Không khí trên đỉnh núi khác hẳn, trong lành mát mẻ hơn lúc nãy rất nhiều, luôn có một luồn gió nhẹ từng đợt từng đợt thổi qua còn mang theo hương hoa nhè nhẹ. Hạ Minh Lam vươn tay hít thở thật sâu, quả thật rất thích.
Hạ Minh Lam và Hàn Tâm Kỳ vào chùa thắp hương. Hạ Minh Lam chân thành nhắm mắt cầu nguyện, cô cầu cho ba mẹ mạnh khỏe, gia đình luôn hạnh phúc bình yên, còn cầu cho bản thân có thể ở cạnh người mình thương, hai người có thể hạnh phúc ở bên nhau. Cầu xong liền cắm nhang chân thành lạy phật.
Nhìn sang Hàn Tâm Kỳ cũng thấy nàng đang cầu nguyện, gương mặt nghiêm túc cùng tư thế quỳ thẳng tắp nghiêm nghị, Hàn Tâm Kỳ luôn đem lại cho người khác cảm giác an toàn và tin tưởng như thế. Hàn Tâm Kỳ lạy phật xong cũng đứng dậy, cả hai bắt đầu đi dạo xung quanh chùa.
Thấy phía trước náo nhiệt cả hai cũng đến xem. Thì ra là cây ước nguyện. Trên cây có rất nhiều mảnh lụa ước nguyện được ném lên đó. Cầu sức khỏe thì lụa vàng, cầu bình an thì lụa hồng nhạt, cầu tình duyên thì lụa đỏ, đa số những cặp đôi đi lên đây đều cầu lụa đỏ.
Dương Di cùng An Hòa cũng ở đó, An Hòa đang khoanh tay đứng nhìn Dương Di cứ nhảy lên ném lụa mãi, Dương Di ném đi ném lại nhiều lần mảnh lụa vẫn rớt xuống.
An Hòa đứng cạnh chỉ biết cười.
"Hai người tới lâu chưa?", Hàn Tâm Kỳ hỏi An Hòa.
"Có người ném suốt 40 phút vẫn không ném thành công. Đương nhiên là tới lâu rồi", An Hòa nhìn Dương Di khổ sở chọc ghẹo.
"Di à sao cậu vụng về thế, trên mảnh lụa có viên đá nhỏ mà ném cũng không xong", Hạ Minh Lam cười chọc quê Dương Di.
"Xem ra đối tượng cầu duyên của Dương tiểu thư ngay cả cây ước nguyện cũng cảm thấy không phù hợp", Hàn Tâm Kỳ nhìn Dương Di ánh mắt đầy ẩn ý.
Dương Di chợt giật mình, có khi nào là vậy không ta, Dương Di cầu duyên cùng Hạ Minh Lam nên có khi nào không có kết quả nên cầu mãi không được hay không. Dương Di thử nhắm mắt cầu nguyện lại, chỉ là thử thôi nha. Nào ngờ Dương Di vừa ném đã thành công, không phải chứ, vừa nghĩ tới cầu cùng An Hòa chết tiệt tại sao lại thành công rồi.
"Di có phải em đổi ý cầu duyên với tôi không a~", An Hòa nói nhỏ vào lỗ tai Dương Di mặt tràn đầy ý cười.
Dương Di mặt đỏ tới mang tai, không hiểu sao cầu duyên với An Hòa cũng không có khó chịu gì, thậm chí có chút vui mừng, Dương Di tự trấn an mình vẫn còn thích Hạ Minh Lam chứ không phải An Hòa đáng ghét. Tất cả đối với An Hòa chỉ là ảo tưởng thôi.
Hàn Tâm Kỳ cũng lấy một thanh lụa đỏ, cầu xong liền ném lên cây. Chỉ một lần ném liền thành công, "Xem ra cầu được duyên rồi!", Hàn Tâm Kỳ nhìn Dương Di cười.
"Để tôi thử xem sao?", Hạ Minh Lam cũng lấy một cái, cô cầu duyên cùng Hàn Tâm Kỳ, quả thật ném một lần liền thành công. Thật sự có duyên với nhau sao?
"Xem như hai người đều cầu được duyên rồi. Mau đi ngắm hoa anh đào đi", An Hòa chỉ về phía sau chùa, đó cũng là nơi bắt nguồn của những cánh hoa.
