Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 25: Tha hương gặp lại cũng không nhận ra




Cảm giác thân thể mình chìm sâu giữa lớp chăn bông mềm mại ấp áp, được chăn bông thật dày ôm lấy thân thể, kí ức rét lạnh kia cùng theo đó mà biến mất, hơi ấm lại trở về với thân mình.

Đến lúc ánh dương quang ấm áp chiếu lên người, Thanh Y nhẹ nhàng chớp mắt, khi mở mắt ra liền thấy bức màn tỉ mỉ thêu hoa cùng chim chóc trên giường. Cảm giác mềm mại cùng trọng lượng rất nhẹ khi da thịt tiếp xúc với chăn khiến Thanh Y hiểu được đây là một nhà phú quý tới mức nào.

“Lâm nhi……” Thanh Y bật dậy, nghĩ tới Vũ Lâm không ở bên cạnh, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lúc này cửa mở ra, một nữ tử búi tóc kiểu nha đầu bưng thau nước tiến vào. Nàng thấy Thanh Y muốn dậy, liền lập tức tiến lên đỡ lấy người Thanh Y.

“Tiểu thư.”

“Lâm nhi đâu? Chính là nữ tử cùng ta đến đây.” Thanh Y bắt lấy tay nàng, vội vàng hỏi. Nếu hiện tại không thể thấy Vũ Lâm ngay, nàng sẽ nóng lòng đến chết mất.

“Thỉnh tiểu thư không cần lo lắng, vị cô nương kia hiện đang ở phòng bên cạnh, đại phu đã khám cho nàng rồi.” Vị nha hoàn này cử chỉ tiến thối có lễ, không giống một nha đầu bình thường.

Thanh Y không lập tức an tâm, cầu xin nàng để mình tới gặp Vũ Lâm: “Ta muốn tới nhìn nàng một cái, chỉ nhìn một chút thôi, được không?” Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thanh Y lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, đừng nói là nam tử, cho dù nữ tử cũng sẽ động tâm.

Nha hoàn kia gật gật đầu, nói: “Ta dẫn cô nương đi.”

Được Thanh Y nhướn mi cười, quyến rũ đến khiến nha hoàn kia đỏ mặt.

“Thỉnh tiểu thư rửa mặt chải đầu trước, ăn sớm một chút, chủ nhân nhà ta đã phân phó nhất định phải tiếp đón tiểu thư cẩn thận.” Nha hoàn rời đi, không lâu sau liền bưng một chiếc làn vào, bên trong đựng một vài đĩa thức ăn nhỏ gọn màu sắc phong phú, đã sớm hấp dẫn dạ dày Thanh Y. Hơn nữa lo lắng Thanh Y đã lâu chưa ăn, lập tức ăn khai vị không tốt, nên mỗi thứ đều rất ít, tất cả cũng đều là vài món tốt cho tiêu hoá.

Thanh Y nhấc đũa, ăn một miếng, phát hiện hương vị tốt lắm, chỉ là món điểm tâm ngọt lại chẳng hề chạm tới.

Ăn qua loa xong sớm một chút, nàng đi theo nha hoàn dẫn đường. Sau khi ra khỏi cửa mới phát hiện nơi này dầm cùng cột nhà được chạm khắc sơn vẽ, có tiểu kiều lưu thuỷ của Giang Nam, lại dung nhập với khí thế khoáng đạt của hoàng thành.

Phòng Vũ Lâm ở cách vách Thanh Y, đi vài bước là đến. Thanh Y tràn ngập cảm kích nói: “Đa tạ chủ nhân cô nương, nếu không phải chủ nhân nhà ngươi thì chúng ta không biết phải làm sao mới được?”

Nha hoàn kia cúi đầu nhoẻn cười: “Kỳ thật không nên cảm tạ chủ nhân nhà ta, nếu không phải trên y phục hai người có hương vị ấy thì chủ nhân nhà ta đã sớm mặc kệ rồi. A!” Đột nhiên phát hiện mình nói lỡ lời, nha hoàn hoảng sợ nhìn bốn phía, sau đó cúi đầu không nói nữa, chờ tới khi đưa Thanh Y vào sương phòng cách vách rồi liền yên lặng lui ra.

Vũ Lâm im lặng nằm trong phòng, nếu không phải cánh mũi hơi rung cùng lồng ngực phập phồng biểu hiện nàng vẫn bình yên còn sống thì trái tim Thanh Y thiếu chút nữa đã tan nát.

“Lâm nhi……” Thanh Y cầm tay Vũ Lâm áp lên má mình, chậm rãi ma sát, mềm nhẹ hôn, chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ khiến nàng tỉnh giấc, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.

“Lâm nhi……mau khoẻ lên đi, chúng ta cùng nhau về nhà được không?” Nước mắt Thanh Y rơi lên tay Vũ Lâm, chậm rãi lăn xuống, lại bị một bàn tay thình lình đón được.

