Đây Chắc Chắn Là Lợi Dụng Chức Quyền Để Làm Chuyện Xấu Rồi

Chương 22




Phương Kỳ Nhiên dắt Bí Ngô đứng đợi gần nửa tiếng ở cổng tiểu khu mới nhìn thấy xe của Du Vãng được lái đến. Đèn xe chiếu vào làm cậu hơi híp mắt lại, Bí Ngô đứng dậy sủa vài tiếng về phía chiếc xe dừng bên cạnh bọn họ, sau đó bị Phương Kỳ Nhiên đá mông một cái.

“Đợi lâu rồi đúng không?” Du Vãng chưa xuống xe mà thả kính cửa sổ xe xuống mỉm cười với Phương Kỳ Nhiên, “Vừa mới đi mua chút đồ nên đến muộn, lên xe đi.” Đang nói thì vươn người qua mở cửa ghế phó lái, Bí Ngô vốn được Phương Kỳ Nhiên nuôi quen rồi, duỗi chân nhảy lên xe. Sau đó, cu cậu bị Phương Kỳ Nhiên nhanh tay nhanh mắt túm lấy, nâng lên nhét vào ghế sau rồi đóng cửa xe lại. Phương Kỳ Nhiên tự mình chui vào ghế phó lái, đóng cửa thắt dây an toàn liền mạch lưu loát, “Đi thôi.”

Cậu hơi nhắm mắt lại tựa lên ghế nghỉ ngơi, trong xe nhất thời không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở hổn hển của Bí Ngô. Phương Kỳ Nhiên cảm thấy cảm giác an toàn ổn định khi ở bên cạnh Du Vãng quay trở lại rồi, cậu đã kể chuyện với Nguyệt Nhân Đao cả ngày, thần kinh cũng theo lúc giải thích mà căng chặt, trì trệ. Không đến một tiếng trước, cậu đã tiễn biệt Du Vãng của bốn năm trước, mà lúc này đây Du Vãng lại ở bên tay trái cậu, trên mặt mang theo ý cười mà cậu quen thuộc. Khoảng cách bị thời gian vạch ra giờ phút này bỗng được hàn gắn không một kẽ hở, Phương Kỳ Nhiên vừa thỏa mãn vừa mệt mỏi, tựa như mơ một giấc mơ dài, tỉnh dậy lại phát hiện ra rằng Du Vãng vẫn còn ở đây.

Bí Ngô nhô đầu ra từ khoảng giữa hai chiếc ghế, Du Vãng liếc nhìn Phương Kỳ Nhiên đã ngủ mất, trở tay gõ một cái lên đầu nó, “Suỵt.”

Giữa đường gặp một lần đèn đỏ, Du Vãng dừng xe trước vạch, đèn đỏ còn chín mươi mấy giây nữa, đủ để tạm nghỉ một lát.

Đầu Phương Kỳ Nhiên hướng về phía anh, ôm lấy cánh tay ngủ ngon lành. Dáng vẻ hoàn toàn không hề phòng bị khi ở bên cạnh anh khiến cho trái tim Du Vãng mềm nhũn, ngón tay cách không khí mô tả mấy lần trên dung mạo thanh tú của cậu, cuối cùng còn không nỡ quấy nhiễu cậu mà thu tay về.

Sau đèn đỏ rẽ qua mấy giao lộ là đến nơi rồi, con đường này không đông, chỉ có một hàng đèn đường với ánh sáng yếu ớt chạy dài. Du Vãng vững vàng dừng xe bên đường, xuống xe đi vòng qua ghế phó lái mở cửa. Phương Kỳ Nhiên ngủ không biết gì, Du Vãng nghiêng người cởi đai an toàn của cậu, khẽ hôn bên môi cậu giống như lần trước, “Nhiên Nhiên.”

“… Hả?” Đầu óc Phương Kỳ Nhiên mơ màng, cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Cậu thật sự là ngủ không biết trời trăng gì nữa rồi, bị Du Vãng gọi dậy còn không vui lắm, “Tránh ra…”

Du Vãng mỉm cười dịu dàng, khẽ nói, “Chúng ta tới nơi rồi.” Dường như Phương Kỳ Nhiên vừa mới nghĩ ra cậu đang ở đâu, đẩy Du Vãng rồi bước xuống xe. Nhiệt độ buổi tối hơi thấp khiến cậu giật mình một chút, nhìn bốn phía xung quanh rồi hỏi, “Đây là đâu vậy?”

“Phòng làm việc của anh, sắp hoàn thành rồi.” Du Vãng lấy chìa khóa mở khóa, “Phía trước là hành lang trưng bày tranh, phòng trong là phòng vẽ và nơi anh ở. Em tự ngắm tranh cho đỡ buồn nhé, anh đi nấu cơm.”

