[21] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (21)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Tả Ngôn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng muốn đẩy Cố Tranh ra, nhưng hai tay đã bị giữ lại ở hai bên, không thể động đậy.
Do giãy dụa kịch liệt, liên lụy đến miệng vết thương, nên trong mắt Tả Ngôn hiện lên một tia đau đớn, nước mắt sinh lý theo khoé mắt chảy xuống.
Ánh mắt Cố Tranh tối sầm lại, chặn lại nửa thân thể của cậu.
Hô hấp giao triền, lông mi của đối phương nhẹ nhàng cọ vào hắn, ánh mắt Cố Tranh đầy thâm thuý nhìn thẳng cậu, trong ánh mắt của hắn mang đầy vẻ thần bí, Tả Ngôn xem không hiểu được cảm xúc bên trong,
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Tranh cuối cùng cũng đứng dậy, một sợi chỉ bạc rớt ra.
Tả Ngôn khẽ nhếch môi hô hấp, đôi môi trắng bệch cuối cùng cũng có một tia huyết sắc, Cố Tranh nhẹ nhàng niết môi của cậu một chút, sau đó nhận ra mình đang làm cái gì, mới lãnh tĩnh thu tay.
“Anh…”
“Không ho ?”
Tả Ngôn sửng sốt, “Không ho.”
Cố Tranh gật đầu, “Nghỉ ngơi đi, có việc gì thì nói với tôi.”
“Đợi đã, vậy nên lúc nãy anh… là do muốn tôi không ho ?”
Cố Tranh nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu nói: “Nếu không thì sao ?”
Tả Ngôn nâng nâng tay, khoé miệng nở một nụ cười giả, “Đi thong thả.”
Cố Tranh liếc mắt nhìn cậu, rời đi.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, Tả Ngôn sờ sờ môi mình, cảm thấy bên trong vẫn còn lưu lại hương vị của người khác.
Tả Ngôn: “Ta đã cho rằng trong giấc mơ đầu tiên ta sẽ có một đầu tóc dài, là một cô gái nhỏ trắng trắng tròn tròn đầy đáng yêu.”
Hệ thống đang ký lục lại video tư liệu để dự trữ, nghe cậu nói mới nói: “Ngươi ngoại trừ không là một cô gái nhỏ, thì hai điều kiện còn lại đều phù hợp.”
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, “Thật sự là càng ngày càng thích nghe ngươi nói chuyện.”
Suy yếu muốn xoay người, nhưng mà lỗ thủng trêи ngực không cho phép cậu làm như vậy, chỉ có thể khó chịu mà giữ vững tư thế nằm ngửa.
Trắng trợn bị người ta cắn một cái, đúng là không cam lòng.
Hệ thống: “Nếu không chịu, thì ngươi lại cắn trả thêm một cái ?”
Cắn chết cái tay của ngươi.
Tả Ngôn: “Ngươi xác định Cố Tranh không phải cong ?”
Dù sao một nam nhân lại muốn ngăn không cho nam nhân khác ho bằng biện pháp như thế có chút không hợp lý, quan hệ của bọn họ cũng không tốt đến mức có thể môi chạm môi uống nước bọt của nhau.
Hệ thống, “Mười phút trước ta xác định hắn không phải cong.”
Nhưng nhìn đến cảnh vừa rồi, nó chần chờ không thể xác định.
Sau khi nghe xong, Tả Ngôn lâm vào trằm mặc.
Hệ thống có chút lo lắng, “Có thể xem như một người giúp ngươi hô hấp, đừng nghĩ nhiều.”
Tả Ngôn vẫn trầm mặc, một lát sau cậu lại đột nhiên nói: “Ngươi nói xem, nếu hắn thật sự là một cơ lão, ta nên thuận theo hay nên giả vờ cự tuyệt rồi biểu diễn một màn ngược luyến tình thâm ?”
Hệ thống: “… Ngươi không suy xét việc cự tuyệt luôn sao ?”
Tả Ngôn vẻ mặt thâm trầm, “Cuộc sống nào có nhiều sự lựa chọn như vậy.”
Không, ngươi có.
Tả Ngôn: “Đúng rồi, vừa rồi ngươi định nói cái gì ?”
Hệ thống vẻ mặt tang thương, “Ta nói ngược luyến tình thâm tương đối tốt.”
Tả Ngôn đồng ý gật đầu, “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Cố Tranh đứng ở ban công, ngón cái tay phải nhẹ nhàng vuốt phẳng ngón trỏ tay phải, “Lúc nãy cậu định nói gì ?”
“Cháu nội của Lục lão đầu đứng ngoài cửa, nói muốn gặp anh.”
“Sao ?”
“Hừm, tên nhóc đó không phải bị anh đánh đến phế sao, đi cũng đi không nổi, muốn đến cũng đến không được.”
Mấy ngày trước, anh họ của hắn ta vào nửa đêm bỗng nhiên gõ cử nhà hắn ta, trong ngực còn ôm theo một nam nhân máu chảy đầm đìa, doạ hắn ta nhảy dựng.
Sau mới biết được, thì ra tên nhóc Lục gia kia vì muốn lấy lòng lão gia tử nhà gã mà dám gây chuyện với Cố Tranh !
Cũng không biết là do ngây ngô tiếp nhận chỉ thị của người khác, hay là do quá ngu.
Hoàng Nghiêu lúc nói chuyện dường như thấy khoé miệng của anh họ hắn ta có một vết cắn, nếu không nhìn lầm, thì vết này không phải do anh họ tự cắn.