Dạy Baba Phản Diện Làm Người

Chương 78: C78: Đại kết cục mãi mãi bảo vệ con




Hoắc Tùy Thành cũng không ở bãi biển quá lâu, gần tới cuối năm, Hoắc thị có một đống công việc, anh cùng Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tiểu Tiểu ở lại bãi biển hai ngày liền trở về. Hoắc Tiểu Tiểu thì cùng Hoắc lão tiên sinh tiếp tục ở lại thành phố ấm áp này.

Qua hơn nửa tháng, sắc mặt của Hoắc lão tiên sinh so với trước đó đã tốt hơn nhiều.

Chuyện này không chỉ có công lao của khí hậu ấm áp mà cũng phải kể đến việc Hoắc Tiểu Tiểu mỗi ngày ở trước mặt ông cụ cười nói pha trò.

“Tiểu Tiểu, ở đây chơi có chán không? Chơi chán rồi thì hai ngày nữa chúng ta trở về được không?”

“Từ giờ đến lúc đón Tết không phải còn một khoảng thời gian nữa sao?”

“Đến lúc đón Tết thì còn một khoảng thời gian nữa, nhưng đến lúc sinh nhật con thì chỉ còn bốn ngày, thế nào? Tiểu Tiểu không muốn về đón sinh nhật không?”

Hoắc Tiểu Tiểu hơi ngạc nhiên, lúc này mới kịp phản ứng lại là sinh nhật của mình vậy mà sắp đến rồi.

Cân nhắc ngày tháng thì quả thật là như vậy.

“Đương nhiên là phải về đón sinh nhật, ông nội, vậy khi nào chúng ta trở về đây?”

“Buổi tối hôm nay con nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ông nội đưa con về nhà.”

“Được!”

Đêm đó, Hoắc Tiểu Tiểu có một đêm không ngủ.

Kể từ lúc vừa xuyên qua được Tiểu A giao nhiệm vụ cảm hóa bố cô, đã qua ba năm rồi.

Đến nay cô vẫn nhớ rõ Tiểu A đã nói “Ba năm sau nhân vật phản diện sẽ chết trong vụ nổ, mà cô cũng sẽ bởi vì không có năng lực tự lập, không ai chăm sóc mà chết đói”.

Nhưng bây giờ, không chỉ có bố cô mà kết cục của mọi người dường như cũng đã lệch ra khỏi quỹ đạo vốn có.

Nhiệm vụ của cô… hình như đã gần hoàn thành rồi nhỉ?

Lúc vừa bắt đầu còn tưởng rằng mức độ nghiêm trọng của nhiệm vụ này không thua gì việc cứu vớt trái đất, bây giờ xem ra cũng không khó lắm.

Mấy ngày nữa là có thể mãi mãi thoát khỏi sự uy hiếp của cái chết, bố cô không phải chết nữa, cô cũng không phải chết nữa.

Hoắc Tiểu Tiểu hưng phấn ôm chăn mền lăn qua lăn lại trên giường.

Bởi vì quá hưng phấn, cho nên vào ngày hôm sau trên đường trở về, Hoắc Tiểu Tiểu mệt đến hôn mê bất tỉnh, ngủ suốt đường đi.

Lúc được người ta ôm xuống xe, gió lạnh gào thét thổi tới, dù cho cô có mặc áo bông dày dặn thì cũng lập tức bừng tỉnh.

Cô mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh, bóng đêm nặng nề, về đến nhà rồi.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân.

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên, là bố cô.

Trong khoảng thời gian này, cô và ông nội ở bãi biển nghỉ ngơi, bố cô thì ở công ty đi làm kiếm tiền, chỉ có buổi tối cô mới được gọi video với bố cô, nửa tháng không gặp, Hoắc Tiểu Tiểu còn thật sự có chút nhớ bố.

“Bố…”

Hoắc Tùy Thành xuống lầu, khom người ôm cô vào lòng.

Vẫn nhẹ giống như trước kia, một khối nho nhỏ gần như không cảm nhận được trọng lượng, ôm sự ấm áp vào trong ngực, đưa tay là có thể chạm tới khiến anh an tâm.

Nửa tháng không gặp, hình như đã gầy đi đôi chút.

Hoắc Tùy Thành dùng tay đo độ rộng phía sau lưng cô, nói: “Gầy đi rồi.”

Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ Hoắc Tùy Thành, gối đầu trên vai bố, nhắm mắt ngáp một cái: “Nhớ bố.”

Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cô, Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc lão tiên sinh: “Bố, mọi người đi đường suôn sẻ chứ?”

“Suôn sẻ, chắc Tiểu Tiểu buồn ngủ, buổi tối hôm qua nghe nói sẽ trở về, hưng phấn cả đêm không ngủ, được rồi, con ôm nó vào trong đi, để cho nó ngủ ngon một giấc.”

“Cả đêm không ngủ?” Hoắc Tùy Thành đỡ ót của cô, thấp giọng nói: “Bố còn tưởng con chơi đến vui quên trời quên đất, không muốn về.”

Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng buồn ngủ, bất mãn mà cọ cọ trên vai bố cô, không muốn nói chuyện.

