Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 17: Điểm giáng thần




(Vệt son môi)

Sáng sớm, bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa tuyết. Dưới sắc trời hôn ám, từng bông tuyết trắng noãn bay lả tả, nhẹ nhàng múa lượn giữa tầng không.

Lần đầu tiên trông thấy tuyết phương nam, không khỏi ngạc nhiên, bàn tay vươn ra khỏi tán dù, đón lấy mấy bông tuyết, cảm thụ cảm giác mát lạnh khi tuyết tan trong lòng bàn tay.

Vũ Lâm cùng Thanh Y che chung một tán dù, đi ra khỏi cửa sau Tình Vũ Lâu. Yên Chi mở cửa cho các nàng, nhìn hai người rời đi. Trước khi đi, Yên Chi tựa lên cạnh cửa, cười quyến rũ: “Hai vị quan nhân, nhớ lần sau lại đến!”

Vũ Lâm và Thanh Y liếc một cái. Các nàng cùng nhau giả trang nam tử lại gắt gao tựa sát vào nhau, nhìn nhau cười.

“Yên Chi, cám ơn ngươi.” Thanh Y chân thành nói lời cảm tạ.

“Nếu ngươi có thể thường xuyên đến, Yên Chi sẽ càng cao hứng.” Yên Chi tiến lên, xuất kỳ bất ý lưu lại một dấu hôn bên môi Vũ Lâm, không nhẹ không nặng, vừa vặn để lại một vết son hồng.

Vũ Lâm ngây người không biết làm sao mới phải. Thanh Y kéo Vũ Lâm ra phía sau, trợn mắt lườm Yên Chi đang cười đến giống yêu tinh: “Nàng là của ta, dù ngươi là tỷ muội cũng không được.”

“Hiểu mà hiểu mà!” Yên Chi cười đến run rẩy.

Thanh Y xoay người, dùng tay áo lập tức lau vết son đã khô kia, rồi tự chính mình bù lại, bao trùm toàn bộ khuôn mặt kia bằng dấu vết của mình mới bỏ qua.

“Thanh Y thật nhỏ mọn.” Yên Chi bĩu môi, trêu chọc Thanh Y vẻ mặt đầy khẩn trương.

“Cẩn thận về sau ta không bao giờ để ý tới ngươi nữa.” Thanh Y bỏ lại những lời hoàn toàn không có tính uy hiếp gì, rồi kéo tay Vũ Lâm ly khai.

Chờ đi ra khỏi con ngõ nhỏ kia, tuyết đã rơi nặng hạt, trắng xanh phi vũ giữa thiên địa.

Vũ Lâm kéo tay Thanh Y, cùng đỡ nhau, cẩn thận đi trên con đường ẩm ướt.

Thanh Y bọc kín mít tay Vũ Lâm, hỏi: “Có lạnh không?”

Vũ Lâm cười lắc đầu, Thanh Y vĩnh viễn là người lo lắng thái quá, nhưng mà những lời này có nói một trăm lần cũng đều khiến người ta thoải mái.

“Chúng ta mau về nhà thôi.”

“Ừ.”

Lúc đi ngang qua chợ, đã có thưa thớt người tới, ven đường đã sớm có người bày hàng buôn bán. Sữa đậu nành nóng hôi hổi được bưng lên bàn, lão phu phụ chất phác hoà ái cười, đón Thanh Y cùng Vũ Lâm đi ngang qua. Bên cạnh có cô gái tóc hai bím đang cúi đầu rửa hành, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn các nàng.

Thanh Y cùng Vũ Lâm chọn một góc sạch sẽ bên trong, gọi một chén sữa đậu nành, một chén đậu hũ.

“Được, ngài chờ.”

Chờ đậu hũ được bưng lên bàn, Vũ Lâm cẩn thận dùng đũa lấy hành trang trí trong bát ra rồi mới đưa tới trước mặt Thanh Y.

Giữa sáng sớm lạnh băng có thể uống cốc sữa đậu nành nóng hổi, thân thể cũng cảm thấy ấm áp.

Thanh Y múc một muỗng, đưa tới bên miệng Vũ Lâm, nhìn nàng hé miệng ăn, nói: “Ăn ngon phải không?”

Vũ Lâm cũng đồng dạng, ăn xong hỏi: “Uống ngon không?”

“Ừ.” Thanh Y không nếm được vị gì, nhưng mà nàng lại cảm thấy đó là hương vị tốt đẹp nhất trên đời. Cười gật đầu, đổi lấy nụ cười thoả mãn của Vũ Lâm.

Người qua đường ngồi ăn điểm tâm bên cạnh nhìn động tác vô cùng thân mật của các nàng, hai công tử tuấn tú ở trước mặt công chúng tình chàng ý thiếp, còn tưởng chỉ thấy trong sách vở.

