Mau chóng thoát khỏi tầng cảm xúc hỗn độn. Hàn Tâm Kỳ thu hồi ánh mắt bi thương, trở về vẻ lãnh đạm như mọi khi. Hạ Minh Lam cũng bình ổn lại mớ ngổn ngang trong lòng. Không khí có phần ngượng ngập.
Chờ chút đồ ăn được bưng lên. Trên bàn có cháo hải sản, tôm nướng cùng với nhiều loại hải sản chế biến khác nhau. Nhìn cỗ đồ ăn Hạ Minh Lam có chút ngao ngán, nàng ăn nhiều hải sản sẽ bị dị ứng, lúc Hàn Tâm Kỳ chọn nhà hàng hải sản Hạ Minh Lam không tiện từ chối vì sợ làm người ta cụt hứng.
"Nhìn thức ăn không ngon sao?" Biểu tình trên mặt Hạ Minh Lam lộ hết ra ngoài. Rõ ràng là không muốn ăn. Chỉ là một bữa ăn mà khuôn mặt như bị tra tấn cực hình. Khó coi vô cùng.
"Không có! không có!" Hạ Minh Lam vội vàng bưng chén cháo hải sản húp cái rột. Húp xong liền hối hận.
"Coi chừng..!" Hàn Tâm Kỳ chưa kịp dứt lời thì Hạ Minh Lam buông chén cháo lè lưỡi dùng tay quạt quạt.
"Nóng chết tôi rồi. Ôi cái lưỡi đáng thương của tôi" Hạ Minh Lam nhăn nhó. Mặt ngốc vô cùng.
Đưa tới ly nước Hàn Tâm Kỳ cười tươi. "Từ từ thôi, tôi đâu có uy hiếp cô sao phải vội như vậy!" Nụ cười trên môi Hàn Tâm Kỳ thật sự tự nhiên, nụ cười xuất phát từ đáy lòng làm cho Hạ Minh Lam thơ thẫn. Có phải đây mới là con người thật của Hàn Tâm Kỳ hay không. Nụ cười đó cũng thật ấm áp. Con người cười vui vẻ trước mặt khác hẳn hoàn toàn với tổng tài hàng ngày cô thường tiếp xúc. Hạ Minh Lam mặt ngơ chập 2.
Cố gắng trấn an bản thân, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Hạ Minh Lam đón nhận ly nước uống một ngụm. Hướng Hàn Tâm Kỳ ngại ngùng. Dường như từ khi gặp Hàn Tâm Kỳ bao nhiêu chuyện mất mặt đều lần lượt kéo đến.
Bữa cơm cũng êm đềm trôi qua. Do không muốn làm Hàn Tâm Kỳ mất hứng, Hạ Minh Lam ăn rất nhiều. Buổi chiều quả thật sức mạnh hải sản có tác dụng, da bắt đầu ngứa mặt cũng tái mét, Hạ Minh Lam than khóc trong lòng. "CHU MI AAAAAA"
Có việc cần đi ra ngoài, Hàn Tâm Kỳ lướt qua đến bàn thư ký bổng dừng bước. Tinh tế nhìn Hạ Minh Lam khổ sở Hàn Tâm Kỳ có chút lo lắng. Lại gần định hỏi thăm nhưng thấy Hạ Minh Lam da nổi đỏ còn khó thở, Hàn Tâm Kỳ luốn cuốn dìu Hạ Minh Lam vào phòng nghỉ trong văn phòng, gọi cho bác sĩ Hứa lên thẳng phòng giám đốc.
Lấy khăn lau mặt cho Hạ Minh Lam, nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ có chút đau lòng. Nhanh chóng bác sĩ Hứa tới. Tiêm thuốc chống nổi ban cho Hạ Minh Lam rồi đưa thuốc uống dành cho người dị ứng và một lọ thuốc bôi giao cho Hàn Tâm Kỳ dặn dò "Cô Hạ khó thở là do dị ứng hải sản. Chứng dị ứng này ăn ít hải sản sẽ không sao nhưng ăn một lúc nhiều hải sản sẽ rất khó chịu, điển hình là khó thở và nổi mẩn đỏ. Phải uống thuốc và chú ý bôi thuốc thì mới mau khỏi. Không sẽ bị ngứa và để xẹo".
