Dây Dưa Không Dứt

Chương 6: Con,là Ba Cùng Mẹ……… Nghịch Lửa Mà Có!




Ánh nắng tươi sáng bắt đầu một ngày mới. Những tia nắng rực rỡ chiếu rọi vào từng ô cửa sổ của các tòa nhà, trải ra khắp nơi một bầu không khí ấm áp. Vài cơn gió như vô tình lướt nhẹ qua những tán cây, chọc cho những chú chim trú ẩn trong đó vỗ cánh bay đi. Tiết trời tốt đẹp thế này làm cho lòng người cũng vô tình trở nên ấm áp.

Thời gian nghỉ trưa.

Trương Mẫn Thái ở trong vòng vây của đám phóng viên giải trí nở nụ cười xinh đẹp động lòng người phối hợp tạo dáng cho họ pose hình.

Thật vất vả mới chen ra được khỏi đó, cô ta đi xuyên qua khu hành lang yên tĩnh, nói với người trợ lý theo sau: “Eric có gọi điện cho anh tìm tôi không”.

Trợ lý lắc đầu tỏ ý không có.

Tia thất vọng chợt lóe qua nơi đáy mắt, Trương Mẫn Thái trở lại phòng nghỉ vội vàng rút di động của mình ra khỏi bao. Di động vừa khởi động trên màn hình hiển thị một cuộc gọi nhỡ. Hai mắt cô ta sáng ngời, mở nhanh ra xem. Nhìn đến cái tên người gọi đến trong nhật ký là “Mark”, Trương Mẫn Thái sắc mặt thoáng trầm xuống. Nửa ngày sau cô ta mới khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, nhấc máy lên gọi lại cho người kia.

” Hướng đại luật sư, anh như thế nào đột nhiên lại có thời gian rảnh gọi điện cho em a ?”

Âm cuối khẽ nhếch lên làm cho bất kì ai nghe được cũng có cảm giác rằng cô ta đang rất vui không hề có vẻ lo lắng, buồn phiền.

Đối phương ở đầu bên kia trầm thấp cười một tiếng: “Anh vừa về nước”.

Thanh âm của nam nhân giàu có từ tính vang lên như một điệu nhạc:”Buổi tối anh có mở bữa tiệc tẩy trần, nếu em có thời gian thì đến tham dự. Sự hiện diện của em là vinh hạnh của anh”.

************

Ngô Đồng từ văn phòng ở tầng 13 chuyển lên trên tầng 16, vượt cấp thăng chức nhanh chóng làm cho tất cả đồng nghiệp xung quanh đỏ mắt ghen tỵ.

Cô ngồi ở trước bàn làm việc mới, khẽ vặn cái cổ đau nhức. Hiện tại đang là thời gian ăn trưa, Ngô Đồng cảm thấy có chút đói bụng. Cô nghĩ có lẽ mình nên gọi cho cửa hàng tiện lợi mang cơm trưa đưa đến đây bởi công việc của cô chất cao như núi làm việc bù đầu mà vẫn chưa xong, không có thời gian đi xuống căn tin. Ngô Đồng vừa mới tiếp nhận vị trí này nên đối với công việc còn có nhiều chỗ chưa quen có lẽ cần phải một thời gian nữa mới tiếp ứng được.

Việc phụ trách một số khách hàng quan trọng đều rơi xuống trên đầu cô, ngày qua ngày chỉ biết càng có nhiều “chiếu cố” hơn.

Cuối cùng cũng nhập xong xuôi một phần số liệu, cô liếc mắt nhìn quyển lịch đặt trên bàn. Cách thời gian mở phiên tòa tiếp theo còn có 5 ngày.

Cô xoa bóp thái dương, kéo ngăn bàn lấy ra tấm danh thiếp mà Trương Mẫn Thái đưa cho.

” Backer and Mckenzie Law Firm: Mark Xiang”.

Ngô Đồng cảm thấy có chút đau đầu, rời tầm mắt khỏi những chữ tiếng anh làm người ta hoa cả mắt kia, nhìn xuống phía dưới tìm được số điện thoại, lấy máy gọi.

“Xin hỏi đây có phải là văn phòng của Mạch luật sư không? Tôi tìm Hướng luật sư”.

Cô gái ở đầu dây bên kia nói chuyện khách khí: “Xin lỗi, Hướng luật sư hiện tại không có ở đây, cô có muốn nhắn lại gì không ?”.

” Tôi là Ngô Đồng, muốn tìm Hướng luật sư bàn chuyện vụ kiện”.

“Nga, Ngô tiểu thư, xin chào”. Giọng điệu khách sáo ban nãy đã trở nên thân thiết hơn.