Thiếu nữ vừa rồi vẫn vẻ mặt đỏ bừng hoài xuân đã biến thành tái nhợt, trái tim như bừng nở rộ giữa mùa xuân lập tức héo tàn. Mất mát dày vò mớ hành đang rửa, lại lén liếc nhìn hai nàng, lại càng cảm thấy đó là một hình ảnh đẹp đẽ.

Thực đáng tiếc cho một công tử ca tuấn tú như vậy. Có người thầm thở dài trong lòng.

Một đường bước chậm giữa màn tuyết, nhìn từng bông tuyết bay lất phất chậm rãi tích dày hơn, che phủ thế giới này. Trên mái ngói, trên cây, trên tảng đá, từng lớp tuyết đọng không dày quá tô điểm thêm cho bức tranh thuỷ mặc vùng sông nước Giang Nam, khiến nơi này có một vẻ phong tình khác biệt.

Bên Tây Hồ đã tích được một chút tuyết, ngọn núi xanh ở xa xa nhìn lướt qua đã điểm xuyết thêm chút sắc trắng bên cạnh. Vũ Lâm đột nhiên chạy tới, dấu chân nho nhỏ in trên nền tuyết trắng noãn, cùng bạch sắc y phục hôm nay cơ hồ hoà hợp thành một thể.

Nàng bắt đầu nhảy múa giữa trời tuyết, dáng người uyển chuyển như chú bướm nhẹ nhàng bay lượn.

Thanh Y nhất thời hứng khởi, cũng gia nhập điệu múa của nàng. Bước đi của hai người không cần trao đổi, chỉ cần ánh mắt kia là có thể thấu hiểu lẫn nhau.

Chơi đùa thoả thích. Thanh Y cúi người, nắm lên một ít tuyết, áp chặt, ném về phía Vũ Lâm đang say mê múa không thôi.

Vũ Lâm bị bất ngờ tập kích liền không cam lòng, cũng lập tức phản kích. Cầu tuyết bay tới bay lui giữa không trung, tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng cười sung sướng vui vẻ quẩn quanh giữa màn tuyết.

“A! Mệt quá.” Cuối cùng Thanh Y bắt được Vũ Lâm, lại mệt đến nỗi đi không nổi, nhân thể ôm được người kia, cùng song song ngã lên nền tuyết. Nhiệt khí hai người thở ra vây quanh các nàng, khuôn mặt cùng đỏ ửng đầy tươi cười như thể hài tử.

Trước kia Vũ Lâm chỉ dám ở trong căn phòng ấm áp, từ rất xa xem đám hài tử của những người hầu cùng nhau nghịch tuyết, hâm mộ những hài tử tự do ấy. Hiện tại, rốt cục cũng có người có thể cùng nàng, hơn nữa còn chơi đùa thoả sức như vậy, tâm tình kích động mãi không bình tĩnh lại được.

“Vui quá!” Vũ Lâm như thể chú mèo nhỏ dùng mặt mình cọ cọ Thanh Y, đôi mắt trong suốt viết rõ ràng hai chữ thoả mãn.

“Ha ha.” Không biết Thanh Y xoã tung mái tóc Vũ Lâm khi nào, mái tóc đen dài tản ra trên nền tuyết trắng, xinh đẹp quyến rũ. Thanh Y đè lên người Vũ Lâm, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Vũ Lâm cũng vươn tay, tháo bỏ ngọc quan của Thanh Y, để mái tóc nàng buông lơi lên người mình, phi tán.

Mái tóc buông xuống tạo thành một không gian nho nhỏ, hai người hô hấp lẫn nhau thứ không khí mình thở ra, kia phân vô cùng thân thiết, kia phân ái muội, khiến hai trái tim đập rộn ràng không thôi.

Hôn, ôm, cười nói, thẳng đến khi sắc xanh cùng trắng giao triền cùng một chỗ, hai người bị tuyết rơi đầy trời bao trùm, hoàn toàn bao phủ.

Lúc về tới nhà, nha hoàn Mạc Ngôn mới tới đã đổ đầy một bồn nước ấm, nhìn thấy hai người toàn thân chật vật trở về, chỉ cười nhẹ, yên lặng chuẩn bị xiêm y các nàng cần.

Sau bình phong, hai người luống cuống tay chân muốn cởi xiêm y giúp đối phương, lại phát hiện càng làm càng loạn. Tức giận liếc nhìn nhau một cái, lại tự cởi của mình.

Toàn thân được nước ấm bao phủ, thoải mái đến muốn thở dài. Thanh Y nhìn Vũ Lâm ở đối diện, phát hiện khuôn mặt hồng nhuận nhỏ nhắn của nàng chìm thấp dưới nước.

