Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 76




[76] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (35)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Lại qua vài ngày, quán cà phê của Tô Tử dần đi vào quỹ đạo, Tả Ngôn liền từ chức.

Tạ Hào sắp tới muốn đi nước M, thuận tiện ghé thăm ba mẹ của hắn, hơn nữa, còn muốn dẫn cậu theo.

Nói cách khác, Tả Ngôn sắp phải gặp gia trưởng.

Hệ thống: “Dáng vẻ của ngươi nhìn không giống như đang khẩn trương tí nào.”

Tả Ngôn nói: “Ta đang suy nghĩ xem ba mẹ của hắn có thể sẽ ném cho ta một tờ chi phiếu sau đó bắt ta phải rời xa con của bọn họ chút hay không.”

Hệ thống: “Không đâu, cùng lắm chỉ cho ngươi một vé máy bay sau đó trục xuất ngươi về nước thôi.”

Tạ Hào thấy cậu khẩn trương còn qua an ủi cậu, bảo đừng lo lắng.

Nửa đêm Tả Ngôn đứng dậy đi vệ sinh, chợt nghe thấy Tạ Hào đang nói chuyện điện thoại.

Từ những câu nói Tạ Hào nói cậu có thể nghe ra được, ba mẹ nuôi của hắn không đồng ý quan điểm thích nam nhân của hắn, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của hắn.

Tả Ngôn ghé vào cửa phòng nghe ngóng trong chốc lát, sau đó bàng quang của cậu thật sự nhịn không được, vội vàng đi vào toilet.

Tạ Hào nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, nói vào trong điện thoại: “Chú, con đã quyết định rồi, thứ bảy này hai người chúng con sẽ cùng nhau trở về.”

Cúp điện thoại, Tạ Hào về lại phòng ngủ, thiếu niên vẫn y như trước, độc chiếm hơn nửa chiếc giường, khẽ ngáy khò khè.

Nệm lún xuống, Tạ Hào từ phía sau ôm lấy cậu.

Ngày hôm sau, Tả Ngôn bị lôi ra từ trong ổ chăn, đầu tóc rối tung như ổ gà, mơ mơ hồ hồ nhìn chằm chằm hắn.

Hôm nay không đi làm, dậy sớm như vậy làm gì chứ ?

Tạ Hào một bên mang vớ vào cho cậu, một bên nói: “Hôm nay có một hoạt động khá quan trọng, nhất định phải có hai người tham gia, đi rửa mặt đánh răng đi.”

Tả Ngôn bị đẩy mạnh vào toilet, mắt dại ra nhìn vào gương.

Tả Ngôn: “Tạ Hào muốn làm gì vậy ?”

Hệ thống: “Chuyện tốt.”

Tả Ngôn: “Chuyện tốt gì ?”

Hệ thống: “Đến đó ngươi sẽ biết.”

Kể kể một chút sẽ chết à ?

Hệ thống: “Qua hôm nay khoảng cách ngươi hoàn thành nhiệm vụ sẽ gần thêm một bước.”

Nhắc đến nhiệm vụ, Tả Ngôn khựng lại một chút, “Vậy thật đúng là chuyện tốt.”

Quần áo là do Tạ Hào tự mình chọn, kiểu tóc cũng do hắn tự xử lý, đứng trước gương nhìn một cái, quả thật càng đẹp trai ra.

Tả Ngôn: “Ta phát hiện ta cũng rất có tiềm chất làm soái ca, có giống tiểu thịt tươi không ?”

Hệ thống: “Ngươi vốn chính là thịt tươi.”

Tả Ngôn nhìn về hướng gương lộ ra một hàm răng trắng…

Có chút ngốc, quả nhiên cười ngây ngô không mấy thích hợp với cậu.

Tạ Hào nói chuyện điện thoại trở lại, chỉ thấy cậu vẫn còn đang đứng trước gương, “Vẫn còn đứng sửa soạn à ?”

Tả Ngôn quay đầu lại, “Đẹp trai không ?”

Tạ Hào ôm cậu hôn hôn, “Thật đáng yêu.”

Tả Ngôn nhìn về hướng bóng lưng của hắn xem thường một cái, không hề biết thưởng thức gì hết.

