[22] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (22)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Cố Tranh từ trêи ban công thấy được một bóng người cách đó không xa: “Đuổi hắn về đi.”
Hoàng Nghiêu nói, “Nếu không gặp được anh chỉ sợ sẽ không dễ đuổi đi như vậy.”
Cố Tranh nói: “Đó là chuyện của cậu.”
Nói xong xoay người rời đi.
Hoàng Nghiêu nhìn bóng người dưới lầu, vừa thưởng thức ống nghe trêи cổ vừa xuống lầu.
Ở cửa lớn, nam nhân mặc âu phục chỉ thấy có một mình Hoàng Nghiêu, vội vàng bước lên, “Hoàng tiên sinh.”
“Anh họ của tôi không định gặp anh.”
Nam nhân đứng lại, “Nếu Cố tiên sinh có yêu cầu gì, chúng tôi đều nhất định sẽ đáp ứng.”
Hoàng Nghiêu vươn tay chặn lời gã, cười như không cười, “Yêu cầu khẳng định sẽ có, nhưng sẽ không nói cho anh, chuyện này anh không thể làm chủ.”
Sắc mặt nam nhân nhất thời khó coi, nghĩ đến phân phó của lão gia tử trong nhà, cười xoà một cái, “Cố tiên sinh muốn như thế nào, không mấy chúng ta gặp mặt bàn bạc ?”
Hoàng Nghiêu đánh giá gã, nói, “Chuyện này cũng không phải chuyện anh có thể làm, gặp anh thì có ích gì, để em trai của anh đến đây, đừng lấy lý do là cậu ta không đến được, chúng tôi ở đây còn có thể có người đổ máu mà, em trai của anh dù không đi được, cũng phải đi lại đây.”
Nam nhân sửng sốt, trong tin tức không có báo là có người bị thương, cẩn thận hỏi, “Người bị thương là ?”
Lỡ như là Cố Tranh thì chuyện này lớn rồi.
Hoàng Nghiêu nói: “Đợi em trai của anh đến thì biết.”
Nói xong liền muốn xoay người đi, nam nhân vội vàng gọi lại hắn ta, “Nếu Cố tiên sinh không chịu gặp tôi, vậy thì vật này mong nhận lấy.”
Đại thanh hoa Bắc Tống, là món mà lão gia tử yêu quý nhất, nhưng chỉ vì tên nhóc gây thất vọng kia, không thể không mang ra.
Hoàng Nghiêu ngay cả đầu cũng không xoay, “Giữ lại để cho em trai của anh mời bác sĩ đi.”
Nói xong liền bỏ đi, để lại một nhìn nam nhân với sắc mặt khó coi, đến một chuyến, vậy mà lại không có cửa đi vào.
Nhục nhã !
Nhớ đến tên em trai còn trong nhà kia, bỗng thật hối hận, trước kia tại sao lại muốn mang nó trở về !
Buổi tối, Hoàng Nghiêu đi ngang qua phòng tập thể thao của anh họ hắn ta, nhìn thấy đèn bên trong vẫn sáng, liền bước vào nhìn xem.
Cố Tranh quay đầu lại, ném cho hắn ta một cái bao tay, thản nhiên nói: “Muốn đấu thử không ?”
…
Vài ngày sau đó, Tả Ngôn liền có một cuộc sống dầu sôi lửa bỏng.
Nói đơn giản, vừa đau vừa vui vẻ.
Vẻ mặt Tả Ngôn đầy nghiêm túc, hỏi: “Tôi còn lựa chọn khác không ?”
Nam nhân lãnh khốc trả lời, “Không.”
Tả Ngôn nhìn vật trong tay hắn, tràn ngập hi vọng hỏi: “Vậy, tôi có thể không ăn không ?”
Cố Tranh câu môi, “Có thể.”
Tả Ngôn mừng rỡ.
Giải phóng quân thiên nhi là sáng sủa thiên nhi~
Nhưng mà câu nói tiếp theo của nam nhân khiến tâm tình tốt đẹp của cậu phải phanh lại.
“Không ăn thì nhịn đói đi.”
Tả Ngôn lập tức nói: “… Thật ra suy đi nghĩ lại thì cháo ăn cũng ngon.”