Phong cảnh miền núi thoáng mát, bầu trời trong trẻo còn có vườn hoa anh đào nở rực cả một vùng, từng cơn gió nhẹ vừa mang chút hơi lạnh tươi mát vừa mang theo chút hương hoa trộn lẫn, phải nói là tuyệt sắc hương hoa. Hàn Tâm Kỳ đi dưới tán cây, đưa tay hứng lấy những cánh hoa đang bay bay, những cánh hoa mềm mại đáp nhẹ vào lòng bàn tay Hàn Tâm Kỳ, người thiếu nữ đứng giữa rừng hoa nở nụ cười nhẹ như gió xuân làm Hạ Minh Lam thấy như lạc vào chốn tiên cảnh gặp phải tiên nữ nào đó.
"Á!" Hạ Minh Lam đột nhiên bị làm cho giật mình la lên. Hàn Tâm Kỳ vừa ném đống hoa hứng được lên mặt Hạ Minh Lam.
"Nhìn gì thế?" Hàn Tâm Kỳ nhìn thẳng Hạ Minh Lam hơn nữa mặt còn rất gần hỏi.
Hạ Minh Lam quay người đi, "Nhìn hoa thôi!"
"Phải không?", Hàn Tâm Kỳ thấy Hạ Minh Lam quay đi thì cũng tiến lên vài bước tới sát Hạ Minh Lam.
"Ở đây có hoa không ngắm hoa thì ngắm cái gì?", Hạ Minh Lam bị Hàn Tâm Kỳ ép sát nên tim đập rất mạnh, rõ là ngắm người ta nên chột dạ.
"Còn có tôi mà! Tôi không đẹp sao?", Hàn Tâm Kỳ cười xấu xa.
"Chúng ta xuống núi thôi mặt trời sắp lặn rồi!" Hạ Minh Lam không muốn tiếp tục bị chọc ghẹo liền đi nhanh một bước đến con đường xuống núi, Hàn Tâm Kỳ mỉm cười theo sau.
"Chờ tôi với a~", Hàn Tâm Kỳ thấy Hạ Minh Lam đi một mạch không thèm nói gì liền lên tiếng, người kia có lẽ nghe thấy nên bước chân cũng chậm hơn.
Hàn Tâm Kỳ không chịu được thái độ né tránh đó liền kéo tay Hạ Minh Lam lại, Hạ Minh Lam vừa xoay người Hàn Tâm Kỳ liền hôn lên môi Hạ Minh Lam. Tay giữ lấy đầu Hạ Minh Lam Hàn Tâm Kỳ ôn nhu hôn xuống, cánh môi mân mê cánh môi mềm mại của Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ như thưởng thức miếng bánh ngọt, đầu lưỡi không ngừng thưởng thức vị ngọt trên môi, Hàn Tâm Kỳ dần dần như đang nhắm nháp món ngon mà từng chút từng chút mút lấy Hạ Minh Lam, Hạ Minh Lam hai tay bám lấy khuỷu tay Hàn Tâm Kỳ, vốn định đẩy ra nhưng không hiểu sao không thể làm được, chỉ có thể mở to mắt để Hàn Tâm Kỳ tùy ý làm gì thì làm. Tâm trí Hạ Minh Lam dần bị Hàn Tâm Kỳ hôn bay đi mất, đến khi sắp thở không nổi Hạ Minh Lam mới đẩy Hàn Tâm Kỳ ra xoay người đi nhanh xuống núi.
Hàn Tâm Kỳ thấy hình như Hạ Minh Lam khóc liền vội đuổi theo. Hàn Tâm Kỳ càng đi nhanh thì Hạ Minh Lam càng tăng tốc độ, bất quá Hàn Tâm Kỳ chạy đến nắm tay Hạ Minh Lam lúc này Hạ Minh Lam mới quay đầu, nước mắt sớm ướt cả khuôn mặt.
"Chị nghĩ tôi là ai mà muốn hôn thì hôn. Hôn xong lại nói nụ hôn có không có ý nghĩa gì. Hà cớ sao phải cứ ôn nhu với tôi như vậy, hôm kia, hôm qua và cả hôm nay nữa, quấy nhiễu trái tim tôi như thế chưa đủ hay sao. Bây giờ lại hôn tôi như thế cô là có ý gì.", Hạ Minh Lam uất ức vừa khóc vừa nói.
