Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 151




[151] – Phòng điều tra đặc biệt (33)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Bảo đứng trước cửa lớn ngáp một cái, nói chuyện câu được câu không với ông lão gác cửa.

“Ông ơi, tối hôm qua có mấy tên tôm tép đến gây rối à ?”

Ông lão chậm rãi ngồi trước cửa sổ, sờ sờ râu mép một cái, “Ăn.”

“Ông sao lại ăn, nhìn đống lá rụng này của ông đi, sắp trọc đến nơi rồi.” Hạ Tử Dương bước lại ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Bảo, 2 anh em nhìn đống lá rụng dưới đất thở dài, “Tôi không muốn dọn.”

Hạ Bảo đáp: “Tôi cũng không muốn.”

Ông lão chậm rãi run người khiến râu mép trong lòng bàn tay rơi xuống biến thành lá cây: “Hả ? Cậu vừa nói gì ?”

Hạ Tử Dương xắn tay áo lên, “Ông cởi mũ xuống đi để tôi xem xem ông có bị trọc không.”

Ngay sau đó cửa sổ liền “Ba” một tiếng đóng lại, Hạ Tử Dương vỗ cửa sổ, cãi nhau với lão cây vờ câm điếc bên trong.

Hạ Bảo nhìn đất đầy lá mà phát sầu, “Vẫn còn chưa đến mùa thu mà, ai… Bé gấu mèo ! Cậu đây là sao thế ?”

Trước mặt nhiều thêm 1 đôi giày, theo đó nhìn lên, một đầu tóc trắng của Tả Ngôn dưới ánh mặt trời rọi chiếu thành màu vàng.

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Khuôn mặt nhỏ nhắn không đổi sắc, dáng đi khập khiễng, cả người đầy hơi lạnh, nghe thấy tiếng Hạ Bảo cũng không dừng chân, bước qua bên người anh ta.

“Không thấy à ? Hôm nay mình có mặc quần áo mà nhỉ.” Ông mặt trời to bự trêи đỉnh đầu vẫn còn chiếu trêи người anh ta mà, đâu có ở truồng ra đường.

Mọi người trong phòng làm việc đều có chút uể oải mệt mỏi, một người giữ đến mấy cái điện thoại, vội vội vàng vàng hệt như con quay.

“Mỗi lần qua lễ quỷ đều sẽ thế này, may là chị sẽ không rụng tóc, nếu không sẽ hệt như ông bác gác cổng ngoài kia trọc thành hoà thượng.” Hạ Ngọc cúp điện thoại, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, lát nữa cô còn phải xuất phát đến thành phố lân cận.

Tả Ngôn nghiêm mặt gật đầu, 2 mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm bàn làm việc.

Hạ Ngọc nghĩ rằng cậu chưa tỉnh ngủ còn cố ý cho cậu 1 cái gối đầu, sau đó mới giẫm giày cao gót 1 tấc đi ra ngoài.

“Cậu sao vậy, lão đại lại hố cậu hả ? Có phải tiền chia đôi ngày hôm qua bị quỵt rồi không ? Tôi nói cậu này, tập làm quen thì sẽ ổn thôi.”

Hạ Bảo mang bộ dáng người từng trải vỗ vỗ bả vai cậu, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình.

Tả Ngôn: … Không, là tôi tự mình hố mình.

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Tư Già từ bên ngoài bước vào, Tả Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, người dừng lại trước mặt cậu, nhìn chăm chú gối đầu màu hồng nhạt một lát, “Muốn ăn gì ?”

Tả Ngôn nâng mí mắt lên, “Trúc ướp lạnh.”

Tư Già nói: “Không có.”

Tả Ngôn cúi đầu nhìn SpongeBob màu hồng nhạt, này thì cho anh hỏi, hỏi xong lại bảo không có, để tôi xem coi ai xấu hổ.

Lần thứ 2 ngẩng đầu thì người đã biến mất, trúc ướp lạnh ở đây không có, có vận chuyển bằng đường hàng không cũng đến không kịp.

Cái gối đầu này… đây hẳn là con trai của SpongeBob và Patrick Star nhỉ, màu sắc thì giống ba, hình thể thì giống mẹ, di truyền tốt thật.