“Xin chào”

“Theo như lịch trình, Hướng luật sư hôm nay sẽ về nước, cô ngày mai có thể đến văn phòng nói chuyện với ngài ấy. Bất quá Hướng luật sư có đặc biệt căn dặn nói nếu cô chờ không kịp cũng có thể tới khu biệt thự tìm ngài ấy. Hướng luật sư đêm nay có mở một bữa tiệc tẩy trần, thời gian thực không nhiều Ngô tiểu thư có thể trực tiếp đi đến buổi tiệc. Ngài ấy sẽ mang theo các tài liệu có liên quan tới vụ kiện.”

Ngô Đồng hơi sửng sốt ” Bữa ….. tiệc”

***********

Gần nửa tháng nay Lệ Trọng Mưu hầu như ngày nào cũng đến trường học của Đồng Đồng cùng ăn cơm với con. Hôm nay cũng không có ngoại lệ.

Bởi vì công việc có vài chỗ còn chưa có xử lý xong nên trên xe lúc này ngoại trừ Lệ Trọng Mưu cùng lão Tống còn có thêm Lâm Kiến Nhạc.

Lâm Kiến Nhạc quý này vốn nguyên bản là có 15 ngày nghỉ. Hắn ngay cả vé máy bay cùng khách sạn đều đặt cả rồi. Giờ nay hắn hẳn là nên ở trên bãi biễn hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp tiện thể ngắm các mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh mà không phải là ở chỗ này hì hục ngồi xử lý văn kiện. Ai số hắn thật là khổ a !!!!

Vài ngày trước Lâm Kiến Nhạc nhận được tin dữ: toàn bộ ngày nghỉ trong 3 năm này toàn bộ bị khấu trừ. Tuy rằng lão bản còn chưa nói cho mình nguyên nhân nhưng là Lâm Kiến Nhạc đại khái đoán cái có thể hiểu được. Vì thế lúc này vừa có một chút thời gian nhàn hạ liền trong lòng thầm nguyền rủa lão bản của mình: hắn nói dễ nghe thì là tính toán chi li mà nói khó nghe thì chính là keo kiệt.

Chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh hàng cây xanh trước cổng trường. Chiếc xe vừa dừng hẳn, Lệ Trọng Mưu liền bỏ tập văn kiện xuống, khẽ vươn vai hai cái. Hắn xuống xe đi đến chỗ cũ chờ con.

Đợi không lâu đã thấy Đồng Đồng xuất hiện. Bất quá hôm nay cũng không có giống mọi ngày – Ngô Đồng Đồng dẫn theo một cô bé đi tới. Cô bé này so với Đồng Đồng cũng không có thấp hơn bao nhiêu, chỉ nhìn qua cũng biết là một đứa bé láu lỉnh.

Lệ Trọng Mưu thư thái dựa vào cây đại thụ, ánh nắng loang lổ rọi vào trên người, cảm thấy chói mắt, hắn khẽ nhíu mày. Nhìn đến con đang đối chính mình tươi cười , Lệ Trọng Mưu tháo chiếc cà vạt, hơi hơi ngồi xổm xuống hai tay dang ra ôm lấy Đồng Đồng vào trong lòng.

Ngô Đồng Đồng ở trong lòng ba khanh khách cười, sau đó thoát ra khỏi cái ôm của Lệ Trọng Mưu hướng phía sau vẫy tay. Ý bảo cô nhóc kia tiến lại gần.

Đồng Đồng đứng ở giữa Lệ Trọng Mưu và cô bé khuôn mặt nhất thời trở nên đứng đắn: “Giới thiệu với ngươi một chút, đây là Lệ Trọng Mưu”.

Lệ Trọng Mưu cảm thấy thú vị, thần sắc thoải mái.

Hắn vẫn duy trì tư thế ngồi như ban nãy, tầm mắt nhìn thẳng vào cô bé kia: “Xin chào, Trương Hàn Khả, ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.

Khuôn mặt phấn nộn trắng nõn của Trương Hàn Khả hiện ra một tia nghi hoặc: “Chú biết tôi ?”

Lệ Trọng Mưu thực trịnh trọng gật đầu: ” Ngô Đồng Đồng nói cháu là của hắn……”

Lời còn chưa dứt, Ngô Đồng Đồng đã chạy nhanh hướng tới Lệ Trọng Mưu xà vào trong lòng hắn, những ngón tay ngắn ngủn mềm mềm cố bịt chặt đôi môi đang hé mở. Thực rõ ràng, ý tứ bảo Lệ Trọng Mưu không được nói lung tung.

Lệ Trọng Mưu vừa giương lên tươi cười vừa chuyển lời: “Nói cháu là hàng xóm kiêm bạn cùng bàn của hắn”.