Anh xách hai túi đồ đi vào, Phương Kỳ Nhiên lần theo ánh sáng trong đêm tối mà tìm được công tắc đèn. Trong nháy mắt đèn sáng lên, cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi, vách tường hành lang bày tranh chia thành mấy hành lang xen kẽ với nhau, có bức tranh đã được treo lên, mà bức tranh đầu tiên đập vào mắt cậu được treo nơi cửa ra vào, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy. Vài nét vẽ lưu loát phác họa ra quả táo đã bị gặm mất một miếng đặt trên bệ cửa sổ, bệ cửa sổ và bóng mờ đều là màu xám của bút chì, chỉ có quả táo là dùng màu đỏ của bột nước. Giấy vẽ đã hơi ngả vàng, có thể nhìn ra là đã được vẽ rất lâu trước đây, Phương Kỳ Nhiên nhếch khóe miệng, nhớ lại nụ hôn vừa chạm vào đã rời đi trên xe lúc nãy, mang theo sự cẩn thận bao lâu không thấy cùng với nhung nhớ không thể nói ra.

Phương Kỳ Nhiên đứng trước cửa cười trộm, đang cười thì cảm thấy không đúng lắm, hình như đã thiếu mất cái gì, dạo một vòng cuối cùng cũng nhớ ra, Bí Ngô vẫn đang ở trên xe! Cậu chạy ra ngoài, nhìn thấy Bí Ngô ở ghế sau vẫn đang dùng móng vuốt cào cửa sổ xe, nó thấy được Phương Kỳ Nhiên thì hưng phấn sủa hai tiếng. Phương Kỳ Nhiên quay đầu chạy, vừa chạy vừa hét, “Du Vãng!”

“Ở đây.” Du Vãng đang rửa rau, Phương Kỳ Nhiên chạy vào trong xoè tay ra, “Chìa khóa xe, Bí Ngô bị anh nhốt trên xe rồi.” Cậu nói đến vô tư, tựa như chuyện quên mất Bí Ngô không liên quan gì đến cậu vậy. Hai tay Du Vãng ướt nhẹp giơ về phía cậu, “Em tự lấy đi, túi bên trái đó.”

Phương Kỳ Nhiên cho tay vào trong túi quần, vừa sờ đến chìa khóa xe thì Du Vãng uốn éo tránh đi, “Đừng sờ lung tung, nhột lắm.”

“…” Ai sờ anh chứ, còn lắm trò thật, bốn năm nay đừng nói là đi học diễn trò đấy nhá. Phương Kỳ Nhiên rút chìa khóa xe ra, như cười như không mà nhìn anh một cái. Du Vãng chun mũi, giơ hai tay lên thừa nhận, “Được rồi, thật ra hôm nay anh để ở bên phải.”

“…” Cuối cùng thì Phương Kỳ Nhiên cũng không mặt dày bằng anh, làm bộ như không hiểu bên trái bên phải gì cả, xoay người chạy mất, để lại một mình Du Vãng cười xấu xa tại chỗ. Anh dùng bàn tay vẫn còn mang bọt nước vỗ mặt, tiếp tục tâm trạng vui vẻ mà rửa rau.

Lúc cơm làm được một nửa thì Phương Kỳ Nhiên vào trong tìm bát, đổ túi thức ăn cho chó be bé trong túi áo vào. Du Vãng gắp một con tôm từ trong đĩa đưa tới bên miệng cậu, Phương Kỳ Nhiên mở miệng ăn luôn, hơi kinh ngạc thốt, “Ngon quá.” Còn không đợi Du Vãng nói ra câu nói kinh điển “Ngon thì anh sẽ làm cho em ăn cả đời.” thì cậu đã chạy ra ngoài rồi. Du Vãng bất đắc dĩ mà liếm nước sốt trên đầu ngón tay, Phương Kỳ Nhiên quá trơn tuột, tấm lưới này của anh cũng sắp không đối phó được với cậu rồi.

Trong nhà ăn nhỏ bay vào mùi nước sơn chưa khô, Du Vãng bày ra hai ngọn nến thơm muốn che giấu. Ai biết câu đầu tiên của Phương Kỳ Nhiên khi ngồi xuống suýt chút nữa làm anh nghẹn chết, “Có khi nào chúng ta đang ăn thì trúng độc không?”

“Vật liệu anh dùng đều là vật liệu bảo vệ môi trường, thật sự phải cảm ơn em rồi.” Du Vãng đẩy nến về phía cậu, “Em không khen anh thì cũng thôi đi, lại chỉ lo trúng độc, cắn người miệng mềm có biết không? Nói hai câu dễ nghe xem nào.”