“Cậu và lão đại…” Hạ Bảo biết cậu cực kỳ không muốn ăn trúc, mỗi lần có cơ hội đều muốn xô gà gia đình, cánh gà Cola.

Đối mặt với ánh mắt xem xét của Hạ Bảo, Tả Ngôn thở dài một hơi, vừa định há mồm chỉ thấy người trước mặt đã bị lôi đi, “Định quang minh chính đại mà lười biếng hả, không có cửa đâu.”

Hệ thống: [Chuyện cũ xin đừng nhắc lại~ đời người đã trải qua nhiều mưa gió~ xin người đừng tiếp tục đau khổ mà hỏi thăm tin tức của tôi nữa~] (Khi tình yêu đã thành chuyện cũ Khải Nguyên nhà mị từng cover này =3=)

Tả Ngôn hịt hịt mũi, [Cái BGM này của ngươi trước sau như một luôn hợp tình hình.]

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Hệ thống: [Đương nhiên, ta chính là áo bông nhỏ bên cạnh ngươi mà.]

Tả Ngôn: [Cám ơn nhưng ta không cần một khuê nữ bất hiếu như ngươi.]

Hệ thống: [Không phải chỉ là bông cúc biến thành hoa hương dương thôi à, cũng đâu phải lần đầu tiên.]

Sắc mặt Tả Ngôn bình tĩnh, [Ta muốn khiếu nại ngươi.]

Hệ thống: [Người yêu à, đừng như vậy mà.]

Tả Ngôn: [Nói chuyện đàng hoàng !]

Hệ thống: [Quỷ sứ hà~]

Tả Ngôn: … Thật có ý định giết chết cái thứ này.

Xê dịch cái ʍôиɠ cứng ngắc, cảm giác đau đớn truyền đến, từng cơn mát lạnh tán loạn bên trong, Tả Ngôn nhìn nhìn cái gối đầu trong tay, do dự 1 giây sau đó đặt dưới ʍôиɠ, chị Hạ đợi lát nữa em sẽ đi lừa tiền mua cho chị cái mới.

Hệ thống: [Với thể chất này của ngươi, đến chiều hẳn là đâu vào đấy thôi, sau này làm quen là được rồi.]

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Tả Ngôn: [NgCũng còn có mặt mũi nói hả ? Tại sao hôm qua lại không nói ta biết !]

Hệ thống: [Ta nào biết ngươi vừa ɭϊếʍ một tí liền phát…]

[Phát gì !?] Tả Ngôn nở 1 nụ cười nhẹ, ngươi lặp lại lần nữa.

Hệ thống: [Nhiệt, phát nhiệt (nóng lên), không phải ngươi rất mong chờ à.] Chuyện này quá tốt rồi còn gì, lướt qua bước 1 bước 2, trực tiếp đánh đến bước cuối.

Chờ mong cái đít, chỉ một giọt máu dính ở ngoài như vậy mà khiến cậu từ 1 tên hoà thượng đứng đắn biến thành ngọn lửa ɖâʍ.

Quan trọng là, cậu mẹ nó vẫn còn nhớ rất rõ !

Nhớ lại đêm qua cậu chủ động, vừa gặm vừa cắn, vốn là Tư Già đã ném cậu vào phòng tắm để tắm nước lạnh, nhưng mà… vô dụng.

Ký ức sau đó rất khó coi, mãi đến khi có một chất lỏng âm lãnh tiến vào thân thể, cậu mới thanh tỉnh.

Hệ thống nhỏ giọng nói: [Thật ra cái đuôi rất đáng yêu…]

Tả Ngôn: [Câm miệng !]

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Cũng không phải Tả Ngôn chưa từng ăn thịt heo (ẩn dụ nhá :)))), ít nhất ở trong mơ chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm cả rồi, nhưng mà cái việc mọc lỗ tai và đuôi này, là lần đầu tiên.

Đáng kính nhất chính là lão đại Tư, xong việc đứng lên liền hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì, lôi kéo cậu đi làm.

Sau khi 'được' phục vụ xong liền bay, hơn nữa, cái chất lỏng lạnh như băng kia ở trong cơ thể cậu. Lão đại Tư thản nhiên nói cho cậu biết, đợi sau khi cậu hấp thụ xong thân thể sẽ tốt hơn.

