[86] – Mỹ nhân có độc (4)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Khó chịu.
Thở không nổi.
Tả Ngôn mãnh liệt mở to mắt, trêи ngực có cảm giác bị ôm chặt, khiến cậu chợt hoảng hốt trong nháy mắt, trước kia, có một người vô số cả ngày lẫn đêm đều ôm cậu từ phía sau như vậy.
Nhưng mà sau khi thấy rõ khung cảnh xung quanh, lại xa lạ như thế.
Tả Ngôn cúi đầu nhìn bàn tay trước ngực, ngay cả tư thế đều giống nhau như đúc.
Kéo kéo bàn tay trắng trắn tròn tròn kia ra, Tả Ngôn ngồi dậy, nhìn bộ dáng ngủ đến thơm ngọt của người phía sau, trầm mặc một lát.
Anh bạn này sao có thể bò lên đây vậy ?
Mộng du à ?
Hệ thống yên lặng không nói lời nào.
Người trêи giường chuyển người một cái, quần áo nửa che che đậy đậy, hoạt sắc ninh hương.
Mới sáng sớm liền gặp hình ảnh như vậy, Tả Ngôn cũng chỉ yên lặng nhìn nhìn bụng thịt của hắn một chút, hơn nửa ngày mới vươn tay ra sờ sờ.
Xúc cảm cho một trăm điểm.
Tả Ngôn mặc quần áo đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, quay đầu lại dặn hạ nhân đang đứng trước cửa phòng là đừng làm phiền hắn ngủ.
Hạ nhân cúi đầu, “Vâng.”
Trong lòng lại cảm thấy bất khả tư nghị, xem ra, tên mới đến này sắp được làm chuyên sủng.
Tiêu Lưu Tuý nghe tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, mở to hai mắt, tên Chu Tư này, cùng tên Chu Tư được người bên ngoài đồn đãi, không quá giống nhau.
Vô cùng lo lắng mà chạy vào nhà vệ sinh, hai cô nương thoạt nhìn chưa lớn mấy đứng bên cạnh hầu hạ cho cậu, Tả Ngôn đem người đuổi hết ra ngoài.
Cậu cũng không phải đi ăn cơm, có gì để phải hầu hạ.
Hệ thống: “Phụ trách việc giúp ngươi chùi đít.”
Tả Ngôn tưởng tượng đến hình ảnh đó, một trận rét lạnh kéo đến, cuộc sống mà đến ngay cả bản thân cậu đều chùi không nổi cái ʍôиɠ, vậy sống còn có sức để làm chuyện gì nữa ?
Hệ thống cân nhắc ý nghĩa trong lời nói của cậu một chút, “Chẳng lẽ sống chỉ vì chùi đít ?”
Tả Ngôn vội vàng dừng lại, “Buông tha cho ʍôиɠ của ta đi, đừng nói nữa.”
Vì vậy ʍôиɠ, khiến Tả Ngôn cảm thấy triệt để không có thực ɖu͙ƈ.
“Hắn tỉnh chưa ?”
Quản gia sửng sốt, “Gia đang hỏi vị công tử ngày hôm qua ạ ?”
Đúng vậy, là hắn, là hắn, chính là hắn.
“Đã tỉnh.”
“Dẫn lại đây.”
“Vâng.”
Trong đầu Tả Ngôn lúc này bắt đầu rối rắm, lỡ như tên Các chủ này thật sự cho rằng cậu bắt hắn để ngủ hắn, vậy có khi nào lúc gặp mặt liền ném cho cậu một cái phi tiêu hay không ?
Tả Ngôn: “Hệ thống, nên làm sao bây giờ ?”
Hệ thống: “Ngươi tự mình làm thì tự mình nghĩ cách đi.”
Vấn đề là, cậu chuyện gì cũng đều không là, sớm biết vậy còn không bằng làm chuyện khác cho rồi.
… Thôi bỏ đi, đứng cũng đứng lên không nổi, còn có thể làm gì ?
Trong chốc lát sau, hai nha hoàn dẫn mục tiêu bước đến, trực tiếp khiến những người ở đây kinh diễm.
Ngày hôm qua ăn diện một thân nữ trang, khó tránh khỏi có chút không ra làm sao, hiện tại lại mặc nam trang vào, tóc dài buộc lên, từ xa dần dần bước đến gần…
Tả Ngôn: “Ta cảm thấy danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử của ta có thể sẽ không giữ được.”
Hệ thống an ủi cậu, “Đứng thứ hai thiên hạ cũng khá tốt rồi.”