“Vũ Lâm, nàng……” Thanh Y vội vàng nhỏm dậy, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vũ Lâm mở mắt, cũng không hề cảm kích, ngược lại khẽ nhéo lên cánh tay nàng.

“Vì cái gì chứ?” Thanh Y vô tội nhìn nàng.

Vũ Lâm cắn môi dưới, chỉ vào cổ mình, Thanh Y vẫn không phát hiện, thẳng đến khi mặt nước phản chiếu cần cổ một mảnh đỏ bừng mới sực nhớ nụ cười đầy thâm ý của Yên Chi lúc sáng.

“Đều là do nàng làm hại.”

Thanh Y cũng chỉ vào xương quai xanh xinh đẹp của mình, nói: “Đừng chối, đây cũng là do nàng làm mà.”

Vũ Lâm nhìn da thịt kia, cơ hồ không còn chỗ nào trắng, khuôn mặt liền đỏ bừng, chúi đầu xuống nước, lúc này Thanh Y cũng không cứu nàng, ngược lại cười đến run rẩy cả người, vui vẻ không thôi.

“Sao ta có thể làm chuyện như vậy, thực không biết xấu hổ mà.” Vũ Lâm tự nói thầm trong lòng. Đợi đến khi nín thở đến không nổi nữa, đành phải nhô lên khỏi mặt nước để thở, khuôn mặt tuyệt mỹ của Thanh Y đã gần ngay trước mắt, đôi mắt hẹp dài không có ý tốt.

“Nàng muốn làm gì?”

“Nàng nói xem?” Ngón tay Thanh Y lướt dọc theo xương sống Vũ Lâm, chậm rãi di chuyển xuống dưới, xẹt qua tấm lưng trơn bóng kia, thẳng xuống dưới nước, tới eo nàng. Ngón tay vẽ vòng vòng, khiến Vũ Lâm không nhịn được khẽ run.

“Đừng……” Lời còn lại đã bị Thanh Y nuốt vào bụng.

Lúc Mạc Ngôn tiến vào thấy các nàng vô cùng thân thiết, sắc mặt không hề thay đổi, nhẹ nhàng đặt y phục xuống, xoay người rời đi.

“Thanh Y, nàng hư quá!” Vũ Lâm hờn dỗi, đẩy Thanh Y, núp dưới nước, không chịu ra.

Thanh Y nói: “Mạc Ngôn sẽ không nói gì đâu, nàng sợ gì?” Kết quả lại bị nhéo một cái. Tuy lực không lớn, nhưng mà Thanh Y thực hoài nghi không biết có phải Vũ Lâm nhéo đến nghiện rồi không.

Tắm rửa xong, mặc y phục, Thanh Y cùng Vũ Lâm nhẹ nhàng giúp đối phương lau khô tóc.

Thanh Y giúp Vũ Lâm chải đầu búi tóc. Vũ Lâm nhìn hai người trong gương, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu, cảnh tượng tuy giống nhau nhưng cảm xúc lại khác biệt.

“Không phải nàng muốn biết tướng công nàng làm thế nào để nuôi sống nàng sao?” Thanh Y cúi người, cười nói.

“Không, Thanh Y, ta……” Vũ Lâm vội vàng muốn ngăn cản nàng. Nàng biết lời mình nói tổn thương Thanh Y sâu sắc, nên nàng thà rằng cái gì cũng không hỏi không biết còn hơn.

Thanh Y cười tỏ vẻ không sao cả, lấy một chiếc hộp gỗ trang trí tinh mỹ ở bên cạnh tới, lấy ra một chiếc hộp ngọc lưu ly nho nhỏ xinh đẹp, lúc mở ra có một cỗ hương thơm hợp lòng người bay vào mũi. Bên trong là son, màu sắc rất đẹp, Vũ Lâm dùng son lâu như vậy đương nhiên biết thứ này là thượng phẩm.

“Thực khá.” Vũ Lâm kinh ngạc cảm thán.

“Đương nhiên, đây đều là dùng bí phương đặc chế. Đừng coi thường một hộp nho nhỏ này, giá trị lại cực kì xa xỉ đó.” Thanh Y dùng đầu ngón tay quệt một chút, điểm lên mặt Vũ Lâm, nhẹ nhàng thoa đều. Vũ Lâm cũng giúp Thanh Y tô điểm.

Đôi môi được điểm tô sắc son đỏ tươi, tiên diễm ướt át.

“Thật đẹp.” Thanh Y cười.

“Nàng cũng vậy.”

Không biết ai là người hôn trước, dấu son đỏ tươi hôn tán loạn, khiến khuôn mặt hai người biến thành một phiến hồng sắc.

Sau khi lùi lại, nhìn người trước mặt liền nhịn không được bật cười.

Hết chương 17

_