Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 14




[14] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (14)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Một cái bình sứ màu xanh lẳng lặng nằm im trêи đài, đây mà món đồ đấu giá cuối cùng của buổi đấu giá hôm nay.

Thứ Cố Tranh muốn mua hẳn là cái này.

Nhưng mà, dù cậu nhìn trái nhìn phải cũng không thể phát hiện thứ này có thể chứa đồ án đặc biệt kia.

Ngay cả bệ bình cũng không có gì đặc biệt, Tả Ngôn nghĩ, không lẽ đồ án được khắc ở bên trong ?

“100 vạn.”

“150 vạn.”

Màn đấu giá phía dưới đã được bắt đầu, Tả Ngôn nghe những người này nhưng đang mua cải trắng mà tranh giá, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Tranh.

Món đồ cuối cùng này chính là áp trục, như vậy thì có vấn đề rồi.

Cố Tranh có thể bắt nó về tay hay không đây ?

Đáp án là, có.

Mệnh giá cuối cùng được gọi ra, một cái bình đơn giản như vậy vậy mà giá lại tung tăng nhảy lên trời.

Trừ Cố Tranh ra, chỉ còn một người đang không muốn từ bỏ, từng bước ép sát.

Cố Tranh híp mắt, đôi mắt ánh lên một ý cười thâm ý, mở miệng nói ra vài chữ, một mảnh người ồ lên.

Cái mệnh giá này đã vượt qua bản giá của chiếc bình gấp ba lần, là tên nào coi tiền như rác mà nguyện ý uổng phí nhiều tiên như vậy vào thứ này.

Tả Ngôn: Bên cạnh cậu là một tên coi tiền như rác.

“Cái bình này, rất quan trọng ?”

Cố Tranh quét mắt nhìn cậu một cái, “Không sai.”

Sau đó hắn liền nhìn người bên cạnh, bộ dáng có hơi đăm chiêu.

Không lâu sau, một người nam nhân mặc âu phục gõ cửa, Cố Tranh cho hắn một xấp tiền.

Nam nhân cầm tiền rời đi, khoảng chừng mười mấy phút sau, một cái hộp được mang vào.

“Cố tiên sinh, đây là đồ của ngài, mời ngài kiểm hàng.”

Cố Tranh mở hộp tuỳ tiện nhìn lướt qua, sau đó gật đầu, nam nhân mặc âu phục và vài người lui ra.

Cố Tranh đứng lên, đi ra cửa, quay đầu lại nói: “Đi thôi.”

Tả Ngôn vội vàng ném vỏ trái cây, nhìn cái hộp trêи bàn, lại nhìn Cố Tranh đã ra khỏi cửa.

Rất hiểu ý mà ôm lấy hộp, đi theo.

“Chờ tôi một chút…”

Cố Tranh đi đằng trước, đi hai bước, quay đầu lại chờ người đằng sau.

“Nhanh lên, đừng lề mề.”

Tả Ngôn cũng muốn nhanh lên, nhưng trong tay cậu ôm một cái bảo bối tâm ái giá trêи trời.

Lỡ như bị rớt bể, mục tiêu không chừng sẽ giết cậu.

Quan trọng là đồ vật quan trọng như vầy, tại sao phải nhất định muốn cậu cầm !

Hệ thống: “Hẳn là do… nhìn ngươi quá rảnh rỗi và rảnh rỗi.”

Tả Ngôn: “…” Có đôi khi cậu rất muốn giết chết tên hệ thống này.

Trước khi đi, bọn họ ở cửa lớn chạm mặt vài người đang cười đùa.

Cầm đầu là một nam nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, đỉnh đầu như phát sáng, gia thế không nhỏ, ở phía sau còn mang theo mấy tên thủ hạ.

“Cố thiếu gia thật sự là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng bỗng nổi tiếng nha.”

Cố Tranh dừng bước, “Ngụy gia quá khen.”

Ngụy Trọng cười ha ha, “Hình như lần hành động ở Võ Lăng Sơn, Cố thiếu gia thu hoặc không ít.”

Một tháng trước đột nhiên có tin ở Võ Lăng Sơn có một mộ lớn, nhưng mà sau khi có ba nhóm người mất tin tức, không còn ai dám tuỳ tiện xuống mộ.

Trong lúc người ở đây chỉ có thể thèm nhỏ dãi mà không thể động thủ, Cố Tranh lại mang theo một nhóm người xuống mộ, trong mắt mọi người chỉ thấy như có trò hay để xem.

Cứ tưởng rằng hắn đi vào, cũng sẽ không ra được.

Lại không nghĩ rằng hắn không chỉ dễ dàng đi ra, còn nghe nói thu hoạch không ít, còn có lời đồn rằng, lần này hắn đi ra mang theo một thứ vô cùng quý hiếm, còn có lời đồn ly kỳ hơn là, hắn mang từ mộ huyệt ra một cái “kỳ tích”.

Cố Tranh nhìn lướt qua “kỳ tích” ở bên cạnh, thản nhiên nói: “Cũng được.”

Tả Ngôn chột dạ một chút, lúc từ mộ huyệt đi ra chỉ mang theo cậu, tuy rằng chuyện cậu khởi thi có thể xem là chuyện độc nhất trêи thế giới, nhưng nếu hình dung cậu cao quý như vậy cậu sẽ ngại ngùng.

Bất quá, dựa theo tốc độ tiêu tiền của mục tiêu, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ phải đứng trêи đài của buổi đấu giá.

Người chủ trì lúc giới thiệu về hắn có thể sẽ long trọng nói là, vị này chính là “kỳ tích” trong truyền thuyết được mang về từ Võ Lăng Sơn.

Tả Ngôn cúi đầu nhìn cái hộp trong ngực, cũng không biết giá bán của cậu có thể vượt qua nửa cái bình này không nữa.

Hệ thống: “Đương nhiên không.”

Tả Ngôn: “Vì sao ?” Cậu còn không đáng giá bằng cái chai à ?

Hệ thống: “… Ta không quá tin rằng có người sẽ đồng ý mua ngươi.”

Tả Ngôn: “…” Không thể làm bạn thêm được nữa, tuyệt giao đi.

Vài người vốn là muốn nghe hắn nói rốt cuộc mang được thứ tốt gì trong mộ, nhưng Cố Tranh lại tránh né không nói, nói mấy câu liền chuyển chủ đề.

Vài người có chút suy nghĩ không rõ dời tầm mắt lên người Tả Ngôn vẫn luôn cúi đầu.

Sau đó Cố Tranh mang theo Tả Ngôn rời đi.

Trêи đường về nhà, Tả Ngôn hỏi hệ thống, “Cái đồ án thần bí kia ở đâu ?”

Hệ thống: “Ẩn trong văn lộ ở mặt bình…”

“Bộp bộp !”

Tả Ngôn hoảng sợ, tình huống gì !