[32] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (32)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Qua vài ngày, Cố Tranh tập hợp người chuẩn bị xuất phát, nếu đã biết được địa điểm của cái bình thứ ba thì đương nhiên phải đi liền cho nóng.
Trước khi xuất phát, Cố Tranh hỏi Tả Ngôn có muốn đi cùng hay không, lúc này, Tả Ngôn lại lắc lắc đầu.
Đánh chết cậu cũng không đi.
Cậu cảm thấy nam nhân gần đây hình như rất thích một cái tư thế khá dị thường, không chỉ vậy mà còn có suy nghĩ muốn làm một cái quan tài mang về nhà.
Cố Tranh ngược lại cảm thấy có chút tiếc, nhưng vì an toàn của cậu, vẫn để cậu ở nhà.
Nhưng trước khi xuất phát một đêm, Tả Ngôn bị làm đến khóc ngất.
Sau khi tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn.
Nằm trêи giường, cả người không có khí lực, nhìn trần nhà.
Tả Ngôn: “Cố Tranh đi rồi à ?”
Hệ thống: “Một giờ trước đã xuất phát.”
Tả Ngôn cảm thán, “Sao ta không biết ?”
Hệ thống: “Lúc đó ngươi vừa mới ngất không lâu.”
Tả Ngôn nghe câu này xong bắt đầu nghĩ nghĩ rồi nhớ lại chuyện cả đêm chưa được nghỉ ngơi.
“Quả nhiên nghẹn lâu quá cũng không tốt.”
Cậu đã nhìn ra bản chất của người nam nhân Cố Tranh này, tuyệt đối là một cơ lão, từ khi được mở xiềng xích liền một phát không thể vãn hồi.
Hệ thống có một việc rất ngạc nhiên, “Tại sao ngươi không đi cùng hắn ?”
“Ngôi mộ này từng bị người khác đạo rồi, bằng vào bản lĩnh của Cố Tranh thì không có vấn đề gì.”
Hệ thống: “Lỡ như… thì sao ?”
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, “Nào có nhiều chuyện lỡ như như vậy, ngươi có thể quan tâm ta xíu được không ?”
Hệ thống: “Vậy ngôi mộ lần trước tại sao ngươi lại nhất định muốn đi cùng ?”
Tả Ngôn: “Là do ta muốn xem năng lực cản trở của ta đến mức nào, sao hôm nay ngươi nói nhiều quá vậy, mau nói đi, có phải đã làm chuyện gì có lỗi với ta rồi đúng không ?”
Hệ thống: … Có đôi khi nó thật hoài nghi Tả Ngôn rốt cuộc là ngu thật hay là đang giả ngu.
Hệ thống không nói, Tả Ngôn cũng không vội, dù sao nó sớm muộn gì cũng phải nói.
Đến buổi trưa, Tả Ngôn mang theo con trai cưng Nhị Cẩu mới ra lò của cậu đi làm quen với tất cả mèo mèo chó chó hàng xóm.
Lúc trở về, trêи đầu của Tả Ngôn loạn như ổ gà, hai cánh tay áo bị cào vài vệt.
Chưa đến cửa nhà cũng có thể nghe được tiếng cằn nhằn của cậu.
“Nhị Cẩu con xem con, một bụng toàn là thịt, vậy mà sao ngay cả con chuột cũng đánh không lại hả.”
Vừa mới dứt lời, trêи tay liền bị quẹt một móng vuốt.
Hệ thống: “Đáng đời, không phải ngươi cũng không đánh lại à.”
Tả Ngôn yên lặng xem như không nghe, nâng mèo nhỏ lên trước mặt, nhìn vào mắt của nó, “Nhị Cẩu, cái bệnh mèo thẹn quá hoá giận của con cũng phải sửa đi, là nam tử hán đại trượng phu, lần đầu không được vẫn còn lần sau, phải… ô.”
Hai ngón tay mèo non nớt đặt trêи miệng của cậu, Tả Ngôn rốt cuộc im miệng.
