Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 121




[121] – Phòng điều tra đặc biệt (3)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tả Ngôn: [Tôi vẫn ở nơi đây~ chờ anh trở lại~ chờ anh trở lại nhìn lá măng kia nở~]

Hệ thống: [Ngươi có thể đừng hát nữa không, ta cầu ngươi đó.]

Tả Ngôn: [Không được.]

Đã ba ngày trôi qua từ lúc mục tiêu đến Vườn bách thú, trong ba ngày này, ngày nào cậu cũng ngồi ở chỗ lần trước mà đợi, nhưng mà người lấy măng của cậu hình như định không chịu trách nhiệm.

Tả Ngôn thở dài, nhìn lên trời cao, góc 45 độ càng có thể cảm nhận rõ ràng được sự đau buồn của cậu.

Mỗi ngày vườn gấu trúc đều có một nhóm người, mà nhóm người này có cùng mục đích chính là đến thăm cục cưng gấu trúc siêu hot này.

Vài nhân viên chăm sóc bưng đến mấy bồn sữa, đặt ở chỗ dành để uống sữa như bình thường, nhưng vẫn còn một bé chưa đến uống.

Một nam nhân viên chăm sóc bưng bồn sữa qua, đặt ở trước mặt bé gấu trúc đang buồn bã ngửa đầu, sờ sờ đầu của cậu, liền nhận được một cái ʍôиɠ tròn vo.

“Đứa nhóc này dạo gần đây sao lại không mấy vui vẻ ? Hay là bệnh rồi ?”

“Nếu không sao lại nói anh xin nghỉ không đúng lúc chứ, không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì à ?”

Nam nhân viên chăm sóc này thật sự không biết, chỉ là hơi cảm thấy bất ngờ đột nhiên có nhiều người như vậy đến thăm vườn gấu trúc.

“Dạo gần đây xảy ra chuyện gì ?”

Nữ nhân viên chăm sóc lấy một cây măng để trêи móng vuốt của tên nhóc biếng ăn kia, “Đứa nhóc này vừa nhất kiến chung tình với một anh đẹp trao, mỗi ngày đều chờ ở đây, hôm đó còn đưa cho người ta một cây măng.”

Nam nhân viên chăm sóc kinh ngạc, “Còn có chuyện này ?” Lấy được một chút thức ăn từ miệng của đàn cục cưng manh manh này là một chuyện cực kỳ khó khăn.

“Anh cũng thấy rồi đó, ngay cả sữa cũng không uống.”

Hai nhân viên chăm sóc vừa nói chuyện vừa bước ra ngoài.

Tả Ngôn cúi đầu nhìn bồn sữa trước mặt, [Thời gian trước kia, ta cũng đã từng ngự giá thân chinh, uy phong không ai bì được…]

Hệ thống: [Uống nhanh đi, kẻo lát nữa sữa lạnh bây giờ.]

Tả Ngôn: …

Đầu chui vào bồn sữa, lúc đưa đầu ra ngoài miệng liền mang theo một vòng râu bạc.

“Ưm~” Tui đã không uống sữa nhiều năm lắm rồi đó~

“Nếu ông không uống vậy nhường cho tui đi.”

Một cái đầu đen trắng đan xen bước đến trước mặt, tầm mắt không dời mà nhìn chằm chằm vào bồn sữa của cậu, nhìn màu sắc và đường nét, chính là chú gấu trúc thích giành đồ ăn với cậu.

“Tui đệt ! Mày có thể nói hả ?”

Tả Ngôn hoảng sợ, một cái móng vuốt quơ qua.

Gấu trúc loạng choạng ngã xuống đất, trêи chóp mũi liền ngửi được mùi thơm của sữa, móng vuốt nhỏ cọ cọ về phía trước, đầu nhét vào trong bồn sữa.

Tả Ngôn nhìn chú gấu trúc ăn tặc ấp úng ấp úng, hỏi hệ thống, [Gấu trúc vừa nói chuyện kìa.]

Hệ thống: [Ta có nghe.]

Tả Ngôn: [Tại sao ta lại có thể nghe hiểu được tiếng nói ủa nó ?] Đây quả thực là một chuyện cực kỳ vô lý !

Hệ thống trầm mặc một lát, sau đó nhìn nhìn hai chú gấu mèo, [Hẳn là… do ngươi và nó là cùng một giống loài.]

Tả Ngôn nhìn nhìn móng vuốt của chính mình, buồn bã nói: [Ngươi nói có lý.]

Đối với một tên tham ăn mà nói, nhanh, chuẩn, ngoan là môn bắt buộc, trong nháy mắt, bồn sữa đã thấy đáy, cục cưng manh manh đối diện đang vỗ bụng ngồi bên cạnh cậu, cong chân bẻ cong một cái đùi khác.

Các nhân viên chăm sóc đợi lúc bọn họ dường như đã ăn no mà cầm khăn mặt lại, lau miệng cho bọn họ.

Đến phiên con đối diện kia, đợi khi nhân viên chăm sóc đã hầu hạ xong, liền gặm khăn mặt lại trong miệng.

Vừa gặm vừa hỏi Tả Ngôn, “Vẫn còn vị sữa ở đây, ông không nếm à ?”

Tả Ngôn: …

“Không —— mày cứ ăn từ từ.”

Mãi cho đến khi nhân viên chăm sóc lau đủ hết miệng của tất cả gấu trúc, mới lấy lại khăn mặt từ miệng con đối diện.

Chú gấu trúc đối diện tuỳ tay cầm một cây măng, há miệng cắn.

Tả Ngôn nghẹn họng một lúc, hỏi quốc bảo mắt dại ra nước miếng chảy ròng ròng ngồi bên cạnh, “Mày tên là gì ?”

