Phương Kỳ Nhiên cũng ngại không dám khóc nhiều, Du Vãng gấp một tờ khăn giấy sạch sẽ nắm lấy mũi cậu nói, “Mạnh mẽ lên.” Phương Kỳ Nhiên xì xong mũi lại thấy hơi ngại, ồm ồm đáp, “Thật ra em không có khóc đâu, anh không được cười em.” Du Vãng sờ sờ cánh mũi đỏ lên của cậu, cười nói, “Ừ, lần này chỉ là chút tình cảm yếu đuối nhất thời của con người kiên cường oanh liệt một thời là em, anh lại càng ngưỡng mộ em hơn.”
Bành Tráng thực sự cảm thấy hai người bọn họ vừa chướng mắt vừa ngứa tai, ngoảnh lại nói chuyện với Lê Tư đang gục đầu, “Vậy tối nay mày có về nhà không?” Lê Tư lắc đầu, “Trở về lại phải ồn ào với bọn họ, tao cứ kéo dài trước đã.”
“Vậy mày đến nhà tao ngủ đi, tối nay ba mẹ tao đang ở quê, không về đâu, một mình tao cũng chán.” Bành Tráng đề nghị. Lời từ chối của Lê Tư đã đến bên miệng rồi nhưng cậu ta ngẩng đầu nhìn Phương Kỳ Nhiên một cái, đối phương lại đang chuyên tâm chơi đùa với cún con trong lòng, một tay Du Vãng khoát lên trên lưng ghế dựa của cậu, không hiểu sao lại cho người khác cảm giác “một nhà ba người”, Lê Tư lắc lắc đầu, “Ừ.”
Bốn người trẻ tuổi, có điều gì không vui thì sau khi từng món ngon được mang lên cũng đều chẳng còn chút bận tâm nào. Vì để pha trò cho tâm trạng Lê Tư tốt lên mà Bành Tráng và Phương Kỳ Nhiên ngoài miệng cãi nhau, trên tay thì tranh cướp thức ăn cực kỳ buồn cười. Từ đầu đến cuối Du Vãng đều ăn uống tao nhã, không biết là Lê Tư vẫn còn khó chịu hay như thế nào mà vẫn luôn uể oải, cũng không ăn được nhiều.
Sau khi bữa ăn khuya kết thúc thì cũng đã gần sáng, Du Vãng đưa hai bóng đèn về nhà Bành Tráng xong thì Phương Kỳ Nhiên đã ngoan ngoãn ngồi ngoan trên ghế phó lái, cún con nằm ngủ yên bên chân cậu. Du Vãng dừng xe ở ven đường trống trải, ôm lấy cổ Phương Kỳ Nhiên rồi hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt trong hoàn cảnh yên tĩnh lại để lộ ra quyến luyến khôn cùng, Phương Kỳ Nhiên dùng đầu lưỡi miêu tả môi trên của Du Vãng, đợi đến khi cổ không chịu nổi nữa mới dựa vào trên vai đối phương. Du Vãng vuốt ve tóc tơ phía sau gáy cậu, giọng nói trầm thấp, “Không muốn đưa em về nhà nữa.”
Phương Kỳ Nhiên cọ cọ anh, “Còn không về là bà Kỳ sẽ phải gọi điện thoại đến đấy. Dù sao thì chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng, đến lúc đó chúng ta có thể ngày ngày gặp nhau rồi mà.” Du Vãng không trả lời, một lúc sau mới nói, “Vậy thì em thả anh ra đi cục cưng, anh cứ đối mặt với cửa sổ ghế phó lái thì làm sao mà lái xe được?” Phương Kỳ Nhiên rầu rĩ nói, “Ôm thêm năm phút nữa, năm phút nữa thôi.”
Sau khi ăn xong thì người ta rất dễ buồn ngủ, Bành Tráng đã ngủ ở phòng ba mẹ cậu ta rồi, để phòng ngủ của mình cho Lê Tư. Lê Tư cắm sạc điện thoại, mấy phút sau điện thoại vừa khởi động thì rung lên điên cuồng, mấy chục cuộc gọi nhỡ, đều là trong nhà gọi đến, cuối cùng còn gửi một tin nhắn, không dài nhưng Lê Tư lại nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu.
“Bao nhiêu năm nay mày ăn của nhà tao, dùng đồ của nhà tao, cho mày đi học trường năng khiếu tốn biết bao nhiêu tiền, vẫn còn chưa làm nên trò trống gì đã học cách cau mày cau mặt cho bố mày xem rồi có đúng không? Tao nói cho mày biết, tiền mày thiếu nợ nhà này tao và mẹ mày đều ghi lại hết! Đừng nghĩ có thể cao chạy xa bay đi tìm người mẹ có tiền của mày, lúc đầu ả ta để mày lại cũng rất tuyệt tình đó! Chưa trả hết tiền thì mày đừng nghĩ có thể rời khỏi căn nhà này!”
Tiếng ngáy của Bành Tráng truyền đến từ cách vách. Lê Tư nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay bị đè ép đến trắng bệch, cậu ta chạy ra từ tiết trời đông lạnh giá, người trong nhà không ai quan tâm liệu cậu có bị rét hay không, có an toàn hay không… Trái lại họ còn đặt cậu ta vào vị trí con nợ, đây chính là “người nhà” của cậu.
