Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời

Chương 15: Kiên nhất thúc nguyệt quang, xướng bất hoàn thiên kiều bách mị lưu niên tự thuỷ




Bên mái hiên trên lầu có treo một chiếc phong linh nho nhỏ, lúc có gió thổi qua, thanh âm đinh đinh đang đang bắt đầu vang lên. Tiếng chuông thanh thuý phiêu đãng giữa tầng không, hoà cùng tiếng chuông từ ngôi cổ tự xa xa mờ ảo vọng tới, có một loại cảnh giới xa xưa.

Vũ Lâm thích nghe thanh âm này, nàng dời chiếc ghế dựa tới gần cửa sổ, tay chống cằm, ngây ngốc nhìn mái ngói màu đen như vảy cá bên ngoài, nhìn thiên không thân thiết của Giang Nam, nghe người bên ngoài dùng phương ngữ mềm nhẹ suy diễn cuộc sống bình thường ngàn năm không đổi của mình, bất tri bất giác bật cười thành tiếng. Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì Thanh Y đã đứng bên cạnh, nhìn chính mình, trong đôi mắt vũ mị ấy ẩn hiện ý cười.

“Nàng tới bao lâu rồi?” Vũ Lâm ngượng ngùng cúi đầu, ý cười trong trẻo trong đôi mắt Thanh Y khiến nàng cảm thấy mình giống một hài tử.

“Cũng không lâu. Lâm nhi, nàng thích nơi này thật đấy.” Thanh Y ngồi xuống cạnh Vũ Lâm. Chiếc ghế tựa nho nhỏ chứa hai người có chút miễn cưỡng, Vũ Lâm không thể không ôm lấy nàng, miễn cho hai người đều ngã xuống.

“Đúng vậy!” Vũ Lâm lộ ra nét đỏ ửng e lệ của người thiếu nữ hoài xuân.

“Cho tới giờ còn chưa từng trải qua những ngày như vậy, không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở mình hoàn thành thân phận của chủ mẫu, hơn nữa……”

“Còn có người có thể vĩnh viễn bên nàng!” Thanh Y cười nói. Vươn tay, xoa xoa bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Vũ Lâm, cúi đầu, hà hơi.

“Sao tay lại lạnh như vậy?” Thanh Y nhíu mày: “Bao tay ta đưa cho nàng đâu?”

Thế này Vũ Lâm mới nhớ ra thứ đồ tinh xảo sáng sớm nay Thanh Y đưa cho nàng, thì ra mình bỏ quên mất.

Thanh Y tức giận chọc nàng một cái: “Cẩn thận thân thể của chính mình.”

Vũ Lâm có chút cảm động, phần quan tâm ấm áp kia như một cơn gió mát dịu dàng, mềm nhẹ, lại có thể xua tan hết giá rét.

“Thanh Y, ta……” Vũ Lâm đột nhiên muốn nói mà ngại, nét mặt một bộ khó xử.

“Sao vậy?” Thanh Y đùa nghịch mái tóc hai người, những lọn tóc thật dài quấn lấy nhau, xen lẫn cùng nhau, càng quấn càng chặt, như thể vĩnh viễn cũng không phân ra được.

“Làm sao chúng ta có nhiều tiền như thế?” Vũ Lâm rốt cục gom đủ dũng khí nói, nỗi lo lắng cùng bi thương hiển lộ rõ ràng trong ánh mắt.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không để nàng đi theo ta mà phải sống những ngày khổ sở đâu.” Thanh Y ôn nhu hôn lên trán nàng, động tác nho nhỏ vô cùng thân thiết như vậy khiến người ta cảm thấy thoải mái.

“Ta không cần nàng dùng thứ tiền này, ta thà hy vọng cái gì cũng không có còn hơn.”

“Tiền nào?” Đôi mắt Thanh Y nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt luôn nhìn nàng chăm chú giờ lại bị bóng đen dày đặc che khuất, thanh âm nàng trở nên trầm thấp, khiến Vũ Lâm kinh hãi.

Vũ Lâm kích động muốn nhỏm dậy, nàng sợ hãi phải đối mặt với một Thanh Y thế này. Nàng do dự mà không biết nên nói gì. Nên, hay không nên? Dưới sự an bài cẩn thận của Thanh Y, nàng chẳng hề phải nếm trải khổ sở, ngược lại càng sống qua những ngày hưởng phúc và an nhàn hơn lúc ở Tiêu phủ. Nàng yêu Thanh Y, nếu không sẽ không cùng người đó tới đây. Thanh Y trong mắt nàng không chỉ là một tỷ muội, một tình nhân, mà còn là đối tượng nàng vĩnh viễn dựa vào. Nhưng bóng ma trong lòng nàng vĩnh viễn là tiền này, là cuộc sống phồn hoa cùng hạnh phúc này. Cẩm y ngọc thực mà Thanh Y giữ trong tay là làm sao mà có? Lòng nàng bắt đầu sợ, sợ tiền này là Thanh Y kiếm ở nơi nào. Đây vĩnh viễn là điều khiến nàng bất an. Nàng thà rằng Thanh Y không có một đồng, hai người cùng sống qua những ngày nghèo khó chứ nàng không muốn như vậy.

