Phương Kỳ Nhiên vẫn không chờ được tin nhắn trả lời của Nguyệt Nhân Đao. Cậu nằm nghiêng đầu trên gối ngủ cả đêm, lúc bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc thì mới cảm thấy nửa người mình gần như bị tê cứng.
“Gâu!” Bí Ngô ngồi trên sàn gọi cậu một tiếng, Phương Kỳ Nhiên vỗ vỗ đầu nó, ngoẹo cổ đi vào phòng tắm rửa mặt. Khuôn mặt của người trong gương phờ phạc, nhợt nhạt, cậu cố cười lên, bọt kem đánh răng từ cằm chảy vào trong quần áo ngủ.
“…”
Cậu vẫn chưa ngủ đủ, sau khi bỏ Bí Ngô về nhà thì ngồi phịch trên sofa ngẩn người. Bí Ngô cắn một quả bóng đến tìm cậu để chơi, Phương Kỳ Nhiên nắm lấy giơ lên rồi làm động tác ném bóng, Bí Ngô co cẳng chạy đi, trượt một đường trên sàn nhà trơn nhẵn. Phương Kỳ Nhiên âu sầu vô cùng mà nhìn cái mông càng ngày càng béo của nó, cảm thấy con chó này cần phải tập thể dục rồi, mỗi ngày lại càng nhiều thịt hơn.
Cậu không biết tối qua Du Vãng mơ thấy cậu, còn ngủ rất ngon nữa. Hai người cũng không trao đổi phương thức liên hệ với nhau, Phương Kỳ Nhiên vừa ôm vừa ấn chiếc gối của Bí Ngô, do dự một lúc lâu mới gọi điện thoại cho Bành Tráng.
“Alo, Đại Tráng à?”
Bành Tráng vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trả lời, “Nhiên Nhiên à? Sao vậy?”
Phương Kỳ Nhiên không hiểu tại sao mình lại khá sợ hãi, tựa như cậu sợ bị Bí Ngô nghe thấy thứ gì đó rất kinh khủng vậy, bèn nhỏ giọng hỏi, “Mày có số điện thoại của Du Vãng không?”
“Mày nói gì cơ? Nói gì nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu thế.” Bành Tráng sột soạt lật người, “Nói to lên!”
“TAO NÓI MÀY CÓ SỐ ĐIỆN THOẠI CỦA DU VÃNG KHÔNG!” Phương Kỳ Nhiên rống lên, dọa cho Bí Ngô đang chạy về phía cậu sợ tới mức đứng im tại chỗ.
“Có á, đợi chút, tao tìm cho mày.” Bành Tráng cúp điện thoại, tìm thấy số điện thoại của Du Vãng liền gửi qua cho cậu.
Phương Kỳ Nhiên nhìn dãy số trong điện thoại, suy nghĩ một lúc vẫn không gọi mà cẩn thận lưu lại, sau đó thì mở weibo ra.
Cuộc trò chuyện của cậu và Nguyệt Nhân Đao vẫn đang dừng lại ở câu “Ai nói chúng tôi sẽ không ở bên nhau?”. Bên cạnh hiện chữ đã đọc nhưng Nguyệt Nhân Đao lại không trả lời gì cả. Phương Kỳ Nhiên hơi chột dạ, tối qua cậu vô cùng tức giận, Nguyệt Nhân Đao chỉ là một người xa lạ không rõ lý do có chút dính dáng với cậu thôi mà. Thế rồi cậu nhấc tay gửi cho đối phương một tin nhắn.
“Có đó không? Thật ngại quá, tối qua tôi không nên nổi giận như thế.”
Cậu lướt sang trang khác, xóa hết bài đăng xấu hổ kia. Trước khi xóa thì cậu nhìn thấy bên dưới bình luận ngoại trừ chúc phúc còn có vài lời tiếc nuối, tiếc là những lời thật lòng này có lẽ chỉ là lời chúc tiện tay gửi nhầm người mà thôi.
Đang tự tiếc hận thì Nguyệt Nhân Đao trả lời.
“Không sao, chỉ có điều tâm trạng cậu thay đổi nhanh thật. Tối qua vẫn còn giận tôi, hôm nay đã nho nhã lễ phép rồi.”
“Sao cậu lại xóa weibo? Tôi vẫn chưa đồng ý mà?”
Phương Kỳ Nhiên chỉ thấy đau cả đầu, nhưng nề hà cậu là người trêu chọc người ta trước nên chỉ đành bất đắc dĩ mà gõ chữ.
“Thật sự rất xin lỗi, nhưng chuyện này vốn dĩ chỉ là một trò đùa, tôi thấy chúng ta cũng không cần thiết phải coi là thật để tránh có thêm phiền phức, anh thấy thế nào?”
“Sao cậu biết là tôi coi chuyện này thành trò đùa? Nếu như tôi coi là thật thì sao?” Nguyệt Nhân Đao trả lời rất nhanh, Phương Kỳ Nhiên giật mình sửng sốt một lát rồi bật cười.
“Đừng làm loạn nữa.”
Phía bên kia màn hình, vẻ mặt Du Vãng vẫn chưa dứt ý cười, cười đến mức lung lay sắp đổ luôn rồi. Dường như anh có thể nghe được giọng điệu bất đắc dĩ kèm theo chút thỏa hiệp của Phương Kỳ Nhiên từ bốn chữ ấy, cảm giác tựa như những ký ức phủ bụi năm xưa bỗng hiện ra trước mắt, gần như khiến người ta nghẹt thở.
Bốn năm trước lúc anh rời khỏi thành phố này, khi túm lấy Phương Kỳ Nhiên trốn phía sau cây cột ở đại sảnh sân bay, anh nắm lấy vai của đối phương, mạnh đến mức khiến Phương Kỳ Nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn. Vậy nhưng cậu vẫn không bảo anh buông lỏng tay, cứ ngoan ngoãn đứng đó, nước mắt đọng trong hốc mắt, cắn chặt môi đến trắng bệch.
“Phương Kỳ Nhiên, chỉ cần em nói một câu ở lại, anh sẽ không đi đâu nữa.” Giọng nói của Du Vãng run rẩy, bạn bè thân thiết đến tiễn anh không hiểu gì nên đều đứng ở phía xa xa. Phương Kỳ Nhiên không nỡ mà vuốt ve cổ tay anh, giọng nói cũng nghẹn lại, “Đừng làm loạn nữa.”
Cậu nhìn Du Vãng bước đi, lúc anh quay đầu còn vẫy vẫy tay.
Một thành phố, hai căn phòng khách ngập tràn ánh sáng. Du Vãng và Phương Kỳ Nhiên đều lặng im chỉ bởi bốn chữ kia. Một lát sau, Phương Kỳ Nhiên cử động trước, cậu gửi cho Nguyệt Nhân Đao một câu.
“Tôi có một câu chuyện cũ không vui vẻ lắm, coi như là bồi thường, anh có muốn nghe không?”