầu lại.
Dưới ánh nắng hoàng hôn.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt đó, Tô Tịnh An chẳng biết đã xuất hiện từ bao giờ.

Bà đứng đó, khoanh hai tay, người mặc sườn xám màu trắng hoa, giữa hai hành lông mày là sự dịu dành mà Cao Tịch Huy yêu nhất, trong ánh mắt cũng là sự quyến rũ khiến bà mê mẩn cả nửa đời người.
Cao Tịch Huy có cảm giác hơi thở như đã dừng lại, toàn thân dường như chẳng phải của mình nữa, đôi mắt đột nhiên đỏ lên..