“Thanh Y, ta……” Vũ Lâm muốn giải thích, nhưng lại phát hiện biểu tình Thanh Y đầy châm chọc, tuyệt mỹ dung nhan vặn vẹo.

“Nếu ta nói đúng là vậy, có phải nàng cảm thấy ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng thấy ghê tởm không?” Khoé môi Thanh Y run run. Nàng nhìn Vũ Lâm gần gũi kề bên như vậy, lại không nhìn thấu được ý tưởng trong lòng người kia, mà trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, Vũ Lâm ghét bỏ nàng. Lòng tự trọng yếu ớt bị bể nát. Nàng giống một con nhím tự võ trang, tự bảo hộ chính mình. Khi ánh mắt nàng bị nỗi thất vọng cùng phủ định nồng đậm che dấu, nàng không nhận ra gương mặt hàm chứa nước mắt liều mạng muốn giải thích với mình kia.

“Vũ Lâm, ta đã nghĩ nàng không để bụng.” Thanh Y đứng dậy rời đi. Nhưng những lọn tóc rối rắm cùng một chỗ níu giữ bước chân của nàng lại. Nàng lạnh lùng nhìn món tóc rối chặt lơ lửng giữa không trung không muốn tách ra kia, không dám nhìn gương mặt Vũ Lâm, nàng sợ nhìn thấy chữ chán ghét viết trên đó.

Nàng muốn rời đi, nhưng chẳng những không thể tách ra, ngược lại càng khiến cho tóc các nàng quấn chặt với nhau.

“Nàng nói tóc ta có phải rất đáng bị coi thường không?” Thanh Y thê lương cười, vung tay chặt đứt tóc mình, xoay người bước đi.

Vũ Lâm nhìn đoạn tóc bị cắt đứt lưu lại trên tóc mình, vô lực khóc té trên đất. Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi……Vũ Lâm ôm chính mình, không ngừng xin lỗi với không khí trống rỗng lạnh như băng.

Thực xin lỗi! Từ rất xa, Thanh Y dùng ống tay áo lau đi nước mắt.

***

Chốn yên hoa, phồn hoa mười dặm, lời ngon tiếng ngọt hoà tiếng cười của nữ nhân như thể lời diễn kịch, uyển chuyển mê người, nói hết mực ôn nhu lại cũng không ra một phần tình cảm.

Ai nói con hát trời sinh vô tình, kỹ nữ thì vô nghĩa, cam tâm tình nguyện tuyệt tình đây? Nếu không phải tại thế đạo, ai lại muốn đem thân thể mình hoá thành đoá lục bình, một áng mây cô độc?

Yên Chi ở thế giới ấy xem rõ hết thảy buồn vui, nhìn thấu bi hoan li hợp, thiên trường địa cửu đáng nực cười trên thế gian. Nàng nhịn không được cảm thán nhìn vị công tử hết một ly lại một ly rượu rót vào bụng, đôi mày như liễu tinh tế nhíu chặt kia.

“Thanh Y!” Nàng rốt cục vươn tay đè lại tay nàng ngăn cản: “Ngươi rõ ràng biết mình ngàn chén không say, lại vẫn tra tấn chính mình, hà tất phải vậy?”

Thanh Y gạt tay nàng, dốc thẳng rượu vào miệng, thà rằng chính mình chết chìm trong rượu, như thế vĩnh viễn cũng không cần đối mặt.

“Ai cần ngươi lo.” Thanh Y lầm bầm.

“Ngươi!” Yên Chi hít sâu một hơi, lắc đầu: “Ta đã nghĩ ngươi là người thông minh nhất trong đám tỷ muội chúng ta, ngươi trước nay vẫn khinh thường nam nhân, dẫm nát đám nam nhân dưới chân, không ngờ hôm nay lại vì một tên nam nhân như vậy mà hoài phí chính mình.”

“Ai nói là nam nhân?” Thanh Y cụp mi, nhìn ly rượu trong tay. Thực hận, hận chính mình vì cái gì vĩnh viễn không say, vì cái gì còn có thể nghĩ nhiều việc đến vậy.

“Vậy đó là?” Yên Chi kinh ngạc nhìn nàng.

“Nàng là nữ nhân, nữ nhân trong sạch nhất cô độc nhất cần ta nhất.” Thanh Y ngẩng đầu, nhìn gương mặt yêu diễm của Yên Chi, bi thương nói.

“Nhưng mà, Thanh Y, ngươi…….” Yên Chi muốn nói, lại phát hiện trừ bỏ lắc đầu ra thì không còn từ nào có thể hình dung cả.

“Ta rất yêu nàng, ngươi biết không?” Thanh Y gục lên bàn, bả vai gầy bất lực run rẩy.

Yên Chi đỡ nàng dậy, muốn nâng nàng vào phòng trong, lại bị nàng giãy ra. Thanh Y ôm Yên Chi, đôi đồng tử mờ mịt không tiêu cự.

“Đừng xem thường ta, cầu nàng, van xin nàng……” Từng tiếng lẩm bẩm rời rạc của Thanh Y khiến Yên Chi nhịn không được đau lòng. Yên Chi ôm đầu nàng, để nàng tựa vào ngực mình, để nàng có thể an tâm khóc.

Hết chương 15