Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 119: – Giấc mơ IV




[119] – Phòng điều tra đặc biệt (1)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Lúc Tả Ngôn mở to mắt cậu chắc chắn rằng mình sẽ nhìn thấy khoang ngủ, nhưng mà…

Tả Ngôn: [Hệ thống, ngươi đi ra đây, chúng ta nói chuyện nhân sinh.]

Hệ thống: [Không.]

Tả Ngôn cố gắng làm mình giữ vững bình tĩnh, [Đây là cảnh trong mơ à ?]

Hệ thống chột dạ, [Đúng vậy.]

Tả Ngôn: [Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?]

Hệ thống suy nghĩ rồi nói: [Hình như do cảnh trong mơ của giấc mơ trước khiến cảm xúc của mục tiêu dao động mạnh mẽ, vậy nên…]

Tả Ngôn: [Nói tiếng người.]

Hệ thống chuyển qua âm thanh nũng nịu, [Nói cách khác chính là hắn luyến tiếc việc để ngươi rời đi, cho nên mới trực tiếp kéo ngươi bước vào giấc mơ kế tiếp, đều tại mị lực của ngươi quá lớn đó.]

Tả Ngôn nói: [Còn trách ta ? Trước đó là ai nói ta sẽ không chết chứ ?]

May là cậu đã sắp xếp hậu sự gần như xong, nếu không lại bị hố.

Hệ thống: [Ngươi ăn hϊế͙p͙ ta~]

Tả Ngôn: [Nói chuyện đàng hoàng !]

Hệ thống dùng giọng điệu nũng nịu nói chuyện lưu manh, [Ngươi cái tên hai mặt này, sao khi Tiêu Lưu Tuý nói chuyện như vậy ngươi liền dỗ hắn ?]

Tả Ngôn: [Ngươi là Tiêu Lưu Tuý à ?]

Hệ thống: [… Hu hu hu.]

Tả Ngôn: [Đi qua góc tường khóc, đừng làm bẩn não của ta.]

Hệ thống: [Hừ !]

Tả Ngôn: …

Nghe tiếng hừ hừ ngày càng xa, Tả Ngôn muốn đỡ trán, “Tư liệu của giấc mơ này đâu…”

Đợi đã, tại sao cậu lại không chạm được đến trán của mình ?!

Tả Ngôn chớp chớp mắt, giãy dụa đứng dậy, cúi đầu nhìn móng vuốt của chính mình.

Là móng vuốt hàng thật giá thật, hai cánh tay đều là màu đen tuyền, ngón út màu đen hơi lộ ra khỏi lớp lông, cùng đó là hai cái đùi màu đen nốt.

Điều điều tiên Tả Ngôn nghĩ đến là, [Đ* ! Ngươi đừng nói rằng ta đang là một đứa con nít nha !]

Hệ thống: [Không phải.]

Tả Ngôn đỡ đất đứng dậy, [Không phải con nít vậy chẳng lẽ là một người lùn ? Đừng nói với ta rằng trong giấc mơ lần này sẽ có một cô gái tên là công chúa Bạch Tuyết nha.]

Hệ thống: [Không có, cũng không phải là người lùn.]

Tả Ngôn yên tâm, một bên muốn lấy vòng trêи đầu xuống, nhìn hoàn cảnh xung quanh rõ ràng không phải là cuộc sống hiện đại mà cậu quen thuộc.

“Tại sao lại không lấy xuống được ?”

Tả Ngôn lẩm bẩm, hai tay ôm đầu, dùng sức, đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất, hai chân đằng sau cũng cùng dùng sức, nhưng lại khiến cho toàn bộ thân thể càng tròn thêm, như một quả cầu mà lăn đến bên tường.

Hệ thống an tĩnh nhìn cậu cùng đầu của cậu chiến đấu mười mấy phút đồng hồ, sau đó hai móng vuốt nhỏ lại ôm chân chơi tiếp.

Yên lặng bấm vào nút quay phim, nội tâm hệ thống chỉ sám hối trong nháy mắt.

Kết luận, chẳng những không lấy vòng ra được, ngược lại cổ còn hơi đau…

Tả Ngôn ngớ người, cậu bỏ móng vuốt đang nắm chân mình xuống, có chút không tin được chính cậu vừa nãy đã làm cái gì.