Cố Tranh nói, “Hửm ? Ăn ngon à ?”
Đối mặt với nam nhân được một tấc lại tiến một thước, Tả Ngôn trầm mặc một lát, sau nửa ngày đột nhiên run rẩy giơ tay, nhắm ngay chóp mũi của hắn, rống lớn: “Ông đây muốn ăn thịt !”
Hoàng Nghiêu vừa bước đến chợt nghe thấy câu này, chấn động, phản ứng đầu tiên là nhìn anh họ của hắn ta.
Chỉ thấy ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, giơ tay lên, Hoàng Nghiêu cảm thấy mình có thể tiên đoán được kết cục của thanh niên.
Sau đó… hắn ta chỉ thấy anh họ của hắn ta đẩy tay của thanh niên ra, một muỗng cháo đưa đến bên môi của đối phương.
Cường ngạnh nói một chữ, “Ăn.”
Tả Ngôn nhất thời tắt lửa, ngoan ngoẵn bắt đầu ăn, tựa như người vừa lên tiếng phản kháng không phải cậu.
Hoàng Nghiêu đầy hâm mộ ghen tỵ nhìn cậu, nếu hắn ta dám nói như vậy với anh họ, thì đã sớm bị đánh.
Nhìn tô cháo trước mắt, tựa như nhìn địch nhân của tư bản chủ nghĩa, hai mắt bóng cháy ngọn lửa vì tài sản chủ nghĩa mà mạo hiểm, giữ vững loại tinh thần kiên cường này, mãi đến khi chén cháo đã thấy đáy, Cố Tranh bưng khay rời đi.
Tả Ngôn nhìn người đứng bên cạnh đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.
Từ thông tin của hệ thống mấy ngày nay, mới biết Hoàng Nghiêu là em họ gần của Cố Tranh, hiện tại là một bác sĩ ngoại khoa cực kì chuyên nghiệp, trước kia nhà của Hoàng Nghiêu sinh sống ở nước ngoài, nhưng từ khi mẹ của Cố Tranh qua đời, Hoàng Nghiêu mới về nước, vẫn luôn đi theo Cố Tranh, tìm kiếm manh mối của nguyền rủa.
Nơi cậu đang ở hiện tại là nhà của Hoàng Nghiêu, sau khi cậu trúng đạn đã được Cố Tranh mang đến đây để chữa trị.
“Mặt của anh… cũng rất đối xứng.”
Chỉ thấy gương mặt vốn phong lưu phóng khoáng của hắn ta, nay đã xanh một khối tím một khối, xem ra mấy vết bầm này cách đây không lâu, trách không được mấy ngày nay không gặp.
Hoàng Nghiêu nghe cậu vạch áo cho người xem lưng, híp mắt đánh gia cậu, từ đầu đến đuôi, đến sợi tóc cũng không buông tha.
Tả Ngôn đột nhiên nói: “Nếu anh còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ ngại ngùng.”
Hoàng Nghiêu bước đến bên giường cậu, lấy ghế nhẹ nhàng ngồi gần cậu: “Ngại ngùng tôi ngược lại không thấy, nhưng tôi lại thấy được một thứ không bình thường.”
Tả Ngôn nghi hoặc, “Thứ gì ?”
Hoàng Nghiêu nhìn miệng vết thương trêи ngực cậu, “Ca phẫu thuật của cậu ngày đó do tôi làm, cậu đoán thử, tôi thấy thứ gì ?”
Tả Ngôn hoảng sợ, “Không lẽ là…”
“Tôi mém lên giàn giáo à ?”
Ý cười trêи miệng Hoàng Nghiêu ngày càng sâu, đến khi nghe người đôi diện nói xong, nụ cười cứng lại.
Hoàng Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn cậu nói, “Tim của cậu đập so với người bình thường còn chậm hơn rất nhiều, thậm chí đã đột phá giới hạn mức tim đập chậm nhất, mà cơ thể của cậu ngoại trừ ngoại thương lại không hề có những loại bệnh khác, theo lý thuyết, căn bản không thể bảo trì trạng thái người sống, đã vậy còn sống vui vẻ thoải mái đến như vậy.”
Tả Ngôn: Con mắt nào của anh thấy tôi sống vui vẻ thoải mái ?