Một lát sau nó mới kịp phản ứng, “Tên… quên rồi.”

Tốt ghê, là một tên có trí nhớ không cao nhưng vẫn là có.

Trước đó Tả Ngôn ỷ vào việc những con khác nghe không hiểu lời cậu nói nên mới không kiêng nể gì, hiện tại cậu phản thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Cậu ngồi bên cạnh nói chuyện với hệ thống, [Gấu trúc có thể nghe hiểu được ngươi đang nói gì à ?]

Hệ thống: [Ngươi hỏi nó liền biết.]

Tả Ngôn: [Nếu bại lộ ta chẳng phải sẽ bị đàn động vật này vây công à ?]

Hệ thống nhìn đàn gấu trúc xung quanh trừ ăn ra thì là chơi, còn không nữa thì sẽ là ánh mắt dại ra mà nhìn mặt trời ở nơi phương xa trêи không trung, nó cảm thấy xác suất chuyện này xảy ra thật sự quá nhỏ.

Tả Ngôn: [Mục tiêu thoạt nhìn thuộc loại tính cách sẽ không có cảm giác hứng thú với gấu trúc, lần trước đến đây là do ngẫu nhiên, tiếp theo phải làm sao đây ?]

Hệ thống: [Ngươi có sáng kiến gì không ?]

Tả Ngôn: [Để mục tiêu đến đây là chuyện không thể, phải chủ động ra ngoài.]

Tả Ngôn buồn rầu nhìn móng vuốt của chính mình, nếu cậu là một chú mèo một chú chó, cậu cũng sẽ không rầu như vậy, nhưng cố tình cậu lại là gấu trúc, là giống loài trực tiếp được quốc gia bảo vệ.

Tả Ngôn: [Truyền tư liệu của mục tiêu cho ta.]

Hệ thống: [Đang truyền tư liệu…]

[Mục tiêu – Tư Già, là một trong những sinh viên năm hai của Đại học Tấn Dương, là một hotboy trường, ba mẹ là nhân viên của viện nghiên cứu hằng năm đều không có ở nhà.

Nhà ở số 6, đường An Bình, khu xxxx, Tấn Dương.]

Tả Ngôn liếc mắt một cái xuống dưới cuối, [Hết rồi ?]

Hệ thống: [Đúng vậy.]

[Chút thông tin này cũng có thể xem là tư liệu hả ?] Tuy rằng lần trước hệ thống đã nói có khả năng là tư liệu sẽ ngày càng ít đi, nhưng đây cũng quá ít rồi.

Tả Ngôn: [Mục tiêu lần này có điểm đặc biệt nào không ?]

Hệ thống: [Không biết.]

Tốt ghê, một hỏi ba không biết, còn phải tự thân đi khám phá.

Tả Ngôn cực kỳ hy vọng đối phương chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng mà, điểm này sau khi tiếp xúc nhiều với đối phương mới có thể hiểu biết rõ, làm nhiệm vụ quan trọng nhất chính là tiếp cận mục tiêu !

Chí khí hào hùng của cậu đến khi nhìn thấy móng vuốt của chính mình, nhiệt tình liền giảm một nửa, làm sao mới có thể khiến đối phương để ý một con gấu trúc ?

“Nhóc con mau nhìn qua đây !”

Tả Ngôn nghe được có một người trong nhóm người đang gọi cậu, bên kia những cái điện thoại đó không ngừng chụp tới chụp lui.

Mấy ngày nay cậu cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, từ miệng những người này liền biết được tại sao lại có nhiều người như vậy đến xem gấu trúc.

Vừa không lưu ý cậu liền hot, mà mục tiêu hẳn là cũng vì đoạn video kia mới đến xem cậu.

Trong mắt người ngoài chính là một bé gấu trúc đang cô đơn ngồi dưới đất, ngốc manh mà nhìn về một chỗ, thân thể hai màu trắng đen đều toát ra vẻ u buồn.

Chú gấu trúc đối diện đã gặm xong một cây măng, “Ông vẫn đang chờ loài người kia à ?”

Tả Ngôn kinh ngạc, sao nó biết được ?

“Loài người kia lớn lên xấu như vậy, sao ông lại nhìn trúng hắn chứ ?” Từ đầu đến đuôi miệng vẫn chưa hề dừng, vỗ vỗ cái bụng, lộ ra cái bụng tròn vo, ở xa xa nhóm người kia càng chụp càng hăng hái.

Tả Ngôn nói, “Mày nói ai xấu ?”

“Cái người mà hôm đó ông nhìn trúng á, gầy như cây trúc, lúc mẹ ông sinh ông ra sẽ không phải là do không cẩn thận mà khiến đầu óc ông hỏng rồi chứ.”

Tả Ngôn nhìn chú gấu trúc đang bẻ chân toát ra khí tức đại hán này, rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng.

Cậu sao lại cảm thấy chú gấu trúc này không hề đơn giản như cậu từng nghĩ ta.

“Vậy như thế nào mới xem là đẹp ?” Tả Ngôn khiêm tốn nhờ chỉ dạy.

Gấu trúc kia nhai măng giòn, “Người kia.”

Tả Ngôn theo hướng móng vuốt của nó mà nhìn qua, sau đó quay đầu lại yên lặng nhìn thoáng qua nó.

Thật đúng là không khác nhau mấy, người nhỏ không cao, cúi đầu liền nhìn không thấy chân.

.

HLTT: Sắp đến mấy chương hay rùi nha :)) Không trọng khẩu vị đến mức chơi nhân thú đâu T_T Like/Vote để support tui nhiều nhiều đi các tình yêu~