Tạ Hào lái xe, lộ trình còn rất xa, Tả Ngôn từ chờ mong chậm rãi biến thành mệt mỏi đến muốn ngủ.

Chờ đến lúc cậu bị đánh thức bên miệng vẫn còn đang chảy nước miếng.

“Đến rồi à ?”

Tả Ngôn gật đầu, lau nước miếng cho cậu, lôi cậu xuống xe.

Tên ngốc Tả Ngôn ngủ đến mơ hồ ngoan ngoãn đi theo sau hắn, cũng không thèm ngẩng đầu xem hai người đang đứng ở đâu.

Hệ thống có chút lo lắng, tên kí chủ này nếu như bị bán đi không chừng còn có thể giúp đỡ người ta kiếm tiền, Tạ Hào rốt cuộc coi trọng cậu ở điểm nào vậy ?

Hai người từ bãi đỗ xe bước ra, vài cô gái đang chụp ảnh xung quanh đem ánh mắt dời lên người của bọn họ, ngay từ đầu chủ yếu là nhìn Tạ Hào, sau đó…

“Thật đáng yêu.”

“Còn nắm tay kìa, ai nha, chụp lại.”

Tả Ngôn giữ lấy trán, cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút.

“Đây là đâu vậy ?”

Tạ Hào quay đầu lại, “Tỉnh rồi ?”

“Tỉnh rồi.” Tả Ngôn nhìn quanh bốn phía, có mấy cặp đôi mặc đồ cưới đang chụp ảnh, trong còn cầm vài thứ bao lớn bao nhỏ.

Tả Ngôn: “Hệ thống, đây là chỗ nào vậy ?”

Hệ thống: “Nhìn kỹ chỗ hướng ba giờ của ngươi… à không hướng chín giờ !”

Tả Ngôn không cần nhìn kỹ cũng thấy.

Một kinh khí cầu đang bay bay trêи không trung, mang một chiếc băng rôn dài.

[Nếu không lấy kết hôn để làm mục đích của hẹn hò vậy sẽ là tên lưu manh ! Bạn có muốn làm lưu manh không ?]

Tả Ngôn: “Thứ gì vậy trời ?”

Đẩy cửa, bước vào.

Kim cương châu báu rực rỡ đến mức có thể chói mù mắt loè loè sáng lên trước ánh đèn đang rọi xuống.

Tạ Hào đu thẳng lên lầu, so với dưới lầu, trêи đây có vẻ điệu thấp hơn một chút.

Có người mang đến một chiếc hộp, Tạ Hào mở ra nhìn nhìn, trực tiếp trả tiền.

“Thích không ?”

Tả Ngôn nhìn hai chiếc nhẫn được đặt trong hộp, đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt.

Tạ Hào rũ mắt xuống, lấy một chiếc nhẫn ở bên trong ra, nâng một bàn tay của cậu lên, ánh mắt theo dõi cậu, “Không thích ? Hay vẫn là không đồng ý ?”

… Anh ngay cả tiền đều trả rồi, làm gì còn có chuyện không thích hay không ?

Nhẫn đã được đeo vào một nửa ngón tay, Tả Ngôn vừa định nói thích, chỉ thấy Tạ Hào đột nhiên lấy nhẫn bỏ lại vào hộp.

Tả Ngôn: … Có ý gì đây, do cậu trả lời chậm à, lại khiến lão đại không cao hứng rồi, ʍôиɠ có phải sẽ lại bị hành hay không đây ?

Hệ thống: “Ai.”

Sắc mặt của Tạ Hào trầm xuống, Tạ Ngôn vội vàng đuổi kịp, mà còn lấy đi hộp nhẫn trong tay hắn.

Tạ Hào quay đầu lại từ trêи cao nhìn xuống cậu.

Tả Ngôn giải thích rằng vừa nãy do cậu quá kϊƈɦ động, không dám tin chứ không phải không thích.

Thanh âm lạnh lùng của Tạ Hào vang lên: “Sao em biết là nhẫn nhất định là tặng cho em ?”

Nếu không phải tặng tôi vậy anh còn hỏi tôi thích hay không thích à ?

Tạ Hào nhìn thiếu niên vội vàng hỏi tặng cho ai, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày.