Bỏ mèo nhỏ xuống, Tả Ngôn một bên mở cửa một bên nghĩ, cái tay mèo này hình như vừa rồi mới cào cào cái ʍôиɠ của con chuột kia thù phải ?
Hệ thống vô tình nói, “Không sai.”
Tả Ngôn: …
“Từ xa đã nghe cậu lầm bầm lầu bầu, cậu… cậu làm sao vậy ?”
Hoàng Nghiêu kinh ngạc nhìn cái tạo hình này của Tả Ngôn, mới bị cướp à ?
Tả Ngôn chỉ chỉ mèo nhỏ trêи đầu, “Mang Nhị Cẩu đi dạo.”
“Nhị Cẩu ?”
Mới vài ngày hắn ta chưa đến, sao lại nhiều ra một tên Nhị Cẩu rồi ?
Tả Ngôn chỉ chỉ bé mèo nhỏ đang toát ra cảm xúc không vui trêи đầu.
“Nhị Cẩu.”
Bé mèo nhỏ cực kỳ nể tình mà ôm ngón tay cậu gặm một cái.
“Hà tiên sinh thật thú vị.”
Một thanh âm trong trẻo vang lên phía sau Hoàng Nghiêu, Tả Ngôn nghiêng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy trêи ghế sa lông ngồi một nam nhân tuấn tú, “Mục Úy, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Đúng là gặp nhau rồi, một lần liền khắc sâu ấn tưởng.
“Mục tiên sinh hôm nay đến đây là để gặp Cố Tranh à ? Anh ấy không có nhà.”
Hoàng Nghiêu ngồi một bên, tâm tư của Mục Úy, hắn ta đã nhìn ra từ sớm, hiện tại hai người này chạm mặt nhau, hắn ta liền ngồi xem náo nhiệt.
Mục Úy nhìn bộ dáng không chỉnh dung của cậu, nâng chén trà lên nhấp một hơi, “Tôi biết cậu ta không ở nhà.”
Biết hắn không ở nhà anh còn đến, đúng là chói bốn chữ, “Lai giả bất thiện.” (Người đến không có ý tốt)
Tả Ngôn gãi gãi cằm Nhị Cẩu, “Hừm, vậy anh đến tìm Hoàng Nghiêu ? Vậy tôi liền không quấy rầy mấy anh.”
Nói xong liền muốn đứng lên, lau lau cái miệng.
“Tôi cũng không đến tìm Hoàng Nghiêu.”
Tả Ngôn dừng bước, ngồi xuống, nhìn nam nhân đối diện đang mỉm cười.
Người không thích anh cũng không phải tôi, vậy đến tìm tôi có ích gì ?
Mục Úy nghiêng đầu nhìn Hoàng Nghiêu nói, “Tiểu Nghiêu, anh có việc muốn nói chuyện riêng với Hà tiên sinh một lát.”
Hoàng Nghiêu nhướng mày, “Được.”
Nói xong đứng lên rời đi, nhưng hắn ta cũng không đi xa, hắn ta không thể để Hà Chi Dứu gặp chuyện gì dưới mí mắt của hắn được.
Tả Ngôn nhìn bóng dáng đã đi xa của Hoàng Nghiêu, anh quên chúng ta từng ngồi chung tàu hoả, cắn hạt dưa, đi toilet chung à, vậy mà giờ quên hết tình nghĩa rồi ?
Tôi thật sự nhìn lầm anh, đợi anh họ của anh về tôi nhất định sẽ cáo trạng.
Hệ thống: “Có chút tiền đồ đi được không ?”
Tả Ngôn: “Không được.”
Mục Úy nói, “Hà tiên sinh, cậu không cần khẩn trương, tôi sẽ không làm gì cậu.”
Tả Ngôn: Không sai, anh chỉ muốn làm gì với Cố Tranh thôi.
“Nghe nói dạo gần đây Cố Tranh đang tìm nó.”
Tả Ngôn nhìn ảnh chụp được đưa đến trước mặt, bên trong ảnh là một cái bình sứ xanh tinh xảo.
