Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 30




[30] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (30)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tả Ngôn nghiêng đầu, lơ đãng nhìn lên vách tường của quan tài, sau đó dùng đầu ngón tay khều khều bả vai người dưới thân, “Chỗ này hình như có chữ.”

Cố Tranh ngẩng đầu nhìn qua, lấy đèn pin ra.

Ánh sáng rọi lên vách tường, trêи mặt tường đầy những văn tự màu vàng.

Tả Ngôn nhìn nhìn, hỏi, “Anh xem có hiểu không ?”

Cố Tranh nói, “Xem không hiểu.”

Tuy rằng bản thân của hắn cũng có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong phương diện này, nhưng loại chữ này hắn quả thật chưa từng tiếp xúc quá.

Tả Ngôn: Vậy sao tôi lại hiểu vậy, không lẽ là một giây từ thất học biến thành học giả à ?

Hai người dựa vào nhau khá gần, Cố Tranh có thể nghe được nhịp của cậu nhanh hơn bình thường.

“Cậu xem hiểu.”

Một câu trần thuật khiến Tả Ngôn phải gật đầu.

Văn tự trêи tường viết về người trong mộ khi còn sống là một đại thần trong một quốc gia nhỏ, quốc gia của bọn hắn thứ gì cũng không có ngoại trừ tiền, sau đó quốc vương của bọn hắn sau khi già đi liền bắt đầu trầm mê với trường sinh bắt lão, rồi bắt đầu hạ lệnh thu thập những thứ có thể khiến mình trường sinh bất lão.

Bọn hắn cũng thử khuyên nhủ nhiều lần, nhưng quốc vương của bọn hắn vẫn không nghe.

Mãi đến khi quốc vương sắp chết đi, bọn hắn mới nghĩ rằng chuyện này chỉ dừng lại ở đây thôi, không ngờ đột nhiên có một ngày quốc vương triệu kiến hắn ta, cũng tặng cho hắn ta một chiếc bình sứ xanh nhìn khá bình thường, nhưng lại bắt hắn ta nhất định phải cất giữ thật kỹ.

Vài ngày sau, quốc vương chết trêи tế thiên nhai.

Hắn ta biết chuyện này không đơn giản như vậy lại không dám nói ra, mãi đến khi chết mới đem những lời này mang vào quan tài.

Cuối mấy dòng văn tự này là đồ án quen thuộc kia.

Sau khi Tả Ngôn đọc xong, hai người đều trầm mặc một lát.

Lượng tin tức này có chút lớn, nhưng cũng đủ để người ta giải mã được một ít bí ẩn.

Chẳng hạn như, đồ án kỳ quái kia có lẽ là vật trang trí của quốc gia nhỉ này.

Bình sứ xanh là được quốc vương tặng, Tả Ngon từng nói có bốn chiếc bình như vậy, vậy có khả năng là chiếc bình nằm trong tay bốn người.

Bọn họ theo lộ tuyến trêи chiếc bình thứ nhất tìm được nơi cất giấu của chiếc bình thứ hai.

Kết hợp những lời vừa nãy, vậy điểm đến cuối cùng của bọn họ có khả năng chính là mộ của quốc vương.

Tả Ngôn: “Cậu chuyện này thật phức tạp, lần sau có thể chọn giấc mơ nào mà không cần động não xíu được không.”

Hệ thống: “Là ngươi không cần động não hay mục tiêu không cần động não ?”

Tả Ngôn: “Đương nhiên là ta.”

Hệ thống, “Vậy thì phiền rồi.”

Tả Ngôn, “Tại sao ?”

Hệ thống: “Bởi vì chỉ số thông minh không cùng cấp bậc.”

Tả Ngôn: … Ngươi đi.

Ánh mắt Cố Tranh dừng trêи mặt chữ một hồi lâu, việc Tả Ngôn có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, thậm chí nghĩ càng thêm chi tiết.

Suy nghĩ của hắn đang dừng lại tại chỗ đàn hiến tế.

Trong khi có một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, Cố Tranh ngửi thấy được, đó là mùi thuốc bảo tồn thi thể.

Trong chốc lát sau, Tả Ngôn hỏi, “Đám bên ngoài đã tán đi chưa ?”

Cậu sắp không thở nổi, cái cảm giác này y như khi cậu vừa mới đến thế giới này.

Điểm khác biệt là, lỡ như bị ngợp thở chết, vẫn cò một người chôn cùng cậu.

Cố Tranh giơ tay nhấc lên một khe hở trêи nắp quan tài.

Tả Ngôn thấy thế liền ngồi dậy, nghiêng đầu từ khe hở cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Đám ăn thịt người kia vẫn vui vẻ bay loanh quanh trêи cao.

Tả Ngôn yên lặng lùi đầu về, nếu là cậu bị nhốt trong mộ thất, nhiều năm như vậy vẫn chưa ăn gì, vậy cậu cũng sẽ không bỏ qua thức ăn đến miệng.