“Trúng độc cùng với em thì anh nên lén vui vẻ đi, không có câu nào dễ nghe hơn câu này nữa đâu.” Phương Kỳ Nhiên biết làm thế nào để đối phó với anh, không hề có thành ý mà đáp trả. Cậu đã ăn mấy đũa, mùi vị quả thực rất tuyệt, cơm vừa xốp vừa mềm, nuốt xuống bụng làm cho cậu cũng yếu lòng đi một chút, “Học nấu cơm từ lúc nào vậy?” Cậu nhẹ nhàng hỏi. Động tác rót nước khoáng vào trong ly đế cao của Du Vãng ngừng một lát rồi lại lập tức cười nói, “Lúc ở bên ngoài, món Trung hoặc là không chính tông hoặc là ăn ngấy, chỉ đành tự thân vận động thôi.”

Phương Kỳ Nhiên nghe thấy thì hơi khó chịu, cậu nhìn Du Vãng một cái, trong mắt lấp lánh ánh nến lay động, làm nền cho ánh sáng lấp lánh nơi đáy mắt cậu. Du Vãng không thể chịu nổi ánh mắt đáng thương đến vậy, an ủi cậu, “Thiên tài tụi anh học cái gì cũng rất nhanh. Nếu không phải trở về thì anh đã định mở một nhà hàng Trung Quốc ở bên đó luôn rồi.”

“Vậy anh quay về làm gì, sự nghiệp ẩm thực của tổ quốc cực kỳ phát triển, không cần anh duy trì đâu.” Phương Kỳ Nhiên thuận theo câu chuyện của anh mà tiếp lời, nói xong mới cảm thấy giọng điệu của bản thân hơi có vẻ oán hận, cậu bèn ngậm miệng, cố tiêu tan xấu hổ và giận dữ bằng thức ăn. Du Vãng ngớ ra, Phương Kỳ Nhiên bất ngờ làm nũng khiến anh hơi không kịp đề phòng.

Đợi đến khi đĩa thức ăn vơi gần thấy đáy thì Phương Kỳ Nhiên đã nhét được hai bát cơm rồi. Cậu tao nhã bưng nước uống một ngụm nhỏ, cố nhịn để không ợ ra.

Du Vãng đứng dậy dọn dẹp, chồng đĩa lên với nhau, lúc đi qua bên người Phương Kỳ Nhiên thì nói, “Anh chỉ hy vọng anh không trở về quá muộn.”

Chỉ có nửa cốc nước mà Phương Kỳ Nhiên cũng uống rất lâu, uống xong cậu để cốc sang một bên, xoay người đi vào phòng bếp. Du Vãng đưa lưng về phía cậu rửa bát, nghe thấy tiếng bước chân của cậu cũng không nói gì, Phương Kỳ Nhiên dựa vào trên kệ bếp sau lưng anh, muốn nói điều gì đó.

Bọn họ đã không còn là trẻ con bảy tám tuổi nữa rồi, nhiệt huyết tràn trề đến trực trào trước kia, khát khao hận không thể cả ngày dính lấy nhau. Thế nhưng biến cố đến quá nhanh, quấn quýt của bọn họ không có lời từ biệt. Mỗi người đều trải qua mấy năm lột xác, gặp lại là lẽ đương nhiên, quen lại là điều mà trong lòng họ rất rõ ràng. Dù sao suy cho cùng thì bọn họ vẫn luôn nỗ lực, lúc thời cơ vẫn chưa chín muồi thì nỗ lực cũng vẫn phải rời xa.

Du Vãng rửa sạch chiếc bát cuối cùng rồi để trên giá, lau sạch tay, sau đó xoay người lại đối diện với cậu. Giữa kệ bếp và bồn rửa bát cách nhau hơn nửa mét, Du Vãng bước thêm một bước lại gần cậu, ngón chân hai người đối diện với nhau. Anh không nói gì mà giang rộng hai tay về phía Phương Kỳ Nhiên, cánh tay Phương Kỳ Nhiên buông khỏi kệ bếp, nhẹ nhàng nhào vào trong lòng Du Vãng.

Lồng ngực dán lấy nhau, nhịp đập của hai trái tim anh đuổi kịp em mà dần đồng điệu, tựa như trong căn phòng vẽ ngập ánh hoàng hôn hôm ấy. Dường như Phương Kỳ Nhiên lại ngửi thấy hương vị của màu vẽ, Du Vãng ôm cậu thật chặt, hết sức kiềm chế mà khẽ hôn lên tai cậu, “Nhiên Nhiên.”

“Ừm.”

Du Vãng hít một hơi thật sâu, thở dài nói, “Bây giờ anh có thể nói yêu em được chưa?”