Tả Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn không ra nhà anh có tiền như vậy.
Còn là phòng hải cảnh !
Mục Úy mỉm cười, “Cậu thích cậu ấy à ?”
Người anh em, anh đổi chủ đề nhanh quá, tôi có chút theo không kịp.
Mục Úy thấy cậu không nói lời nào, nghĩ là cậu im lặng chấp nhận.
“Nếu là vậy vậy thì cậu cũng hy vọng cậu ấy sống tốt, đúng không ?”
Tả Ngôn nói, “Anh muốn nói gì ?”
Vòng vo một vòng, anh rốt cuộc muốn nói gì.
“Gia tộc của Cố Tranh có một căn bệnh di truyền, thọ mệnh của cậu ấy chỉ có ba mươi tuổi, gần đây cậu ấy có động tác lớn như vậy, là do đã tìm ra biện pháp khắc phục đúng không, có liên quan đến vật này à ?”
Mục Úy chỉ chỉ ảnh chụp.
Trêи mặt Tả Ngôn lộ ra thần sắc khϊế͙p͙ sợ, trong lòng lại nghĩ, anh muốn tôi gật đầu hay lắc đầu ?
Với lại, người anh em này, anh biết nhiều quá.
Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết Nhị Cẩu đó.
Nhị Cẩu há miệng ngáp một cái, cũng cắn đứt mấy cọng tóc trêи đầu của cậu.
Mục Úy rất vừa lòng với vẻ mặt này của cậu, “Chỉ cần cậu rời khỏi cậu ấy, tôi liền sẽ đưa cái bình này cho Cố Tranh.”
Tả Ngôn trầm mặc nửa ngày, nói: “Tôi không tin anh.”
Mục Úy nói, “Rồi cậu sẽ đáp ứng, tôi chờ tin tốt của cậu.”
Nói xong cầm ảnh chụp rời đi.
Lúc Hoàng Nghiêu quay trở lại, chỉ thấy Tả Ngôn ngồi trêи ghế sa lông, vô tư vô tâm mà cắn chuối tiêu.
“Anh ta nói gì với cậu vậy ?”
Tả Ngôn nhìn hắn ta một cái, thầm cười ha hả, tình bạn của chúng ta kết thúc rồi.
Hoàng Nghiêu sờ sờ mũi, “Nếu anh ta dám uy hϊế͙p͙ cậu thì cậu mách với anh họ liền.”
Không, anh ta không uy hϊế͙p͙ tôi, mà ngả bài tình cảm với tôi, cũng giống như trong tay anh ta nắm chặt vương bài, ném ra 4 con 2 vậy đó.
Đều nhà cao thủ đấu địa chủ đó.
Hệ thống: “Ngươi muốn làm theo lời hắn thật à ?”
Tả Ngôn: “Ta đau lòng quá, ngươi vậy mà dám quên nhiệm vụ của chúng ta.”
Hệ thống: “… Ta sai.”
Tả Ngôn ôm ôm Nhị Cẩu, đi về hướng phòng ngủ, cậu phải nhanh chóng nghĩ ra vài câu từ để cáo trạng.
Hệ thống: … Ngươi xem như đã học được kỹ năng hạng nhất.
Qua mấy ngày, Cố Tranh trở lại, tìm hết biệt thự cũng không gặp được người mà hắn muốn gặp.
Cả người tản ra lãnh khí, khí thế cực khiến người ta sợ hãi.
Dám chạy ?
Khá lắm.
Trong ánh mắt thâm thuý hiện một tia u quang, khiến cho Hoàng Nghiêu khi nhận được tin trở về sợ đến rụt lui bả vai.
“Nhóc mù, ba đã đặt cho con một cái tên uy phong như vậy, vậy mà một tuần này, con chuột kia đã phá hết hai bộ quần áo của ba con, Nhị Cẩu, con… Cố Tranh ?”
