Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 110




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[110] – Mỹ nhân có độc (28)

Tác giả: Bạo Vũ Thành

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

“Tiêu Tam Thái tử, thể yếu nhiều bệnh, trí mưu gần yêu, xem ra không thể tin vào lời đồn đãi.”

Tiêu Lưu Tuý bắt lấy tay cậu, trêи người vẫn còn mang theo mùi máu chưa rửa đi được, “Vương gia.”

Mặt nạ trong tay Tả Ngôn rơi xuống mặt đất, đánh ra một tiếng vang rất to, nện ở đáy lòng của hai người.

“Thái tử đại nhân, vì ngày này, ngươi thật sự cái gì cũng đều làm được.”

Những người còn lại trêи tường thành đều bị mang đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hoàng đế Tấn quốc, một thân khôi giáp minh hoàng, không nhiễm một hạt bụi, thần tình lạnh lùng.

Thái tử Hàn quốc, cả người đen tuyền, áo choàng đỏ tươi, một thân mùi khói thuốc súng chiến hoả và mùi máu, khoé môi câu lên một nụ cười.

“Ngươi biết Chiết Giao phiến đại biểu cho thứ gì.”

Tiêu Lưu Túy nói, “Biết.”

“Ngươi cũng biết thân phận của ngươi.” Nếu biết bản đồ bảo tàng, vậy không thể nào không biết mình là con của ai.

Tiêu Lưu Túy ngầm thừa nhận.

Tất cả đều là một âm mưu.

“Ngươi làm thế nào để giải bỏ mê đề trong cây quạt ?”

Tiêu Lưu Tuý đáp: “Tổ phụ của Ngu Uyển Liên là công tượng tạo ra cây quạt.”

Vị cô nương đó sau này cam tâm tình nguyện mà gia nhập Vô Nhất Các, thoạt nhìn, mọi chuyện xảy ra trong nhà cô cũng có thể là do tên này một tay khống chế, thiếu nữ mà, ngây ngô, vì tình yêu mà bị lừa, tất cả đều hợp tình hợp lí.

“Ta rất ngạc nhiên, tại sao ngươi có thể biến hoá nhanh chóng, từ Tiêu Các chủ biến thành Thái tử, mà Hàn quốc xuất động binh mã, tại sao lại có thể làm đến không một tiếng động.”

Tả Ngôn nhìn một màu đen tuyền phía dưới, thật sự rất đồ sộ.

Tiếng khôi giáp của Tiêu Lưu Tuý chạm vào nhau vang bên tai, “Mẫu thân của ta là Công chúa Hàn quốc, về chuyện quân đội của Hàn quốc làm sao có thể tiến vào Tấn quốc, cũng mệt cho Tấn hoàng rồi.”

Thật tốt, một người mà mang huyết thống kéo dài qua hai nước, đây là người anh em con lai trong truyền thuyết đây mà.

“Tấn hoàng kiến tạo một đường hầm liên thông hai đại quốc, lại nói, năm đó nếu không phải ông ta biết được thân phận của mẫu thân ta, sau đó lợi dụng đường hầm này đánh bị thương Hàn hoàng, vị trí Thái tử này cũng sẽ không đến phiên ta.”

Tả Ngôn nhớ nhớ, vì Hàn hoàng năm đó mà bi ai một giây, là một Hoàng đế mà lại bị đánh đến bị thương cậu nhỏ, thật sự là…

“Thứ quan trọng nhất ẩn trong Chiết Giao phiến chưa bao giờ là những bảo tàng đó, mà là cái đường hầm kia.” Tiêu Lưu Tuý đến gần cậu, nhẹ giọng nói.

Gió cấp chín thổi vạt áo choàng của hắn bay phất phới, vẻ biếng nhác ngày xưa giờ đây đã biến mất không thấy, ánh mắt sắc bén, khôi giáp lạnh như băng dưới ánh mặt trời đều rọi không ra một tia ấm áp, kiếm ra khỏi vẻ, sắc bén đến tận xương, không thấy máu liền không quay đầu lại.

Tả Ngôn đã gặp được một Tiêu Lưu Tuý không giống như Tiêu Lưu Tuý trước kia, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn.

Cậu đột nhiên nhớ lại từng nhân vật trong ba cảnh trong mơ này.

Cố Tranh vì để được sống, bắt đầu từ lúc vừa mới sinh ra một khắc kia, được sống là tín niệm của hắn.