“Là tặng cho em.”

Tả Ngôn: … Cậu thừa biết mà.

“Nhưng hiện tại không muốn tặng cho em.”

Anh thật trẻ con, Tả Ngôn ỉu xìu đi theo sau hắn.

Tả Ngôn: “Hệ thống, ta đã làm hỏng không khí rồi đúng không ?”

Hệ thống: “Ai.”

Tả Ngôn lén lút, trộm cũng muốn mang nhẫn trộm về trong tay, dọc đường đi theo đều động tay động chân không ngừng.

Tạ Hào bắt lấy móng vuốt của cậu, “Đừng làm loạn.”

Không làm loạn cũng được, anh trả nhẫn cho tôi.

Tạ Hào nhìn nhìn cậu, lôi cậu vào một cửa hàng ở cách vách.

Bước vào chụp hình, ảnh chụp rất nhanh được đóng dấu xong, Tả Ngôn chỉ nhoáng lên một cái mà qua liền thấy được một vệt đỏ đỏ.

Nhưng cuối cùng đến khi thành phẩm được đưa đến tay cậu, là cuốn sổ đỏ chứa chứng nhận kết hôn.

Tạ Hào vẫn luôn chú ý phản ứng của cậu, mỗi một biểu tình nhỏ nhặt trêи mặt của cậu đều không buông tha.

A ha, thì ra là giấy chứng nhận kết hôn.

Nhìn cứ như là thật vậy, hai người vai kề vai ngồi cùng một chỗ, ở phía dưới là một dấu mộc đỏ.

Tạ Hào muốn lấy cả hai tờ qua, nhưng Tả Ngôn một cái cũng không đưa.

Muốn à ? Dùng nhẫn đến đổi !

Tạ Hào nhìn cậu cả nửa ngày, rốt cuộc cười lên.

Sau đó cả ngày này miễn là nơi Tả Ngôn muốn đến thì hai người đều đến.

Mà ngay cả Tả Ngôn nói muốn đến công viên trò chơi, Tạ Hào đều cùng cậu đi tàu lượn siêu tốc một lần.

Tả Ngôn khó hiểu cảm thấy hơi mơ hồ, “Hôm nay là ngày gì vậy ?”

Hệ thống: “Ai.”

Tả Ngôn: “Ai gì mà ai, thở dài cả một ngày rồi, ngươi có thể đổi câu khác không hả ?”

Hệ thống: “Ngày các ngươi kết hôn.”

Tả Ngôn: …

Lúc hai người quyết định về nhà thì trời đã tối mịt, ban ngày ăn khá nhiều đồ lặt vặt, Tả Ngôn cảm thấy bụng mình đã sông cuộn biển gầm.

Tả Ngôn: “Ta muốn đi toilet.”

“Hệ thống: “Đợi chút…”

Tả Ngôn đã nhảy ra ngoài, ra-đa đã quét mục tiêu chính xác mà tìm được toilet công cộng.

Sau khi bụng đã lặng sóng, Tả Ngôn hỏi hệ thống, “Vừa nãy ngươi định nói gì ?”

Hệ thống: “Ngươi không có giấy.”

Tả Ngôn mò mẫm toàn thân, chỉ tìm thấy khăn tay của Tạ Hào và giấy hôn thú.

Nhìn nửa ngày, vẫn nhét trở lại.

Lấy điện thoại di động gọi điện cho Tạ Hào, giang hồ mau đến giải cứu.

Cúp điện thoại, một bao khăn giấy liền xuất hiện trêи tay cậu.

Hệ thống: “Vừa hay ta có.”

Tả Ngôn ngay cả lòng muốn giết nó đều có, “Sao không chịu nói sớm !”

Hệ thống: “Đừng khách sáo.”

Mới từ toilet bước ra ngoài lại bị một người kéo vào lại, một bàn tay che lại miệng của cậu, một con dao chặn ngay cổ của cậu.

“Giao tiền ra đây !”

“Tôi… không có tiền.”

“Lừa ai vậy !”

Một cước đá văng một buồng vệ sinh, hai người chen vào, tên cướp để tự cậu giao tiền ra.

Tả Ngôn đều móc hết túi ra cho gã nhìn, đều trống rỗng.

