Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 52




[52] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (11)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tả Ngôn: “Tạ Hào muốn đi du lịch à ?”

Hệ thống: “Ở trong điện thoại hắn nói như vậy.”

Tả Ngôn ngã người xuống giường, gường nhỏ đau đớn chiụ đựng, phát ra thanh âm kẹt kẹt.

Tả Ngôn: “Vậy chừng nào hắn mới trở lại ?”

Hệ thống: “Hắn muốn hai tháng.”

Tả Ngôn: “Ngươi có nghe được người bên đầu bên kia nói đi đâu không ?”

Hệ thống nói: “Mộc Trại.”

Nếu biết hắn đi đâu, vậy dễ hơn rồi.

Nhưng vấn đề là nếu cậu cũng trực tiếp đi Mộc Trại, vậy đến khi đó chạm mặt Tạ thần kinh, cậu nên giải thích thế nào ?

Trùng hợp quá, cậu cũng đến đây du lịch à ?

Đúng vậy đúng vậy, thật trùng hợp.

Tưởng tượng ra viễn cảnh này, cổ Tả Ngôn đều mạo gió lạnh, cậu là một người ngay cả bụng đều không no, làm gì có tiền để đi du lịch.

Nhưng nếu đợi đến khi Tạ Hào trở lại, khi đó cũng không biết có chuyện xấu gì không.

Tả Ngôn cảm thấy thật sầu.

Sầu quá sầu, liền ngủ luôn.

Vài ngày sau, siêu thị Tả Ngôn làm việc tổ chức một hoạt động bóc thăm trúng thưởng.

Chỉ cần mua hoá đơn hơn chín mươi chín nhân dân tệ ở siêu thị của bọn họ, liền có thể nhận được một món quà nhỏ, còn được thêm một lần rút thăm trúng thưởng.

Đương nhiên, hoá đơn giá càng cao, quà càng quý, tỷ lệ trúng thưởng càng cao.

Cùng ngày, lượng người đến siêu thị gia tăng mãnh liệt, cơ hồ đã đạt đến mức lạc giữa biển người.

Các ông lão bà lão xung quanh đều ma đao soàn soạt, ngay từ ngày đầu tiên của hoạt động đã ùa đến.

Khuôn mặt của ông chủ đều treo lên nụ cười xuân phong, nhưng đám công nhân bọn họ vội đến hai tay đều muốn phế.

Tả Ngôn cầm một bao kẹo lên quẹt mã tính tiền, chỉ thấy dưới một đống đồ vật chợt xuất hiện một hàm răng giả.

“Hàm răng này là của ngài ư ?”

Ông bác đối điện cực kỳ tự hào mà mở miệng, một hàm răng đều không thiếu cái gì.

Tả Ngôn giơ ngón cái lên, cho một like.

Cúi đầu một cái, còn phát hiện ở trong giỏ hàng có một hộp bao cao su vị dâu tây.

Cuộc sống của người già hiện nay đều kϊƈɦ thích vậy à.

Nhặt hàm răng giả lên để qua một bên, thứ này tuyệt đối là một vật quan trọng mà người khách nào đó vừa để mất.

Sau đó chợt nghe ở gần đó vang lên tiếng kêu ai làm mất răng giả.

Trong chốc lát sau một bà lão tóc hoa râm, uống xoăn lọn nhỏ bước đến.

Trong giỏ hàng đều là các loại hạt, hạt macadamia, hạt dẻ, hạt óc chó.

Tả Ngôn đứng một bên tính tiền cho bà, sau đó liền phát hiện bà lão này khi thấy hàm răng giả kế bên cậu vẻ mặt liền kϊƈɦ động.

Tả Ngôn cầm lên đưa cho bà, chỉ thấy bà nhét nhanh vào miệng.

“Xém nữa là nghẹn chết bà, cái khăn mặt kia, không được ! Không thích màu xanh ! Lấy màu hồng cho bà ! Đúng rồi, chính là cái đó ! Chỗ rút thăm ở đâu vậy nhóc ?”

Tô Tử đứng bên cạnh cười vui vẻ, “Bà ơi, ở bên này ạ.”

Nhóm ông lão bà lão này vừa nghe có hoạt động bóc thăm, còn được tặng phần quà nhỏ liền kéo nhau đến mua, nhưng trêи cơ bản cũng không hiểu rõ mình đang mua thứ gì, có đôi khi mua cũng căn bản không dùng đến.

Cho nên chỉ trong chốc lát sau, giỏ hàng đặt bên canh Tả Ngôn liều có một đống đồ loạn thất bát tao, hình thù kỳ quái.

Những thứ đó ngay cả Tả Ngôn cũng không biết chúng nằm ở đâu.

Rốt cuộc cũng đến giờ ăn trưa, Tả Ngôn bưng một mâm thức ăn lớn.

Cậu nhớ là hoạt động này còn hai ngày nữa mới kết thúc, nếu không ăn nó cậu sẽ chống đỡ không nổi.

Hệ thống: “Ta đề nghị ngươi nên ăn ít chút.”

Tả Ngôn: “Vì sao ?”

Hệ thống: “Ta sợ chút nữa ngươi ăn vào bao nhiêu cũng đều sẽ bị bài trừ ra hết.”

Tả Ngôn nhìn nhìn chân gà trêи mâm, đột nhiên có chút ăn không vô.

“Sao không ăn ?”

Tô Tử ngồi vào chỗ đối diện cậu, trùng hợp đó là món ăn cô chọn là cơm cà chua trứng.