Tạ Hào vì để báo thù, mà tra tấn chính mình đến tinh thần gặp vấn đề.

Mà Tiêu Lưu Tuý, thứ mà hắn từ nhỏ đã gánh vác chính là trách nhiệm, đầu tiên hắn là Thái tử của một nước, không cần biết là loại nguyên nhân nào, đều sẽ thôi động kết cuộc hôm nay.

Không phải hắn, thì cũng là người khác, cậu chẳng qua chỉ là một quân cờ nằm trong một phần kế hoạch của đối phương mà thôi.

Tả Ngôn ngửa đầu, ánh mắt trời loé lên làm đau đôi mắt của cậu, nhắm mắt sau đó lại mở ra, “Tam Thái tử…”

Khoé mắt của Tiêu Lưu Tuý híp lại, một tiếng vang thanh thuý vang lên, hai khối giáp đè lại cùng một chỗ.

Tả Ngôn bị chặn miệng, hô hấp lần lượt thay đổi, mùi máu tươi quanh quẩn trong khoang miệng.

“Là Tuý ca ca…”

Những chiến sĩ phía dưới ngẩng đầu, chỉ thấy hai người quyền cao chức trọng trêи tường thành đang trùng lặp vào nhau.



Càn Hoa Cung.

Tả Ngôn ngồi trêи giường, nhìn bàn điểm tâm ở đối diện mà chảy nước miếng.

Tả Ngôn: [Ta phát hiện tuyệt thực không phải là một cách tốt.]

Hệ thống: [A.]

Tả Ngôn: [Có lẽ ta nên đổi một cách khác để đối chọi với hắn.]

Hệ thống: [A.]

Tả Ngôn: [Ngươi đừng a a nữa, nói chuyện.]

Hệ thống: [Lau nước miếng kìa.]

Lau đi nước bọt bên khoé môi, Tả Ngôn nằm trêи giường, tần suất lăn qua lộn lại cộng hưởng với tần suất bụng kêu lộc cộc.

Tả Ngôn: [Ta đói.]

Hệ thống: [Thì ăn đi.]

Tả Ngôn: [Hệ thống, ta phát hiện dạo gần đây ngươi không hề yêu ta.]

Hệ thống: [Ta chưa từng yêu ngươi.]

Tả Ngôn: [Ngươi cái tên phụ bạc này, ngươi quên lúc gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm có bao nhiêu thân mật à ?]

Hệ thống: …

Tả Ngôn: [Còn có những hoa tiền nguyệt hạ (*), Hạ li ba nhân (**), biển người ồ ạt, động nếu thỏ chạy (***), bánh bao nhân thịt thỏ, ăn ngon.]

Hệ thống: [Ngươi đói đến điên rồi à ?]

Tả Ngôn: [Còn thiếu một chút.]

Nghĩ lại cậu, vài ngày trước vẫn là dưới một người trêи vạn người, muốn gì có đó, một bàn mãn hán toàn tịch tuỳ ý ăn.

Mà hiện tại, đối mặt với bàn điểm tâm chỉ cách không quá vài bước, thậm chí còn phải suy nghĩ này nghĩ nọ.

Đây là chuyện bi tráng như thế nào chứ, ô hô ai tai…

Hệ thống vô tình vạch trần cậu, [Ai cấm ngươi không cho ngươi ăn à ?]

Tả Ngôn: [Quốc gia của Trẫm vừa bị tặc tử và địch quốc nội ứng ngoại hợp thôn tính tiêu diệt, không tuyệt thực làm sao có thể biểu hiện ra tâm tình phẫn nộ của ta.]

Hệ thống: [Vậy ngươi đi thắt cổ đi.]

Tả Ngôn: [Tốt xấu gì ta cũng bị cầm tù, ngươi không thể an ủi an ủi ta chút à ?]

Hệ thống: [Vịt quay, ngỗng quay, vịt quay ướp tương, thịt gà ướp sốt……]

Tả Ngôn: [Trứng muối và lạp xưởng ướp tương…]

Đây đã trở thành cuộc đối thoại hằng ngày của hai người.

Triệu gia tạo phản, vốn là cuộc chiến tranh đoạt giữa hai phe thế lực ngang nhau, nhưng bởi vì sự gia nhập của Hàn quốc, mà biến thành thời thế nghiêng về một bên, hơn nữa, người cầm đầu quân đội Hàn quốc này, vẫn là bạn giường kiêm Các chủ của cậu.

Giấu rất kĩ đó, ai lại có thể nhìn ra chứ.