Trêи cái cổ mảnh khảnh của Tả Ngôn loé ra vài vệt sáng nhỏ, theo động tác của cậu, xương quai xanh tinh xảo ngày càng hiện rõ.

Ánh mắt Cố Tranh tối sầm lại.

“Vẫn chưa tán đi, bọn nó…”

Ngồi trở về, Tả Ngôn kinh ngạc nhìn dưới thân Cố Tranh, sao lại kϊƈɦ động rồi ?

Tình huống gì vậy ?

Hô hấp của Cố Tranh đình trệ, Tả Ngôn muốn dời vị trí.

Cố Tranh nói: “Đừng động đậy.”

Không động đậy liền không động đậy.

Không nhìn ra anh trọng khẩu vị như vậy nha.

Cố Tranh ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng trêи chóp mũi, nói, “Cậu không ngửi được mùi gì à ?”

Tả Ngôn ngửi ngửi, vẫn không ngửi được, nhìn bộ dáng nhíu mày của Cố Tranh, Tả Ngôn cúi người xuống, ngửi ngửi gần hai má của hắn, lắc đầu nói, “Không ngửi được.”

Do cậu đột nhiên đến gần, nên cái mùi hương thoang thoảng trong mũi Cố Tranh ngày càng đậm.

“Là mùi trêи người cậu.”

Tả Ngôn kinh ngạc, “Tôi ?”

Cậu thử ngửi ngửi người mình, vẫn không ngủi được. Trêи người cậu không có xịt nước hoa, với lại, nếu trêи người cậu có mùi, cũng không đến mức khiến Cố Tranh phản ứng lớn như vậy chứ.

Cố Tranh đơn giản nhắm mắt lại, không thèm để ý nữa.

Tả Ngôn vẫn duy trì động tác giằng co, trong lòng hỏi hệ thống, “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì ?”

Hệ thống: “Không biết.”

Tả Ngôn: “Vậy ngươi nói đi, bản thân ngươi có ích lợi gì, chuyện gì cũng không thể giúp, còn dám nói là trợ thủ của ta.”

Cậu xui xẻo lắm mới gặp được một tên trợ thủ vô dụng như vậy.

Hệ thống: “Ta có thể nói chuyện phiếm với ngươi.”

Tả Ngôn: “Chỉ mỗi cái này ?”

Hệ thống: “Vì giúp ngài không cảm thấy cô đơn trong giấc mơ dài này nên có ta đi cùng, người từng dùng qua đều nói tốt, vậy nên nhớ chọn khen ngợi nha.”

Tả Ngôn nghe xong thản nhiên nói, “Chi bằng nói ngươi đến giám thị ta thì càng đáng tin hơn.”

Hệ thống: “Sao có thể, ta đáng yêu như vậy mà.”

Tả Ngôn: … Tên hệ thống này dạo gần đây đang giấu cậu xem mấy thứ kỳ quái gì vậy.

Theo thời gian trôi qua, Cố Tranh chẳng những không khôi phục mà lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Tả Ngôn còn chưa đến gần đã nghe được thanh âm nặng nề của Cố Tranh, “Cậu cách xa tôi một chút.”

Tả Ngôn cảm thấy quá uỷ khuất, quan tài chỉ lớn có bao nhiêu đây, còn muốn cách xa đến chỗ nào ?

Dù nghĩ vậy nhưng sau khi nghe hắn nói vẫn lui về sau, Cố Tranh lại bắt lấy tay cậu, bất đắc dĩ nói, “Thôi bỏ đi, cậu vẫn đừng nên động đậy.”

Vậy kệ anh !

Trong chốc lát sau, Tả Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, “Nếu không, anh tự mình giải quyết cho xong đi ?”

Thời gian dài như vậy vẫn có thể bảo trì, coi chừng nghẹn đến hư.

Cố Tranh mở to mắt, trong ánh mắt kia chứa đầy cảm xúc cuồn cuộn.

Ai, đầu năm nay, vẫn là lần đầu tiên nghe được loại chuyện này.

Sau đó, Tả Ngôn phát hiện chủ ý này là có chút tự hố bản thân mình.

Tả Ngôn thật không muốn thừa nhận cũng bị kϊƈɦ thích đến.

Phản ứng của cậu cũng đương nhiên bị Cố Tranh cảm giác được, nam nhân rủ xuống mi mắt, dừng lại động tác của mình, khàn giọng nói, “Lại đây.”

Tả Ngôn nuốt nước bọt, không động.

Nam nhân cũng không thúc giục, chỉ yên lặng nhìn cậu, sau đó đột nhiên giơ đầu gối lên khều khều cậu.

Tả Ngôn: …

Đừng câu dẫn cậu.

Rất dễ kìm không được.

Đột nhiên nam nhân cười khẽ một tiếng, lỗ tai Tả Ngôn tê rần…

Cuối cùng khi nam nhân bắt lấy cậu, Tả Ngôn vẫn không kịp phản ứng, cậu vừa rồi bị gì vậy.