“Hừ ! Dám lừa ông đây à, thứ này là gì ?”

Tả Ngôn nhìn gã đoạt giấy chứng nhận kết hôn đi, sau đó nhìn thoáng ra liền sửng sốt.

Người anh em, đồ giả đó, luật hôn nhân đồng tính ở trong nước vẫn còn chưa được thừa nhận đâu.

Nam nhân trung niên xem xong sau đó ném giấy chứng nhận kết hôn xuống đất.

Cuốn sổ nhỏ màu đỏ bị vứt xuống mặt đất, Tả Ngôn nắm chặt nắm tay, hít sâu.

“Cởi thắt lưng xuống !”

Chuyện này thì không thể nào nhịn nổi, Tả Ngôn quăng một quyền qua, thừa dịp gã che lại mắt mà vội vàng nhặt cuốn sổ đỏ dưới đất lên.

Nam nhân sao có thể để cậu chạy, cầm con dao cầm tay khoa tay muốn chân lên.

Tạ Hào nhìn biển báo đang sửa chữa trước cửa toilet, nhíu mày.

Thể trạng của Tả Ngôn không tốt như đối phương, rất nhanh liền trúng chiêu, đối phương liền muốn cởi thắt lưng của cậu. Tạ Hào vừa mở cửa, liền thấy được một cảnh tượng như vậy.

Nam nhân trung niên bị xô mạnh ra, Tả Ngôn trừng lớn mắt nhìn Tạ Hào từng quyền từng quyền giáng xuống, người kia rất nhanh liền bị đánh đến không còn sức đánh trả.

Ánh mắt của Tạ Hào rất lạnh lẽo, đoạt lấy con dao của gã, phản thủ lưu lại một vết thương rỉ máu ngay trêи cổ tay của gã.

Tả Ngôn nắm quần giữ chặt lấy hắn, “Tạ Hào ! Bình tĩnh, bình tĩnh lại !”

Mu bàn tay có chút dính dính, Tạ Hào cúi đầu.

Tả Ngôn mới phát hiện lòng bàn tay của mình vẫn đang chảy máu, ngay lúc cậu chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai phát ra từ nam nhân trung niên kia.

Con dao có răng cưa kia đâm vào lòng bàn tay của nam nhân.

Mắt thất sắp có một tai nạn chết người náo loạn, Tả Ngôn nắm lấy tay của hắn, “Tạ Hào, tay em đau quá, chúng ta đến bệnh viện đi, Tạ Hào…”

Không khí yên tĩnh lại, một giây ngay khi Tạ Hào xoay người lại kia, Tả Ngôn yên tâm… có chút sớm.

“A a a !”

Cùng với lúc hai người rời đi, nam nhân trong toilet dùng bàn tay vẫn chưa bị thương kia che lại dưới thân của mình.

Lúc đến bệnh viên, Tả Ngôn có chút thảm, nửa bên khuôn mặt bị sưng lên, lòng bàn tay còn có một vết thương sâu khá lớn, trêи cánh tay cũng có vài vết máu.

Trêи đùi còn có mấy chỗ có máu ứ đọng.

Từ bệnh viện về nhà, Tạ Hào đều thật trầm mặc.

Sau khi trở về nhà, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đi lên lầu, Tả Ngôn theo sát phía sau, chỉ thấy hắn lấy ra một ống tiêm nhắm ngay cánh tay của mình.

Rót một ly nước đặt bên cạnh hắn, thấy trạng thái của hắn không đúng lắm, Tả Ngôn lấy giấy hôn thú có chút nếp uốn ra.

Vuốt vuốt nếp uốn, lấy một cuốn trong đó ra, “Đổi không ?”

Tạ Hào ngẩng đầu.

Tả Ngôn nói: “Một cuốn đổi một chiếc nhẫn, đổi không ?”

Con ngươi của Tạ Hào đen lại, giữ chặt gáy của cậu, hung hăng hôn xuống.

Bác sĩ nói không cần tắm rửa, sợ bị dính nước, nên hai người không tiến hành đến bước cuối cùng.

Sau nửa đêm, Tả Ngôn cảm thấy thân thể phía sau khá lạnh, hướng về sau cọ cọ.