Tiễn bác sĩ đi xa nhìn lại con người đang ngồi trên sô pha phòng nghỉ kia, Hàn Tâm Kỳ có chút tức giận, thầm mắng con người ngu ngốc, biết rõ dị ứng còn ăn nhiều như vậy. Lúc đầu còn tưởng cô ta là con nhóc háo ăn. Còn lí do vì sao lại tức giận. Nàng không biết.
"Tại sao dị ứng còn ăn nhiều hải sản như vậy. Không lẽ cô không biết bản thân không ăn được hải sản" Hàn Tâm Kỳ giáo huấn, lời nói hơi lớn tiếng.
"Cô cũng đã mời tôi không ăn là thất lễ. Hơn nữa tôi ăn ít sẽ không sao" Tuy cãi lại nhưng Hạ Minh Lam có phần yếu ớt.
"Cô không biết bản thân ăn nhiều hải sản nghiêm trọng tới vậy sao còn cố ăn" nhíu mày nhìn Hạ Minh Lam, hai bên đôi co.
"Được rồi tôi xin lỗi vì phiền tới cô. Tôi về làm việc" Muốn chấm dứt câu chuyện ở đây Hạ Minh Lam gôm thuốc chuẩn bị rời đi, nàng không muốn bị Hàn Tâm Kỳ giáo huấn. Vừa nhỏm dậy định bước đi thì tay bị kéo giật ngược trở lại, Hạ Minh Lam bị giật té ngồi lại trên sofa. Hàn Tâm Kỳ đang nắm tay cô.
"Ngồi xuống tôi thoa thuốc cho cô. Tôi có một phần trách nhiệm." Hàn Tâm Kỳ đề nghị nhưng không cho Hạ Minh Lam cơ hội từ chối, trực tiếp nhích lại gần Hạ Minh Lam chuẩn bị thoa thuốc.
Hạ Minh Lam bối rối nhưng với sự kiên quyết của Hàn Tâm Kỳ cũng không dám phản khán. Chỉ ngồi yên không dám động.
Hàn Tâm Kỳ nhìn cái cổ trắng ngần bị nổi đốm đốm đỏ có chút xót xa. Thoa thuốc lên tay rồi nhẹ nhàng thoa vào nơi bị đỏ. Cổ là nơi nhạy cảm, bị xoa như vậy làm cho Hạ Minh Lam có chút ngại ngùng hơi rụt cổ. Chưa hết ngại thì Hàn Tâm Kỳ làm Hạ Minh Lam muốn chui xuống đất.
"Cởϊ áσ ra!" Hàn Tâm Kỳ lúc này đang tập trung nên không biết lời mình nói ra làm người khác ngượng tới mức nào.
Wtf? Cởϊ áσ sao? Hàn Tâm Kỳ cô không thấy tôi đang xấu hổ hay sao?
"Lưng và vai cũng đỏ. Không thoa thuốc sẽ rất ngứa. Cô ngại thì xoay lưng lại đây" Hàn Tâm Kỳ coi việc này là hết sức bình thường. Cùng là nữ nhân với nhau có gì phải ngại chứ.
Không thể thoả hiệp nên cuối cùng áo vẫn bị cởi ra. Hạ Minh Lam ngượng ngùng đưa lưng về phía Hàn Tâm Kỳ.
Trước mắt là tấm lưng trần gợi cảm, đôi vai gầy quyến rũ, nhìn từ sau có thể thấy cái cổ cao ngần cùng với cái eo cong gợi cảm của Hạ Minh Lam, Hàn Tâm Kỳ bỗng thấy chút ngượng ngập. Rõ ràng vừa nãy không để ý nhưng sao giờ lại thấy khô nóng tới vậy. Bàn tay thoa thuốc có chút khẩn trương. Da Hạ Minh Lam thật mịn nha, không có những vết đỏ hơi sần kia hẳn là một làn da tuyệt vời. Nhanh chóng thoa xong thuốc Hàn Tâm Kỳ có chút xấu hổ. Vừa rồi là cô đang hưởng thụ Hạ Minh Lam sao?
Thoa xong thuốc cho Hạ Minh Lam Hàn Tâm Kỳ đuổi Hạ Minh Lam về nhà nghỉ ngơi đồng thời ổn định lại mớ ngổn ngang trong lòng mình. Dần dần khó kiểm soát cái gì đó đang dần nảy sinh trong lòng...
PS: Chương cuối của ngày hôm nay. Mọi người thích không. Chạm rồi chạm rồiii.