Trêи người Tiêu Lưu Tuý mặc một ngoại bào màu đỏ, hơi lộ ra góc áo màu trắng bên trong, không thể không nói, màu sắc này cực kỳ thích hợp với hắn.
Nhưng, “Sao ta kiểu gì cũng thấy bộ y phục này nhìn hơi quen ?”
Hệ thống: “Của ngươi.”
Tả Ngôn xoa xoa đầu gối, “Nếu mang hắn bán cho thanh lâu ta có thể kiếm được một bút tiền lớn hay không ?”
Ngươi đang là muốn tiền muốn đến điên loạn hay vẫn là không muốn sống vậy ?
Hệ thống: “Ngươi thiếu tiền à ?”
Nhắc đến chuyện này, Tả Ngôn bi thương nói: “Hậu viện của ta vẫn còn hai trăm miệng ăn đang đợi ta nuôi kìa.”
Hệ thống: “Ai…”
Tả Ngôn: “Ngươi thở dài làm gì ?”
Hệ thống: “Ta đang nghĩ xem có nên mua mấy bộ mắt trữ trước không.”
Trong mắt người ngoài, ánh mắt của Tả Ngôn đang nhìn chằm chằm vào nam tử hồng y trước mặt, vẻ mặt cực chuyên chú.
Khoé môi của Tiêu Lưu Tuý câu lên một nụ cười, vài tên nha hoàn trong phòng liền đỏ ửng gò má.
“Gia, đã dẫn người đến.”
Tả Ngôn gật đầu, bảo hắn ngồi xuống cùng dùng cơm.
Cậu vốn định bảo đối phương ngồi vào chỗ đối diện cậu, cậu cách hắn xa một chút để lỡ như có đột ngột xảy ra sự kiện bạo lực gì thì cậu cũng còn thời gian để trốn.
Nhưng, người nào đó lại đặt ʍôиɠ an vị ở vị trí bên cạnh cậu, thanh âm từ tính vang bên tai, “Cám ơn Vương gia.”
Tả Ngôn gần gũi đang phải ngồi ăn cơm trêи cùng một cái bàn với tên cầm đầu một đám người thích diệt trừ những tên phụ bạc tình cảm trêи thiên hạ, có chút áp lực nhỏ.
Tả Ngôn: “Trong cơm không có độc chứ ?”
Hệ thống: “Không có.”
Tả Ngôn yên tâm, vừa ăn, vừa không dấu vết mà chú ý đến đối phương, đánh giá một vòng trêи người hắn, xác định hắn không hề mang theo dụng cụ cắt gọt dịch nhiên dịch bạo đầy nguy hiểm cần phải được quản chế.
Tiêu Lưu Tuý ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, có thể cùng mắt đối mắt với đối phương, sau đó nặn ra một nụ cười ngượng ngùng.
Đại Tấn quốc đã nợ ngươi một chiếc cúp con người vàng và phần thưởng chuyên nghiệp, đường đường là một Các chủ lại chạy đến phủ của cậu để làm nam sủng, thật sự quá khó khăn cho anh rồi.
Trong lúc ăn cơm, cậu thấy hắn vẫn luôn chỉ gắp gắp dĩa thức ăn đặt trước mặt, không hề động đũa với những dĩa còn lại.
Tả Ngôn: “Đây là có ý gì ?”
Hệ thống: “Hắn chưa có danh có phận, đây là quy củ.”
Tả Ngôn gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của hắn, những người khác mắt xem mũi, mũi xem tâm, coi như chưa thấy gì.
Tiêu Lưu Tuý ngẩng đầu, “Cám ơn Vương gia.”
Tả Ngôn lại gắp những món ăn khác bỏ vào trong chén của hắn, Các chủ à, đừng để bị đói, nếu anh bị đói gầy vậy trêи người tôi sẽ nhiều thêm một tội danh.
“Ngươi tên gì ?”
Đối phương bảo mình tên Liễu Tiêu.
Tả Ngôn gật đầu, “Tên rất hay.”
Tiêu Lưu Tuý trong mắt nổi lên ý cười dán sát vào cậu, hô hấp nhẹ phà vào gò má cậu, “Vương gia, hay ở chỗ nào vậy ?”
“Dễ nhớ.”
Đến chiều, Tả Ngôn được mời đi uống rượu hoa.
Bên người của vài tên công tử tuổi trẻ đều ngồi một vị mỹ nhân, một người mở miệng, “Nghe nói Thập tam gia hôm qua vừa bắt được một vị mỹ nhân mới ? Đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, khó trách hôm nay lại đến trễ như vậy.”