Lê Tư trằn trọc trên giường, cả đêm không ngủ. Cậu ta không ngừng hồi tưởng lại lời nói của Du Vãng, mấy chữ “xuất ngoại do nhà nước cung cấp chi phí” cứ lửng lơ trong lòng cậu ta. Cậu ta cầm lấy điện thoại, cánh tay run rẩy mở ra thư mục đã bị xóa, màn hình load vài giây, tấm ảnh tối qua trước khi điện thoại tự động tắt nguồn hiện lên.
Không một ai biết được, khi ấy tay của cậu đã run rẩy đến thế nào để sau đó có thể chụp được một bức ảnh rõ ràng như vậy. Phương Kỳ Nhiên và Du Vãng dựa sát vào nhau hôn môi, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu xuống từ trên đỉnh đầu họ. Lê Tư nhìn bức ảnh này, đang nghĩ không biết liệu có phải chỉ cần hai người bọn họ ở cùng với nhau thì ngay cả quang cảnh xung quanh cũng sẽ đẹp đẽ sáng rực hơn vài phần hay không.
Từ nhỏ đến lớn, bắt đầu từ khi mẹ cậu ta kéo chiếc vali tinh xảo rời khỏi hành lang tối tăm. Ba cậu ta lấy người phụ nữ tầm thường không thể chịu nổi kia vào cửa thì dường như trên đầu cậu ta đã phủ kín bóng tối mịt mù.
Lê Tư gửi cho Du Vãng một tin nhắn.
“Cậu có biết xuất ngoại do nhà nước cung cấp chi phí sẽ đến nước nào không?”
Du Vãng trả lời lại rất nhanh, “Nghe nói là Pháp.”
Lê Tư mở to hai mắt, tim đập nhanh đến mức không thể khống chế được, mẹ cậu ta đi đến Pháp. Không biết Lê Tư đã ngồi ngẩn người trên giường bao lâu, đầu óc cậu rối bù, mãi cho đến khi điện thoại lại bắt đầu rung lên thì cậu ta mới phục hồi lại tinh thần. Trong nháy mắt, khi cậu nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến thì theo bản năng muốn tắt máy ngay, do dự mấy giây mới nghe máy, “Alo…”
“Mày chịu nghe điện thoại rồi? Tao còn tưởng rằng mày thật sự có gan chạy đi rồi chứ, ha ha!” Giọng của một người đàn ông say rượu truyền đến, âm lượng lớn đến chói tai, “Mày không thể chạy thoát đâu! Mẹ mày chạy rồi! Mày có một nửa huyết thống của ông đây, mày không thể chạy thoát đâu!”
Lê Tư muốn tắt máy, đầu bên kia lại đổi sang một người khác, giọng nói cũng rất lớn, nén giận nói, “Mày chết ở đâu rồi? Còn không mau về nhà, mẹ sẽ…” Bà ta còn chưa nói xong thì Lê Tư đã quả quyết tắt máy rồi. Cậu ta hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, theo bản năng mà nhìn xung quanh phòng của Bành Tráng.
Ánh sáng tràn đầy, không lớn nhưng có thể nhìn ra là không gian cá nhân của một người. Trên vách tường dán rất nhiều poster của ngôi sao bóng đá, giường lớn sạch sẽ, mềm mại. Lê Tư nghĩ đến căn phòng của bản thân, ngày đầu tiên trở về thì phát hiện bên trong chồng chất đầy các thứ linh tinh, thậm chí là gà vịt còn sống, giường nệm bừa bộn không thể tả, vỏ gối ngả vàng còn có mùi rượu khó ngửi. Một người đàn ông ngồi trước bàn học phì phèo nhả khói, bàn chân với móng chân đen sì giẫm trên sách vở của cậu ta, nhìn thấy cậu ta đi vào cũng không đứng dậy đi ra, trái lại còn hệt như chủ nhân của căn phòng vậy, “Ô, đại tài tử về rồi à?”
Mẹ kế của cậu ta đi theo phía sau cười, “Tiểu Tư, đây là cậu nhỏ của con, ở tạm phòng con một thời gian, con về rồi thì chen chúc với nó vậy.”
Gáy Lê Tư dần đau đớn, cậu ta dùng sức chớp mắt mấy cái, ngón tay dừng lại trên nút “Gửi” rất lâu, cuối cùng nghiến răng nhấn xuống.
Gần như không đến mười giây, tin nhắn trả lời của Du Vãng đã đến rồi, “Cậu muốn gì?”
Cậu ta gửi cho anh bức ảnh kia. Nước mắt Lê Tư rơi trên màn hình, hai ngón tay cái hơi co rút, một câu mà sửa đi sửa lại tận mấy lần. Cậu ta nhắm mắt nhấn xuống, khẽ nói, “Kỳ Nhiên, xin lỗi.”
Khuỷu tay Du Vãng chống trên đầu gối ngồi bên giường, đầu cúi gằm, trong nháy mắt khi điện thoại rung thì anh nhanh chóng giơ lên, trên màn hình là một câu mà Lê Tư gửi qua.
“Tôi muốn danh ngạch xuất ngoại.”