Tả Ngôn đang chỉ thẳng vào mũi Nhị Cẩu mà răn dạy, sau đó lại thấy nam nhân đứng trong phòng khách đang lãnh lệ nhìn cậu.
“Cố Tranh, anh trở về rồi !”
Tả Ngôn bị doạ run lên, theo bản năng nhào qua, để nam nhân bế một thoả mãn cõi lòng.
Hoàng Nghiêu đứng bên cạnh tiếp bé mèo một cái thật chuẩn.
Cố Tranh nhìn thấy thanh niên, ánh mắt chợt động, cúi đầu hôn mạnh một cái.
Trong miệng Tả Ngôn ngậm đầu lưỡi của hắn, chớp chớp mắt, nhiệt tình vậy à ?
Lại trúng chiêu như hôm bữa nữa à ?
Một nụ hôn chấm dứt, Cố Tranh nhíu mày nhìn tạo hình của cậu.
“Em đi đánh nhau à ?”
Tả Ngôn lắc đầu, “Không, là Nhị Cẩu đi đánh nhau.”
Cố Tranh nói, “Nhị Cẩu ?”
Tả Ngôn quay đầu nhìn nhìn, chỉ vào người Hoàng Nghiêu, “Nó.”
Cố Tranh đưa mắt nhìn qua, khoé miệng Hoàng Nghiêu kéo lên, giơ giơ bé mèo trong tay, “Là nó, không phải em.”
Cố Tranh thu lại tầm mặt, “Vậy em như vầy là xảy ra chuyện gì ?”
Tả Ngôn một thân áo sơ mi trắng, có vài vệt cào, cực kỳ giống phong cách cosplay đang thịnh hành hiện nay.
Tả Ngôn nói, “Cái tên nhóc Nhị Cẩu kia, vậy mà không đánh lại một con chuột, tôi liền theo hỗ trợ.”
Cố Tranh nhướng mày, “Hửm ? Thắng không ?”
Tả Ngôn: “Thua.”
Hoàng Nghiêu: … Cậu thật đúng là thành thật.
Bên nhà hàng xóm cách vách của bọn họ có nuôi một con chuột lớn, dài 1,1 mét, Nhị Cẩu còn chưa lớn bằng một bàn tay, lại để nó đi đánh nhau với con kia, đây là lỗi của cậu ?
Lần này Cố Tranh trở lại, mang cái bình về, cũng mang về thêm một người.
Tả Ngôn sau khi nghe được tin này phản ứng đầu tin là, cái tên Cố Tranh chết tiệt này, vậy mà lại dám mang một bánh chưng về !
Sao anh có thể trọng khẩu như vậy hả !
Nhưng mà sau khi thấy được người đang hôn mê bất tỉnh, Tả Ngôn liền thu hồi câu nói trước đó.
Người đang nằm trêи sàn nhà, cả người đầy chật vật, rõ ràng là đồng học Tán Tán trước kia từng gặp qua hai lần.
“Anh ta là ai vậy ?”
Ngón tay của Cố Tranh quấn quấn tóc của cậu, nói: “Con trai nhỏ của Đổng gia.”
“Anh họ, đây là xảy ra chuyện gì ?”
Dương Tử cùng trở về tức giận nói, “Lão già kia vậy mà cũng mang tin tức này tiết lộ cho Đổng gia ! Nếu không phải do lần này Đổng Tán tự chủ áp chế tin tức, tự mình dẫn người đến, việc này liền phiền toái rồi !”
Hoàng Nghiêu nói, “Lục lão đầu tại sao lại cố tình chọn Đổng gia ?”
Cố Tranh kéo Tả Ngôn càng ngày càng chúi mặt xuống về bên cạnh mình, “Bởi vì cùng hôm đó, Đổng Tán cũng bị liên luỵ.”
Lúc này Tả Ngôn đột nhiên nhớ đến, cái hôm bị cướp đó, có một chiếc xe thể thao bị xe tải lớn hôn môi không dứt.
Tên này thật đáng thương, sau này cúng bái Phật nhiều một chút, vận khí này cũng anh cũng quá tệ.