Lâm Kiến Nhạc xa xa nhìn đến chỗ này một người lớn cùng với hai đứa nhỏ, không biết nói gì. Hắn kỳ quái cười, nắm chặt chiếc di động trong tay suy nghĩ có hay không nên lấy di động chụp lại một màn này sau đó gửi cho các trang web kiếm món lời lớn.Chính là ngẫm lại hắn cũng chỉ có cái mạng nhỏ này còn không có muốn bị cái lão bản tính toán chi li kia của mình phát giác.

Chiếc áo vest hàng hiệu sang trọng được đem trải trên cỏ, ba người ngồi ở trên đó ăn cơm trưa.

Cha con hai người trao đổi hộp cơm.

Ngô Đồng Đồng mở nắp hộp cơm ra, bên trong thức ăn được bày biện vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn mê người. Xuất cơm này vốn là tay nghề của bếp trưởng nhà hàng ba sao.

Lệ Trọng Mưu bên này cũng mở ra nắp hộp cơm, bên trong ngoài một món nhạt cùng hai món mặn còn có một phần hamburger thịt bò tự làm.

Tay nghề nấu nướng của Ngô Đồng thực sự không dám khen tặng cũng may Lệ Trọng Mưu ăn mãi thành thói quen, cũng không còn để ý lắm.

Cắn một ngụm hamburger, thịt bò có điểm già, Lệ Trọng Mưu miễn cưỡng chính mình toàn bộ ăn xong.

Có phải hay không nên đề nghị cô tham gia một khóa học nấu ăn, hảo hảo bồi dưỡng trù nghệ? ( trù nghệ: tay nghề nấu nướng)

Lệ Trọng Mưu đã có vô số lần ý niệm này xuất hiện trong đầu. Bất quá bình tĩnh nghĩ lại, cảm thấy không nên gặp nhau vẫn là tốt hơn.

Trương Hàn Khả thực hiểu được nỗi khổ của Lệ Trọng Mưu, có chút đồng tình nhìn hắn, quay qua nhỏ giọng hỏi Lệ Trọng Mưu: “Chú à có phải đồ mẹ hắn làm rất khó ăn ?”

“Ai nói? Thức ăn mẹ ta làm là ngon nhất thiên hạ”

Ngô Đồng Đồng lập tức bao che khuyết điểm của mẹ mình.

” Vậy sao ngươi không chính mình ăn còn bắt chú ấy ăn giúp ngươi?” Trương Hàn Khả mạnh miệng đáp trả.

Ở trong lòng của tiểu cô nương, người đàn ông xa lạ anh tuấn thành thục, tươi cười ôn hòa đã muốn đánh bại tiểu bằng hữu hàng xóm kiêm bạn cùng bàn – Ngô Đồng Đồng.

Đồng Đồng lúc này muốn phản bác nhưng lại không nói lên lời, ngoài mạnh trong yếu, ánh mắt trừng thật to, chính là một bộ dáng sống chết không chịu thừa nhận.

Bên này hai đứa bé không ngừng giằng co, Lệ Trọng Mưu muốn hiệu suất cao nhất giải quyết vấn đề – trực tiếp ăn hết phần cơm, dùng hành động thực tế chứng minh lời nói của con.

Tuy rằng, trên thực tế có chút trái lương tâm.

Ngô Đồng Đồng cười đắc thắng, nhìn đến Trương Hàn Khả cực kỳ tức giận mím chặt môi lại có chút hối hận.

Đành thu lại tươi cười đi qua vẻ mặt lấy lòng nhìn Trương Hàn Khả. Đáng tiếc đã quá muộn, tiểu cô nương quay đầu đi, mặc kệ hắn.

“Làm sao? Tức giận?”

“Hừ! Ngươi chỉ biết theo ta cãi nhau”

Lệ Trọng Mưu cảm thấy chính mình có nghĩa vụ giúp con dỗ dành bạn gái tương lai.

Hắn cười khẽ đem Đồng Đồng ôm đến bên cạnh, hai tay xoa xoa khuôn mặt Trương Hàn Khả: “Hắn cùng ngươi ầm ỹ là vì hắn thích ngươi a”.

Cũng không biết ngôn ngữ của người lớn đứa bé có nghe hiểu hay không. Trương Hàn Khả chưa hiểu rõ nhưng là trước mặt Lệ Trọng Mưu lại cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể không tình nguyện gật gật đầu.

Ngô Đồng Đồng đỏ mặt xấu hổ, lay lay cánh tay của Lệ Trọng Mưu : “Mới không phải!”