“Ngươi……” Thanh Y bật dậy, phòng bị nhìn hoa y nam tử phong lưu phóng khoáng trước mắt, một đôi mắt hoa đào đầy ẩn tình.

Thanh âm câu hồn kia nói: “Rơi lệ thương thân, tội gì phải vậy?”

Thanh Y nhìn cách ăn mặc cùng khí chất của hắn, đoán hắn chính là chủ nhân của nhà này, liền lễ phép lại xa cách cúi người, nói: “Đa tạ công tử chiêu đãi, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích.”

Công tử kia đáp: “Thấy mỹ nhân gặp nạn, sao có thể không cứu!”

Thanh Y quay cuồng qua lại giữa mối dây dưa giữa nam và nữ, sao có thể không nhìn ra đây là một nam tử phong lưu dễ dàng khiến nữ nhân yêu thương, lại vết thương đầy người? Ngoái nhìn Vũ Lâm vẫn còn đang ngủ yên, không khỏi lo lắng.

“Nàng……” Thanh Y cấp bách muốn biết đáp án.

Lại đột nhiên nghe thấy thanh âm lạnh lùng của một nữ tử bên ngoài nói: “Hai ngươi có quan hệ gì?”

“Ta không cần thiết phải nói cho ngươi.” Tình cảm kia, không phải Thanh Y xấu hổ nói với ngoại nhân, chỉ là nàng chán ghét bị ra lệnh như vậy. Thanh Y cũng là một nữ nhân cao ngạo, nàng cần xây nên một bức tường thành càng cao hơn nữa, bảo hộ tôn nghiêm của mình.

“Không nói, vậy cứ chờ nàng vĩnh viễn ngủ đi.” Cửa, một bạch y nữ tử ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ thực lớn, phía dưới chiếc ghế có hai cái bánh xe thực lớn giúp nàng tiện hành động.

“Không thể! Mạc Ngôn, sao ngươi lại ở chỗ này?” Thanh Y không thể tin được hai mắt của mình. Mạc Ngôn, hay có thể nói là một Mạc Ngôn không thể đi được.

Đôi mắt lạnh lùng không chút hơi ấm kia nghe thấy hai chữ “Mạc Ngôn” liền lập tức loé sáng.

“Ngươi và nữ nhân xấu xí trên giường rốt cuộc có quan hệ gì?” Lời “Mạc Ngôn” kia nói khiến Thanh Y tin tưởng đây không phải là Mạc Ngôn thiện lương kia.

“Nàng là thê tử của ta, ở trong mắt ta thì còn đẹp hơn ngươi vạn lần.” Thanh Y cắn răng nói. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép Vũ Lâm chịu bất cứ khuất nhục gì.

“Tốt lắm!” Nàng kia gật đầu, vẻ mặt đã lạnh như tuyến ngàn năm không tan. Nàng làm một thủ thế, thị nữ phía sau thật cẩn thận giúp nàng rời đi.

“Thê tử của cô nương không có việc gì đâu, nàng cần hảo hảo tu dưỡng thôi.” Thanh Y muốn chạy theo để hỏi tình hình Vũ Lâm lại bị nam tử bên cạnh chặn lại.

“Ta……” Lòng Thanh Y vẫn không yên.

Nam tử kia một bộ đau lòng nhìn Vũ Lâm, nói: “Kia vốn là giai nhân xinh đẹp tới mức nào ah……”

Thanh Y không khỏi phật ý, nam tử kia hiểu lòng nữ nhân, nói: “Ta là chủ nhân nhà này, đó là nương tử của ta, ít nhiều đắc tội mong có thể lượng thứ. Mỹ nhân có thể gọi ta là Đa Tình Công Tử. Tin ta, nương tử của ta cũng không có ác ý, thê tử của cô nương thân thể hao tổn quá lớn, vốn nên tu dưỡng cho tốt, nhưng lại vẫn hô cái tên ‘Thanh Y’, cho nên rơi vào đường cùng mới phải ra hạ sách này.”

“Vậy nàng sẽ không có việc gì chứ?” Thanh Y lo lắng hỏi. Lâm nhi ngốc, bị thương đến vậy mà vẫn còn nhớ đến mình. Phân ấm áp kia cuộn trào trong lòng, hoá thành thiên ngôn vạn ngữ.

“Cô nương nên tin tưởng nương tử của ta, nàng là đại phu tốt nhất trên thế gian này.” Đa Tình Công Tử nói, sự kiêu ngạo không cần nói cũng thấy được.

Thanh Y suy nghĩ lại hết thảy, tựa hồ đều chỉ hướng Mạc Ngôn.

Lúc này ta nhất định phải bảo hộ nàng. Thanh Y dựa vào Vũ Lâm, ngửi hương thuốc trên người nàng, âm thầm thề thốt.

Hết chương 25