Chuyện sau đó càng không phát triển theo hướng cậu nghĩ.

Lông mi dài của Tả Ngôn chọt chọt vào mặt đối phương, mưa to gió lớn càng thêm kịch liệt.

Đương nhiên trong lúc đó đầu của cậu cùng nắp quan tài đôi khi cũng có đụng chạm thân mật, đời người quả nhiên rất phập phồng.

Cũng không biết qua bao lâu, bão táp đi qua.

Tả Ngôn khó khăn cử động thân thể, không được, không thể ở lại chỗ này, chỗ này có độc.

Cố Tranh giữ chặt thân thể muốn chạy trốn của cậu, lại gần hôn mạnh cậu một chút, sau đó sờ sờ đầu tóc dài của cậu, đẩy đẩy nắp quan tài, bên ngoài chỉ còn một mảnh yên lặng.

Ôm người trong ngực ngồi dậy, sau đó Cố Tranh mặc quần áo vào cho cậu.

Tả Ngôn nhịn một chút, nhưng sau đó thật sự nhịn không được, khàn giọng nói, “Để tôi tự làm.”

Khí lực này, cùng với tư thế lúc nãy, vừa rồi cậu vậy mà không bị hai tay này giết chết thật đúng là may mắn.

Cố Tranh ôm cậu ra khỏi quan tài, nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu, hỏi, “Có thể đứng lên không ?”

Tả Ngôn giận dữ, dám coi thường tôi hả ?

Đứng thì đứng được nhưng hai cái đùi đều đang run lên.

Chỗ như quan tài, đúng là một nơi không ổn để làm việc.

Ánh mắt Cố Tranh hiện lên ý cười.

Tả Ngôn nằm úp sấp ở bên cạnh một chút, sau đó thấy Cố Tranh mò mò trong quan tài rồi lấy ra một chiếc bình sứ xanh cỡ một bàn tay.

“Chúng ta đi thôi.”

Cố Tranh bước đến muốn cõng cậu, Tả Ngôn từ chối, “Không cần, tôi tự đi được.”

Con ngươi tối đen của Cố Tranh nhìn cậu, ý vị sâu sa nói một tiếng “Hửm ?”.

Tả Ngôn khó khăn đứng lên, duỗi chân bước ra khỏi quan tài, nửa người dưới lại bắt đầu đau.

Kiên trì đi ra khỏi nhĩ thất, Tả Ngôn nhìn nam nhân bên cạnh đang thoải mái nên bước lại nhìn lại bản thân mình.

Dựa vào cái gì mà cậu phải ngược đãi bản thân mình như vậy, còn người bên cạnh lại thoả mãn ra mặt.

Tả Ngôn dừng bước, quay đầu nhìn hắn, “Anh vẫn nên cõng tôi đi.”

Ánh mắt Cố Tranh tối sầm lại, “Không phải em bảo tự mình có thể đi à ?”

Ông đây hiện tại không muốn đi nữa, được không ! Thích tuỳ hứng vậy đó, anh ngon thì cắn tôi đi.

Sau đó cậu liền bị cắn.

Trêи cằm có một dấu răng, Tả Ngôn thoải mái dựa vào trêи lưng nam nhân.

Theo đường lúc trước mà quay lại, lúc ấy ba người bọn họ bị rớt xuống, nhưng nửa đường lại bị phân tán với Triệu Lục.

Mới đi được nửa đường, liền gặp được Triệu Lục cùng vài người khác.

Cái bình đã đến tay, bọn họ cũng không nên ở lại trong này.

Trong đám người chỉ có hai người gì cũng không lấy mà có người còn được cõng.

Triệu Lục hỏi, “Chú em Hà bị thương à ?”

Tả Ngôn nhìn chân của gã được kẹp ván gỗ, tâm tắc gật đầu.

Thấy cậu nhìn qua, Triệu Lục nói, “Lúc tôi rớt xuống không cẩn thận bị gãy chân, còn vết thương của cậu đâu ?”

Tả Ngôn cũng không thể nói là ʍôиɠ cậu bị thương, trầm mặc một lát cũng nói là bị thương ở chân.

Với lại, cậu hình như cảm giác được có vật gì đang chảy ra.

Tả Ngôn vùi đầu vào bả vai của hắn, hung hăng cắn một cái.

Thân thể Cố Tranh cứng đờ, vỗ vỗ ʍôиɠ cậu.

Lúc ra ngoài thì bên ngoài trời đã tối, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc xuống núi.

Lúc đi ngang qua thôn nhỏ, Tả Ngôn mơ mơ màng màng vỗ vỗ bả vai của Cố Tranh, nhỏ giọng nói, “Mèo của tôi.”

“Lúc về mua cho em một con.”

“Tôi chỉ muốn con kia.”

“Ngủ đi.”

Tả Ngôn nhếch miệng cười, hô hấp dần dần trầm ổn.