Hiện tại cậu đang ở trong một gian phòng, sàn nhà bằng gỗ, trong góc phòng có hai cái đệm, ở cửa có người mặc quần áo lao công đi tới đi lui, tất cả mọi thứ đều bình thường.

Hé miệng muốn nói gì đó, tiếng phát ra lại là: “Ưm~”

Tả Ngôn: … Loại giọng nói mềm mềm ngọt ngọt như đứa con nít này là do cậu phát ra ?

Hít sâu vào một hơi, đứng lên, hướng về hướng cửa mà chạy ra ngoài.

Bởi vì chạy quá nhanh, trực tiếp khiến mình đập vào cửa thuỷ tinh ở trước mặt, Tả Ngôn từ khoảng cách gần như bằng không này nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của cậu.

Đầu tròn đuôi ngắn, phần lông của đầu và thân có màu đen trắng khác nhau, hai viền mắt đen thui cực kỳ dễ phát hiện.

Tả Ngôn: [Mẹ cái quỷ gì đây ?!]

Tả Ngôn nhìn bộ dáng của mình, mặt không đổi sắc, đương nhiên với cái mặt đầy lông như thế cũng không thể nhìn ra được vẻ mặt của mình là gì.

Tả Ngôn: [Hệ thống, số điện thoại công ty ngươi là gì ?]

Hệ thống: [Ta là ai, ta đang ở đâu…]

Tả Ngôn: [Bớt giả bộ đi ! Đây là gì hả ! Ngươi mau nói cho ta biết đây là gì !] Tả Ngôn vươn móng vuốt ra chỉ vào mặt thuỷ tinh, nhìn khuôn mặt của mình trêи thuỷ tinh.

Hệ thống nhìn nhìn, [Gấu trúc.]

Tả Ngôn: [Ta tại sao ! Lại biến thành ! Gấu trúc !]

Hệ thống ngại ngùng nói: [Ngẫu nhiên…]

Tả Ngôn: [Rút dao ra đi.]

Hệ thống: [Đừng như vậy…]

Tả Ngôn: [Không thương lượng gì xấc, cắt đứt tình bạn.]

Hệ thống: [Hu…]

Đây là lần đầu tiên Tả Ngôn cảm thấy gấu trúc – Manh thần cấp vũ trụ này gieo ác ý cho cậu, trêи cửa thuỷ tinh phản chiếu lại thân ảnh của cậu.

Tướng tá nhỏ, đen trắng đan xen, không sai, là gấu trúc, có nhìn tiếp cũng không biến thành người.

Từ người chết vùng dậy, đến con trai kẻ bắt cóc, rồi lại đến Vương gia hoàn khố, cậu thoả mãn cực kỳ, thật đó.

Không quan tâm các thân phận đó có chỗ xấu gì, ngay cả không 'đứng' được cậu cũng cảm thấy rất tốt.

Không ngờ được có một ngày cậu vậy mà không phải là người, Tả Ngôn dán vào mặt thuỷ tinh yên lặng kêu rêи.

Hệ thống áy náy nói: [Nén bi thương.]

Tả Ngôn: [Ngươi cút !]

Các nhân viên công tác đang đi qua lại thấy một Manh thần nhỏ đang dán vào kính thuỷ tinh, cả khuôn mặt và móng vuốt vẻ đều dán vào với nhau, vô cùng đáng thương mà nhìn ra ngoài, bọn họ liền bật cười.

Một cô gái tự dưỡng viên ôm lấy nó từ phía sau, bế lên rồi đặt lên đệm trong phòng.

“Có thể ra ngoài chơi ngay thôi, lại chờ thêm một chút, ngoan nha.”

Bị vỗ vỗ đầu, Tả Ngôn chôn mình vô góc, cả người toả ra vẻ sống không còn gì hối tiếc.

Hệ thống cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng lần này thật sự không phải do nó chọn giấc mơ.

Hệ thống: [Này, ngươi xem đi, gấu trúc cũng rất tốt, rất đáng yêu.]

Tả Ngôn cào tường, [Mục tiêu là gấu trúc à ?]

Hệ thống: [Ách… không phải.]

Tả Ngôn: [Hắn là động vật hả ?] Ví dụ như gấu chó này nọ.

Hệ thống: [Không phải.]

Tả Ngôn: [Hắn có nói được không ?] Ví dụ như con vẹt.

Hệ thống: [Được.]

Tả Ngôn: [Hắn là người à ?] Đuôi của Tả Ngôn ngoắc ngoắc, trong mắt ánh lên một tia mong chờ, mau nói, nói không phải.

