Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 29: In dấu son




Trên đường đi, phong cảnh hai bên đường luân phiên thay đổi, tuyết mùa đông chậm rãi tan, khí lạnh cũng bớt dần, hy vọng của mùa xuân chầm chậm nảy mầm.

Nhìn hàng liễu đón gió nhảy múa đã nhiễm sắc xanh lục, từ xa xa nhìn lại, giống như một tầng sương mù lục sắc.

“Về nhà rồi!” Lúc xe ngựa dừng lại trước cửa, thân mình nho nhỏ của Hồng Nhiễm không đợi xe dừng hoàn toàn đã lao xuống, chạy đến đại môn, đập cửa hét vang, kêu như muốn xé họng: “Chúng ta đã về, chúng ta đã về!”

Về nhà! Lúc Thanh Y đỡ Vũ Lâm xuống thấy được tiểu lâu quen thuộc, Tây Hồ thân quen, hương vị quen thuộc kia, đôi mắt bắt đầu cay cay. Nàng nhìn Vũ Lâm, phát hiện nước mắt nàng đã lăn dài trên gò má, trong suốt xinh đẹp.

“Khóc cái gì? Không phải chúng ta đã về nhà rồi sao?” Thanh Y nghẹn ngào nói.

“Không phải chính nàng cũng khóc sao, còn nói ta.” Vũ Lâm liếc mắt xem thường, phong tình vạn chủng.

Thanh Y lau mặt mình một chút, thấy tay đầy nước mắt nóng ấm.

Hồng Nhiễm kích động kéo tay hai người vào bên trong, lực đạo kia khiến Thanh Y và Vũ Lâm cảm nhận được nỗi kích động của nàng.

Bị nàng kéo vào lầu các, phát hiện bài trí bên trong không nhiễm một hạt bụi, không hề di chuyển chút nào, thật giống như mình chưa hề rời đi, mà ở ngay nơi này, chỉ mới đi một lát, nhìn hoa nở thoáng chốc thôi vậy. Hết thảy ở nơi này đều im lặng chờ đợi mình, đoạn kí ức ngắn ngủi mà thống khổ tựa như chỉ trong nháy mắt.

Lúc Mạc Ngôn rời đi đã dặn dò chu đáo hết thảy, hạ nhân và người của các cửa hàng cũng chỉ nghĩ chủ nhân và phu nhân đi kinh thành du ngoạn một chuyến, cho nên chờ đến lúc các nàng trở về, mọi việc đều tiến hành không chút lộn xộn.

Hạ nhân đun một bồn nước ấm để các nàng đón gió tẩy trần. Sau bình phong, nước nóng toả ra sương mù lượn lờ. Giữa mông lung, hai đôi mắt cùng rưng rưng, ở trong mắt đối phương đều thấy tràn đầy điều gì đó. Trường kiếp nạn này đối với các nàng mà nói giống như đã chết một lần, vĩnh biệt quá khứ, giờ tẩy đi kí ức không sạch sẽ của kiếp trước.

Thanh Y nhẹ nhàng ma sát tấm lưng trắng nõn của Vũ Lâm, đau lòng mơn trớn hồ điệp cốt* xinh đẹp vốn đã gầy yếu nay càng thêm yếu ớt của nàng.

(*xương bả vai)

“Lâm nhi…… Ta nhất định phải vỗ béo nàng, béo phì phì, như một con mèo mập vậy.” Thanh Y hôn lên lưng nàng, như cánh bướm bay múa nhẹ lướt qua, hạ xuống thật nhiều dấu vết.

“Được, ta để nàng nuôi, ngày ngày đều ăn thật nhiều, mãi đến khi ta mập không động đậy nổi, được không?” Vũ Lâm trông thấy từng giọt lệ rơi vào nước, hoà tan, liền nghĩ tới mọi thống khổ sẽ luôn có ngày biến mất.

Thanh Y đột nhiên dùng sức ôm Vũ Lâm, như thể phát điên hôn nàng, cắn nàng. Hai người sống chết ôm nhau khiến bọt nước bắn ra, hơi nước lượn lờ trong không khí. Trong mắt các nàng chỉ có nhau.

Nước không thể dập tắt thứ hoả diễm đang cháy, các nàng thề thốt muốn cả hai hoàn toàn thiêu đốt, đốt thành phấn, trộn lẫn cùng nhau, không phân ra. Không có lẫn nhau không có thế gian không có ai khác, chỉ có đoàn hoả diễm kia.

Cho đến khi thế giới an tĩnh lại, Vũ Lâm ôm Thanh Y, run run, nỉ non. Mặt nước gợn sóng, cũng giống nội tâm các nàng lúc này, từ từ bình ổn.

“Lâm nhi, đừng rời xa ta.” Thanh Y cắn lên vai nàng, cắn mạnh ngập sâu vào thịt, cắn đến chảy máu.

Lúc Thanh Y ngẩng đầu đôi mắt đã đầy lệ, khoé miệng vương máu khẽ nhếch, nhìn biểu tình cắn răng nhẫn nại của Vũ Lâm, nói: “Vậy là kiếp sau ta có thể tìm được nàng.”

Vũ Lâm nở nụ cười, đáp: “Ngốc, vết thương sẽ luôn có một ngày lành lại, làm sao có thể vĩnh viễn lưu lại, đến tận kiếp sau được.”

Vũ Lâm đứng dậy, khoác áo khoác, không thể ý đến thân thể ướt đẫm nước của mình, trần trụi đi tới trước bàn trang điểm, lấy hộp son ra, dùng tay quệt một chút, thoa lên vết thương. Huyết hồng, son hồng, như thể một đoá hoa bằng máu kiều diễm ngạo nghễ nở rộ trên vai nàng, lẫm liệt, xinh đẹp, chỉ vì người.

Thanh Y nhìn Vũ Lâm, một nữ tử thánh khiết như thể đoá phù dung trong nước, thân thể trần trụi giống nhau không chỉ dụ hoặc mình, mà còn trao cho mình sự ấm áp cùng an ổn. Các nàng ở bên nhau vốn là chuyện thế giới này không chấp nhận, nhưng mà, linh hồn cô độc gặp linh hồn tịch mịch, trừ ôm lấy nhau ra cũng không còn ý nghĩ nào khác.

Thanh Y lấy cây trâm trên đầu xuống, đưa cho Vũ Lâm, nói: “Ta cũng muốn có một dấu ấn như vậy, chúng ta giữ lấy để kiếp sau tìm được nhau.”

Vũ Lâm đi tới phía sau Thanh Y, tấm vải che trên người Thanh Y chậm rãi rơi xuống chân, để lộ thân thể trắng nõn xinh đẹp. Vũ Lâm hôn lên vai nàng, lưu lại hàng loạt dấu hôn nhỏ vụn hồng nhạt.

“Sẽ đau lắm.” Vũ Lâm đau lòng nói.

“Nàng còn có thể nhịn được, ta sợ cái gì?” Thanh Y vươn tay nắm tay Vũ Lâm, để khiến nàng tin tưởng.

Lúc kim châm bén nhọn đâm vào thân thể, Thanh Y cảm động vô cùng, đây là người mà mình yêu nhất tự trao cho mình lời hứa kiếp sau. Nàng đang lưu lại trên người mình chính là dấu vết thiên trường địa cửu.

Vũ Lâm liếm đi máu vương trên miệng vết thương, nhẹ nhàng thoa son lên, sắc đỏ của son sẽ ngấm vào da thịt, vĩnh viễn đều khiến nơi này lưu lại dấu ấn của mình.