Tả Ngôn nhìn cái mâm đỏ đỏ vàng vàng, hít sâu một hơi, nhân sinh a.

Xung quang có người đang bàn luận về hoạt động bóc thăm, nói cái gì mà giải nhất.

Tả Ngôn hỏi: “Giải nhất được gì vậy ?”

Tô Tử nói: “Anh không biết à ? Được một chuyến du lịch miễn phí đó.”

Từ khi cậu biết Tạ Hào muốn đi du lịch, liền đối với hai từ này có chút mẫn cảm.

Kẹp chân gà lên cắn một miếng, ăn ngon.

“Ông chủ của chúng ta hào phóng vậy à ?”

Trước khi Tô Tử ăn liền lau vết môi son trêи môi, đến khi trêи môi không còn vết son nào mới bắt đầu động đũa.

“Cũng không thể nói như vậy, nhưng mà, vé này đúng là bạn ông ấy cho ông ấy.”

Quả nhiên là như vậy, việc không phải khiến cho ông chủ của bọn họ tự bỏ tiền túi còn đơn giản hơn thế giới hoà bình một chút.

Trong chốc lát sau, dưới công phu gặm chân gà, chân gà bên mâm của cậu chỉ còn lại xương.

“Nhưng mà, nói cho cùng thì chỗ Mộc Trai kia quá nhỏ, lúc trước em có lên mạng tra qua, phong cảnh ở đó quả thật không tồi, nhưng đường đi thông với Mộc Trại đều là thi đỗ đất đá trôi, nếu như bị chặn lại, phải mất một thời gian mới có thể ra ngoài…”

“Em nói ở đâu ?”

Tô Tử a một tiếng, “Mộc Trại á.”

Tả Ngôn lấy điện thoại di động ra, tra một lần, xác định điểm du lịch tên là Mộc Trại chỉ có một.

Trời giá rét có người đưa chăn.

Tả Ngôn cảm thấy mình cũng được ông trời thương một lần.

Tô Tử nhìn bộ dạng đột nhiên hưng phấn lên của cậu, có chút không hiểu.

“Sao anh lại vui vẻ như vậy ?”

“Có à ?”

Tô Tử nói: “Biểu cảm trêи mặt của anh không xoá được kìa.”

Tả Ngôn cười cười sau đó như vô ý hỏi: “Nhân viên trong siêu thị chúng ta có thể tham gia không ?”

Tô Tử nhìn cậu, “Có thể thì có thể, nhưng mà, tỷ lệ rút trúng cũng không cao lắm, chỉ có vài vé đi thôi, với lại, ông chủ cũng chưa chắc sẽ cho nghỉ, anh hỏi chuyện này làm gì ? Anh muốn đi Mộc Trại à ?”

Thật ra là ông chủ nhất định sẽ không cho nghỉ.

Tả Ngôn cúi đầu, chiếc đũa trong tô cơm xoay qua xoay lại chơi đùa.

“Không có, chỉ hỏi chút thôi.”

Tô Tử nói: “Đúng rồi, nhân viên quả thật có một vé đi Mộc Trại, bên trong phòng khách sạn có một điều hoà, tuy rằng có chút nhỏ, nhưng cũng cỡ như cái nhà nhỏ cậu đang thuê kia, phải xem vận khí của cậu.”

Tả Ngôn gật đầu, trách không được Hứa Dương chỉ có mình cô là bạn.

Buổi tối, trước khi tan làm, ông chủ quả nhiên tập hợp nhân viên lại.

Sau đó lấy ra một cái thùng rút thăm.

Luyên thuyên một hồi, sau đó mới cho bọn họ tiến hành rút thăm.

Có người ồn ào, “Ông chủ, có vé đi du lịch không a ?”

Ông chủ nhìn hắn ta một cái, “Có chứ, nhưng cậu có thể rút trúng à ?”

“Nếu rút trúng vậy sao đi làm, ông chủ có cho nghỉ không đây ?”

Ông chủ cười ha ha, “Nếu cậu có thể rút trúng, tôi liền cho cậu lãnh lương đi nghỉ ngơi.”

Ông chủ vắt cổ chày ra nước của bọn họ vừa nói như vậy, vài người liền hiểu ra.

Căn bản là không có phần thưởng đi du lịch.

Một đám người xếp hàng bắt đầu rút thăm, bên trong này ngược lại không phải không có phần thưởng, vô luận là đắt hay rẻ, mỗi người đều có.

Có thể xem là ban thưởng.

Đến lượt Tả Ngôn, cậu bước lên trước, đưa tay với vào trong thùng.

Tả Ngôn: “Hệ thống, lúc này nhờ vào ngươi.”

Hệ thống: “Không thành vấn đề.”

Tay của Tả Ngôn ở trong hộp chơi đùa hai cái, tạo ra chút tiếng động, trong tiếng hối thúc của người đứng sau, cậu cảm giác được một quả cầu nhảy vào tay cậu.

Có người tò mò, “Là số mấy ?”

Tả Ngôn nhìn nhìn, “Mười tám”

Tờ danh sách phần thưởng in ngay bên cạnh, con số này thật dễ nhận ra, khiến người ta vừa liếc mắt một cái liền tìm được.

“Giải nhất ?”

Trêи mặt Tả Ngôn lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ.

“Không thể nào !”

Ông chủ bước đến, “Cậu nhìn lầm rồi đúng không ?”

Tả Ngôn giơ quả cầu trong tay lê.

Số mười tám màu đỏ được viết rõ ràng ở trêи.