Hệ thống: [… Phải.]

Tả Ngôn: … Mẹ cái quỷ.

Khiến một con gấu trúc nói cũng không thể nói đi làm nhiệm vụ khiến con người tự sát.

Tả Ngôn: [Ngươi thật đúng là… chơi khăm ta.]

Hệ thống: Ta không muốn vậy.

Tả Ngôn ngồi xổm trong góc, tự mình lãnh tĩnh một lát, liền bị mấy tự dưỡng viên bế ra ngoài.

Đi cùng cậu còn có mấy cục tròn vo, mỗi con lớn lên đều là hình tượng manh manh mặt dại ra.

Tả Ngôn bị đặt trêи một ván để măng, mấy con khác ngồi phía sau cậu đều cầm một cây măng lên bắt đầu ăn.

Tả Ngôn nhìn chúng nó, cúi đầu cầm lên một cây, trong lòng liền có loại cảm giác chua xót.

Hệ thống: [Nếm thử đi, ăn rất ngon.]

Tả Ngôn: [Nói như ngươi từng ăn vậy.]

Màu sắc xanh biếc thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng, dường như cảm nhận được nó tươi mới mọng nước.

Tả Ngôn từ chối, cậu ngồi trêи ván để măng nhìn nhìn bức tường bị người vây kín.

Thiên đạo luân hồi a.

Đây mẹ nó chính là vườn bách thú, cậu làm cách nào để đi ra ngoài, mục tiêu là ai.

Lỡ như là loại tính cách như Cố Tranh liền xong đời, cả đời này hắn cũng sẽ không đến vườn bách thú để xem gấu trúc.

Như bị toàn thế giới vứt bỏ, tâm trạng suy sút của Tả Ngôn lan đến gấu trúc đang nhai măng bên cạnh cậu, một cái đầu tròn vo đưa qua, đôi mắt thâm đen nhìn cậu như đang an ủi cậu.

Không thể không công nhận, giống loài này rất đáng yêu, cõi lòng đang bị thương của Tả Ngôn cảm thấy dễ chịu chút, không ngờ được, con gấu trúc bước đến trước mặt cậu há miệng ra, cắn một miếng lên cây măng mà cậu đang giữ trêи móng vuốt.

Tả Ngôn: …

Dường như cảm thấy măng trong tay cậu ăn ngon hơn cái của nó, liền dùng móng vuốt cướp qua, để lại cho cậu một cái ʍôиɠ.

Tả Ngôn: …

Cậu đang bị một con gấu trúc ăn hϊế͙p͙ à ?

Hệ thống: [Nó manh mà, bỏ đi bỏ đi.]

Tả Ngôn: [Nó manh bộ ta không manh hả !]

Tả Ngôn tức giận đứng lên, hùng hổ, nhưng mà thanh âm từ trong miệng phát ra lại là, “Ưm ưm~”

Thanh âm này vừa ra, cậu trượt chân, té xuống.

Chỉ thấy một cục tròn vo từ ván để măng lăn thẳng một đường đến cuối ván để măng, ngã xuống đất.

Tự dưỡng viên vẫn chưa rời đi bắt gặp cảnh này liền không nhịn được cười.

Tả Ngôn: … [A a a ! Ngày ấy đã không qua khỏi !]

Cùng ngày, vườn bách thú thành phố Tấn Dương đăng lên một đoạn video, lượt like tăng vọt.

Trong video là một chú gấu trúc bị cướp măng, sau khi muốn đánh nhau lại bị trượt chân té nhào xuống đất, tức giận phát điên trêи ván măng.

Ở phần bình luận dưới video mọi người đều không kìm được lòng,

“A a a ! Cặp ʍôиɠ kia xoay rất manh !”

“Sao lại đáng yêu như vậy hả !”

“Không được ! Đừng cản ta ! Ta muốn xem gấu trúc !”

“Manh thần cấp vũ trụ ! Chờ ta !”

Cứ như vậy, bất tri bất giác, Tả Ngôn nổi như cồn.

.

HLTT: Đáng lẽ chương này post tối hôm qua, nghĩ lại thui post chậm xíu để mọi người điều chỉnh lại tâm tình từ chương trước :)) Thế giới này thuộc thể loại huyền huyễn, linh dị thần quái nhen :))

P/s: Mấy bạn mau vote nhiều lên cho tui có động lực đi T_T