Tả Ngôn nghĩ nghĩ một hồi liền ngủ, ngủ liền không còn đói bụng.

“Chu Chu…”

Tả Ngôn mơ mơ màng màng nhíu mày, có tiếng động rất nhỏ không ngừng vang bên tai, tưởng muỗi, một bàn tay đánh qua, xoay người ngủ tiếp.

Đợi đã, có con muỗi lớn như vậy à ?

Tả Ngôn thanh tỉnh, chỉ thấy bên gối đầu nằm một tên nam nhân vẻ mặt uỷ khuất, trêи mặt còn có ấn bàn tay đỏ bừng.

“Vương gia, đau.”

Tả Ngôn ngồi dậy nhìn nhìn tay của mình, không sao, tôi không đau.

Tiêu Lưu Tuý ôm cậu từ phía sau, cọ cọ ở cổ và bả vai của cậu, thấy cậu vẫn không để ý đến mình, nắm cằm cậu kéo qua, chỉ vào mặt mình, “Đỏ hết rồi.”

Nếu không phải trêи người hắn còn mặc áo vào Triều của minh hoàng, Tả Ngôn còn thật cho rằng cậu đang ở Vương phủ.

Người này làm nũng muốn cậu hôn hôn, hôn hôn xong sẽ không đau, nhưng, “Ngươi có thể đánh trả.”

Tiêu Lưu Tuý vuốt tay cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, “Ta sao có thể làm được chứ.”

Tả Ngôn vẫn giữ nguyên mặt lạnh, sau ngày hôm đó, cậu chưa từng cười qua khi gặp người này, Tiêu Lưu Tuý vuốt ve da tay của cậu, không để ý đến cậu đang giãy dụa, ôm vào trong ngực than nhẹ an ủi một hơi, sự mệt mỏi trào lên dưới đáy mắt.

Cũng chỉ có khi ở trước mặt người này, hắn mới có thể hiển lộ ra một mặt mà người ngoài không thể nhìn đến.

Tả Ngôn tỏ vẻ cậu đường đường là một Vương gia, không thể nằm chung một cái giường với Thái tử địch quốc, nhưng mà nề hà quân địch trói rất chặt, cậu liền phải gắng gượng mà chấp nhận một chút.

Tiêu Lưu Tuý mệt thật sự, vừa ôm lấy cậu liền rất nhanh mà chìm vào mộng đẹp, mà Tả Ngôn vừa mới tỉnh ngủ, thật sự không buồn ngủ, trợn tròn mắt nhìn gương mặt người trước mặt.

Thật đẹp, nhìn không biết bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thật đẹp.

Nề hà xinh đẹp cũng không dùng làm cơm ăn, cậu một mình tuyệt thực người này hình như vẫn chưa biết, thật mẹ nó bi kịch.

Sáng sớm ngày hôm sau ánh mắt trời rọi xuống, tư thế của hai người vẫn gắn kết như thế.

Sau khi Tả Ngôn tỉnh lại, người này dùng ngón tay quấn lấy tóc của cậu.

Người này không phải vào Triều sớm à ? Lúc cậu còn làm Hoàng đế đều là mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bị gọi đứng lên, trong Kim Loạn Điện nhìn một đám lão gia tử tinh thần sáng láng, cảm giác đó, toan thích.

“Mặt trời đã lên cao, từ nay về sau Quân vương không tảo Triều.”

Có tiềm chất hôn quân, quốc gia này giao cho anh, tôi yên tâm.

.

(*) Hoa tiền nguyệt hạ: Trước hoa dưới trăng, là hoàn cảnh được dùng để nghỉ ngơi trong game, cũng là hoàn cảnh được dùng để tỏ tình.Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

(**) Hạ li ba nhân: Quê nhà nhân dân Ba Thục, là một ca khúc dân gian được lưu hành ở Sở quốc thời chiến quốc, nay dùng cho việc so sánh thông tục văn học nghệ thuật.

(***) Động nếu thỏ chạy: Được lấy từ câu “Tĩnh nếu xử nữ, động nếu thỏ chạy” cùng nghĩa với câu “Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy”. Là triết học của Đạo gia Hoa Hạ, ám chỉ lúc quân đội chưa hành động thì cẩn thận như một cô gái chưa lấy chồng, một khi hành động thì nhanh nhẹn như một chú thỏ.

.

HLTT: Chúc các độc giả có một đêm Giao thừa vui vẻ, năm mới vui vẻ, moa moa tà~