"Vì tôi thích em!" Hàn Tâm Kỳ tiến tới một bước ôm Hạ Minh Lam vào lòng vuốt ve vỗ về.
Hạ Minh Lam bị hành động đột ngột của Hàn Tâm Kỳ làm cho hốt hoảng liền vội đẩy Hàn Tâm Kỳ ra nào ngờ Hàn Tâm Kỳ đứng không vững liền trật chân té. Hạ Minh Lam lo lắng xem chân của Hàn Tâm Kỳ, chân Hàn Tâm Kỳ bị trật sưng cả lên.
"Xin lỗi tôi không cố ý!", Hạ Minh Lam áy náy.
"Được rồi! Em cõng tôi xuống núi chuộc tội!", Hàn Tâm Kỳ dù đau nhưng vẫn cười vui vẻ nhìn Hạ Minh Lam.
Vậy là Hạ Minh Lam đại tiểu thư quanh năm được cưng như cưng trứng lúc này phải cõng Hàn Tâm Kỳ, cũng may Hàn Tâm Kỳ rất nhẹ.
Hàn Tâm Kỳ trên tấm lưng ấp áp của Hạ Minh Lam rất hài lòng, tay choàng qua cổ Hạ Minh Lam vô cùng tự nhiên.
"Lúc nãy cô nói cái gì?", Hạ Minh Lam muốn chắc mình không nghe nhầm.
"Tôi nói tôi thích em!", Hàn Tâm Kỳ không ngại nói lại lần nữa.
"À...", Hạ Minh Lam đột nhiên bị đứng hình chỉ biết "À" một tiếng rồi im bặt.
Hàn Tâm Kỳ nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Minh Lam còn kéo dãn ra.
"À gì mà à, chúng ta hẹn hò đi!", Hàn Tâm Kỳ thích nhéo Hạ Minh Lam lắm nha. Thịt tiểu quỷ mềm ghê.
"Chị không hỏi tôi có thích chị không à?", Hạ Minh Lam không tin là Hàn Tâm Kỳ thích mình, lòng rất vui vẻ nhưng mà vẫn làm nũng.
"Tôi biết em nhất định thích tôi!", Hàn Tâm Kỳ kề sát lỗ tai Hạ Minh Lam nói nhỏ, giọng nói vô cùng câu người.
"Tôi đâu có nói sẽ thích chị!", Hạ Minh Lam đỏ mặt nhưng vẫn cải lại, Hàn Tâm Kỳ nói như vậy Hạ Minh Lam cảm thấy bản thân mất giá.
"Vậy em không thích tôi sao?" Hàn Tâm Kỳ làm giọng điệu giả vờ thất vọng.
"Không có. Tôi thích chị!", Hạ Minh Lam là vội vàng thanh minh.
"Chụt!" Hàn Tâm Kỳ hôn lên má Hạ Minh Lam.
"Nhột!", Hạ Minh Lam nghiêng đầu tránh né Hàn Tâm Kỳ.
"Chụt chụt!" Hàn Tâm Kỳ hôn thêm hai cái nữa, một cái trên má một cái trên cổ Hạ Minh Lam.
"Thích không?", Hàn Tâm Kỳ xấu xa hỏi.
"Có tin tôi ném chị xuống núi không?" Hạ Minh Lam không ngờ Hàn Tâm Kỳ lưu manh tới như vậy.
"Chụt! Em nói một tiếng tôi liền hôn em một cái!", Hàn Tâm Kỳ thấy chẳng những mặt Hạ Minh Lam đỏ mà cả tai cũng đỏ liền hào hứng chọc ghẹo. Ai biểu nhóc con đáng yêu như vậy.
Hạ Minh Lam đúng nghiện mà ngại, mặc dù thích nhưng sợ Hàn Tâm Kỳ làm thật nên không dám nói tiếng nào, im lặng cõng Hàn Tâm Kỳ xuống núi, suốt quãng đường không hề thấy mệt chút nào, có lẽ cả thế giới của cô đang ở trên lưng nên không hề thấy mệt nữa. Hàn Tâm Kỳ tựa đầu vào vai Hạ Minh Lam, thật ấm áp, thật an toàn.