Lệ Trọng Mưu lúc này mới ý thức được mình hóa ra giúp lại làm hỏng việc. Đang nghĩ phương pháp cứu vãn, Lâm Kiến Nhạc đã đi qua giao điện thoại cho hắn: “Là Mandy tiểu thư”

Lệ Trọng Mưu vuốt cằm, nhẹ tách bàn tay của Đồng Đồng ra, đi tới chỗ đậu xe nghe điện thoại. Hắn còn chưa có mở lời, Trương Mẫn Thái đã lên tiếng trước: “Bề bộn nhiều việc sao?”

Cánh tay đặt trên nóc xe, hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Thời tiết tốt đẹp, tâm tình cũng tốt.

Hắn thuận miệng đáp: “Đang ở trường học Đồng Đồng”

Bên kia yên lặng ba giây.

“Phải không? Lần sau nhớ mang em cùng đi, em cũng muốn nhìn thấy Đồng Đồng”

Trương Mẫn Thái không những thanh âm không có điểm rối loạn mà còn mang theo ba phần sung sướng.

Lệ Trọng Mưu không có trả lời.

Trương Mẫn Thái cũng dừng lời một chút.

Có lẽ biết chính mình đã hỏi ra câu không nên hỏi, cô ta thông minh chủ động nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, em buổi tối phải tham gia tiệc tẩy trần của bạn, không thể cùng anh dùng bữa tối”.

Trời trong nắng ấm, vạn dặm trời quang, mùa xuân lặng yên biến mất, mùa hè quang minh chính đại đến.

Lệ Trọng Mưu quay đầu, hưởng thụ hơi ấm của mùa hạ, lần lượt lướt qua Đồng Đồng cùng Trương Hàn Khả đang ngửa đầu nói chuyện với Lâm Kiến Nhạc.

Lệ Trọng Mưu cảm thấy trong lòng mình lúc này có điểm dao động không tầm thường, cùng ánh mặt trời kia giống nhau không chút kiêng nể chiếu vào trái tim.

Thanh âm của hắn như trước bằng phẳng vừa phải: “Được rồi, bữa tiệc kết thúc, tôi đến đón em”.

Lại hàn huyên trong chốc lát mới cắt đứt. Lệ Trọng Mưu nghe ra được cô ta rất cao hứng.

Hắn khoan thai bước trở về, chỉ thấy ba người kia đồng loạt quay đầu, ánh mắt thẳng tắp quan sát hắn.

Biểu tình trên mặt Ngô Đồng Đồng có chút cổ quái.

Lệ Trọng Mưu cảm thấy kì lạ, chủ động hỏi: “Làm sao vậy ?”

“Con, là ba cùng mẹ……. nghịch lửa mà có?”

Tiểu bằng hữu Trương Hàn Khả lúc này cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm dáng người cao ngất, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, chờ đợi câu trả lời của hắn. Mà Lâm Kiến Nhạc đứng ở bên cạnh sắc mặt xấu hổ, một bộ dáng gây họa, đến hít thở cũng không dám.

*******************

Hành trình trên xe.

Lâm Kiến Nhạc lần thứ 34 xuyên thấu qua cặp kính cận trộm nhìn đến Lệ Trong Mưu đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau.

Lệ Trọng Mưu lúc này rốt cuộc mở mắt ra.

Lâm Kiến Nhạc ngồi thẳng lưng quyết định tự thú: “Đồng Đồng hỏi tôi, ngài cùng mẹ hắn cãi nhau có phải hay không vì ngài thích mẹ hắn. Tôi nói không biết”.

Lệ Trọng Mưu không nói lời nào, chỉ hơi hơi nhíu mày.

Lâm Kiến Nhạc cùng hắn công tác đã nhiều năm, biết động tác này của hắn là ý bảo chính mình tiếp tục.

Hắn nuốt nước miếng nói tiếp: “Sau đó thiếu gia hỏi tôi, nếu không thích, làm sao có thể có hắn. Tôi nói……”

“Cậu nói nó là tôi cùng mẹ nó nghịch lửa mà có”

Lệ Trọng Mưu nói tiếp lời hắn, trên mặt không có biểu tình gì, một chút đều không có. Vẻ mặt như vậy thực làm cho Lâm Kiến Nhạc thấy sợ hãi. Hắn hiểu khá rõ lão bản của mình càng là bình tĩnh, càng là tai vạ đến nơi.

Lâm Kiến Nhạc không một lời phản bác, nhắm chặt mắt lại, dùng sức gật đầu.

“Kiến Nhạc, gọi điện thoại về công ty”, Lệ trọng Mưu như trước thực bình tĩnh nói, Lâm Kiến Nhạc căng tai lên nghe.

“Nói cậu muốn hủy bỏ thời gian nghỉ đông của mình trong 5 năm tới”