Tả Ngôn: … Hấp thụ à, sao lại cảm thấy càng ngày càng trọng khẩu nhỉ.

Túi plastic đặt lên bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, Tả Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy một ông lão quen thuộc được in hình trêи túi.

Cậu đoán là bên trong ít nhất cũng có 1 miếng pizza.

Tư Già đi về hướng phòng làm việc của mình, Tả Ngôn kéo gói to ra liền cảm nhận được 1 đôi mắt đang theo dõi cậu, theo ánh mắt nhìn qua, liền thấy đôi mắt đỏ bừng của Hạ Tử Dương.

Tả Ngôn cảnh giác cầm lấy gói đồ ăn và gối đầu đi theo sau Tư Già, lấy ʍôиɠ đổi một phần KFC, sống không dễ mà.

Lúc cậu ăn rất chuyên tâm, không phát hiện ra ánh mắt Tư Già ngẫu nhiên nhìn về phía cậu, bên trong ngập tràn sự ôn nhu thản nhiên.

Giữa trưa Hà Đạt Hoa dẫn Cát Lan đi làm, vài người cố ý hỏi thăm xem hôm qua nó gặp chuyện gì.

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Cát Lan đáp: “Tôi chỉ là ở nhà ăn cơm, sau đó chuyện gì tôi cũng không biết.”

Rất đơn giản, nói hệt như không nói.

Nếu đã chọc phải người… gấu mèo ở phòng điều tra đặc biệt bọn họ, đương nhiên phải điều tra kĩ càng một phen, tuy rằng thoạt nhìn Tư Già biết không ít, nhưng hắn không nói gì thêm cũng không ngăn cản bọn họ.

Chạng vạng Tả Ngôn và Hạ Bảo cùng đi mua bữa tối, điểm đến chính là một cửa hàng áo liệm, nghe nói chỗ này bán rất đầy đủ vật dụng, chủ quán còn đặc biệt đề cử cho Tả Ngôn 1 chiếc quan tài, Tả Ngôn không thích lắm, Hạ Bảo ngược lại rất để ý, nói là muốn để dành tiền lần sau đến mua.

Rời khỏi cửa hàng áo liệm, 2 người trở về, Hạ Bảo còn giới thiệu cho Tả Ngôn biết quan tài thoải mái như thế nào.

Tả Ngôn: … Nếu tôi nói tôi từng ngủ trong quan tài anh có tin không ? Hơn nữa, đừng làm chuyện nào đó trong quan tài, dễ đau thắt lưng lắm.

Đi được một nửa, Tả Ngôn mới nhớ ra 1 chuyện, bước đến bên cạnh anh ta hỏi: “Đúng rồi, lão đại là ma cà rồng à ?”

Hạ Bảo buồn bực, “Ai nói với cậu vậy ? Mấy thứ ở phương Tây mà đến chỗ chúng ta liền bị bắt đó.”

Có chuyện đó nữa à.

“Lão đại cũng giống như chúng tôi. Cậu không biết à ?”

(Brought to you by yilsweetie0225.wordpress.com)

Tôi làm sao biết, mấy người ăn nến còn lão đại của mấy người uống máu đó, mấy người có biết không.

Hai người đang trò chuyện thì từ phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Hai người phản ứng nhanh lập tức quay đầu lại, khiến người sau lưng giật mình.

“Anh đây là…”

Tả Ngôn nhìn bộ dáng thở hổn hển của hắn ta, trêи người vẫn chưa cởi trang phục diễn xuống, nghiêng đầu xem xét, rạp hát ở phía sau cách chỗ này 10 thước.

Triệu Tuấn Phong đuổi kịp người lại cau chặt mày, muốn mở miệng nhưng không biết nên nói thế nào.

“Tôi… tôi có thể nói chuyện với cậu không.”

.

HLTT: Mấy ngày trước lại bị cảm lại, vừa khỏi liền cố gắng đăng chương mới cho mọi người. Số tui cứ hết cảm rồi lại bị lại, khổ quá mà T–T

P/s: Bé Tả đã bị ăn như thế đó =)))))