Vài người khác cũng hùa theo cười rộ lên.
Chư Tư thường xuyên đi chơi bời lêu lổng với bọn họ, vài tên này có thể nói là khá hiểu biết tính tình nhau.
Tả Ngôn nở một nụ cười, không nói chuyện, nhấp một miệng rượu, sau đó đẩy thiếu niên bên cạnh ra.
Người này đã thành niên chưa vậy, rốt cuộc là do ai chỉ dạy, mới trong chốc lát như vậy mà y phục lại sắp lột ra hết.
Thiếu niên uỷ khuất nhìn cậu, khϊế͙p͙ sinh sinh kêu một tiếng, “Gia~”
Người vừa nói chuyện lúc nãy nói: “Vương gia không hài lòng với Lục Trúc à ?”
Tả Ngôn không để ý đến gã, nâng cằm của thiếu niên lên, dùng một ngón tay lau đi nước mắt đọng lại trêи khoé mắt, “Bao nhiêu rồi ?”
“Mười sáu.”
Tội nghiệp quá, tội nghiệp quá, nếu đặt trong thời hiện đại thì vẫn đang tuổi mang cặp đến trường mà.
Những người khác nhìn thấy Vương gia trực tiếp ôm lấy thiếu niên mang ra ngoài, nhóm người đều nhìn nhau cười một cách không hề có ý tốt.
Tả Ngôn bước xuống dưới lầu, “Cửa sau ở đâu ?”
Thiếu niên sửng sốt, dẫn cậu đi đến cửa sau, Tả Ngôn bảo tên sai vặt lấy ra một tờ ngân phiếu đưa qua, “Thưởng cho ngươi.”
Vừa nói xong liền dẫn theo tên sai vặt rời đi, Lục Trúc nhìn theo bóng dáng của cậu, lại nhìn lại tờ ngân phiếu trong tay, hỗn độn trong gió.
Hệ thống: “Ngươi chạy làm gì ?”
Tả Ngôn nói: “Mấy tên kia không hề có ý tốt, không chạy vậy ngồi chờ bị đánh à ?”
Hệ thống: “Gì ?”
Triệu Phi Vân một cước đá văng cửa ra, nhìn căn phòng không hề có một bóng người, lạnh mặt hỏi, “Người đâu ?!”
Vài tên hoàn khố hai mắt nhìn nhau, “Chúng ta đều nhìn thấy hắn dẫn tên hiệp quan kia ra ngoài.”
Tìm đến tên tiểu quan trước đó, lại nhận được đáp án là người đã đi về từ cửa sau rồi.
Triệu Phi Vân nắm chặt nắm tay hắt xì đến run rẩy, thù này, sớm muộn gì cũng phải báo !
Sau khi trở về Tả Ngôn cảm thấy mình thật may, may là cậu chạy nhanh nếu không thì đã bị đánh rồi.
Triệu gia xuất thân từ võ tướng, nắm tay của tên Triệu Vân Phi kia, nghĩ lại trước kia Chu Tư từng bị đánh, đều là nước mắt đó.
Say Ngọc Phường.
“… Chủ tử, đây là đoạn đối thoạu của bọn họ.”
Nam nhân cầm lấy, nhìn từ trêи xuống dưới vài lần, sau đó dừng lại ở nơi nào đó trong nháy mắt.
“Hắn hỏi tuổi của ngươi ?”
Lục Trúc ngẩng đầu, “Vâng, thuộc hạ đáp là mười sáu.”
“Hắn còn lau nước mắt thay ngươi ?”
Lục Trúc không rõ chủ tử tại sao lại hỏi chuyện này, chỉ đáp vâng.
Ánh mắt của nam nhân đánh giá một vòng trêи mặt của nó, Lục Trúc gãi đầu, “Chủ tử, chút nữa ngài vẫn còn phải trở về đó à ? Thuộc hạ cảm thấy tên Vường gia đó rất cảm thấy hứng thú với thuộc hạ, vậy thì để thuộc hạ…”
“Không cần.”
“A ?”
Tầm mắt của Lục Trúc dời xuống phía dưới, chẳng lẽ chủ tử muốn tự mình hiến thân ?
Một đạo hàn quang loé lên, Lục Trúc lách mình tránh thoát.
Ngẩng đầu nhìn lại người đã không còn, chỉ còn lại cửa sổ đang mở.
Chủ tử đây là đang có ý gì ?