Một giấc này Hoắc Tiểu Tiểu ngủ vô cùng ngon, sau khi thức dậy, cô kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng sáng sủa, cô vậy mà lại ngủ thẳng tới mười giờ sáng ngày hôm sau.

Rời giường xuống lầu, chỉ thấy Hoắc lão tiên sinh ngồi trên ghế sô pha nói gì đó với bác Trần.

“Ông nội, chào buổi sáng.”

Hoắc lão tiên sinh thấy cô vừa ngáp vừa dụi mắt đi qua, ông cười: “Buổi sáng? Con xem xem, mười giờ rồi?”

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh ông: “Ông nội, ông và bác Trần đang làm gì vậy?”

“Không phải hai ngày nữa là sinh nhật của con sao?” Hoắc lão tiên sinh lấy một tấm thiệp mời, đưa qua: “Ông và bác Trần của con đang chuẩn bị thiệp mời.”

“Thiệp mời?” Hoắc Tiểu Tiểu cầm tấm thiệp mời lên xem: “Ông nội, ông có viết thiệp mời cho đám Dịch Khiêm không?”


“Viết cho Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần rồi, con xem xem, con còn muốn mời bạn nào tới tham gia sinh nhật của con thì nói với ông nội.”

Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, đếm số trên đầu ngón tay: “Còn muốn Lục Tĩnh Nhất, Tưởng Duyệt, Hướng Sâm…” Suy nghĩ một chút, ngoại trừ mấy người này thì hình như cũng không còn bạn học nào có quan hệ vô cùng tốt, cần mời đến tham gia sinh nhật cô.

“Chỉ mấy người này?”

“Vâng, chỉ mấy người này.”

“Được, chút nữa ông nội bổ sung.” Nói xong, ông nói với bác Trần: “Lão Trần, cậu phái người đưa những thiệp mời này đi trước đi.”

Bác Trần cười cười: “Ngài yên tâm, bây giờ tôi liền phái người đi đưa.”

Chờ bác Trần rời đi rồi, lúc này Hoắc lão tiên sinh mới cười hỏi Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, còn có một việc ông nội phải hỏi ý kiến của con.”

“Ông nội, có chuyện gì vậy?”

“Sinh nhật của con, con có muốn mời mẹ và cậu tới không?”

Hoắc Tiểu Tiểu hỏi ngược lại: “Nếu như mẹ và cậu tới đây thì bố sẽ không vui sao?”

“Chỉ cần con muốn thì bố con sẽ không có chuyện không vui.”

Hoắc Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, ông nội có từng lừa con không? Con thành thật nói cho ông nội biết, có muốn mời mẹ và cậu tới không?” Hoắc lão tiên sinh nhẹ nhàng vuốt v e sau ót cô: “Không sao, ở trước mặt ông nội, nói gì cũng được.”

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ một chút, ba tuổi, là bước ngoặt trong vận mệnh của cô.

Quý Văn Tâm là mẹ của cô, bất kể là sinh ra cô như thế nào, mặc dù cô không hề yêu cô ấy giống như con gái yêu mẹ nhưng cũng không hận cô ấy, lúc ra đời ở bệnh viện, cô thật sự cảm nhận được Quý Văn Tâm tràn ngập tình yêu thương đối với cô.

“Ông nội, vậy ông liền gọi điện thoại cho mẹ và cậu, nếu như bọn họ muốn đến thì đến, không muốn đến cũng không sao.”

“Được, ông nội gọi điện cho bọn họ, nói cho bọn họ biết thời gian và địa điểm, để bọn họ tới.”

“Vâng!”

“Sinh nhật Tiểu Tiểu muốn quà gì? Ông nội tặng cho con.”

“Chỉ cần là ông nội tặng thì con đều thích.”

Có lẽ là bởi vì chuyện tốt đến gần mà thời tiết liên tục u ám nửa tháng không hề báo trước mà đột nhiên lại trời quang mây tạnh.

Ngày sinh nhật ấy, Hoắc Tiểu Tiểu thức dậy vô cùng sớm, không đợi dì Triệu đến gọi cô, cũng không để dì Triệu mặc quần áo rửa mặt cho cô, cô tự mình bò dậy, mặc quần áo tử tế, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi nhón chân đi gõ cửa phòng Hoắc Tùy Thành.

“Bố ơi! Bố ơi mau dậy đi! Dậy thôi!”

Tiếng đập cửa vang đùng đùng.

“Bố ơi! Bố dậy…”

Cửa phòng bỗng nhiên bị kéo ra, Hoắc Tùy Thành còn đang buồn ngủ nhìn cô, rõ ràng là bị Hoắc Tiểu Tiểu đánh thức từ trong cơn ngủ mơ.

“Mới sáu giờ, con…”

“Bố, hôm nay là sinh nhật con, bố không thể mắng con.”

“... Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn bố! Bố ơi bố mau dậy đi, đừng ngủ nữa! Chút nữa phải đến khách sạn, con đi gọi dì Triệu, bố nhanh lên nha.”

“...” Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu lanh lợi, bất đắc dĩ mà bật cười, sau khi quay người đi vào phòng rửa mặt, anh đi đến phòng giữ quần áo, cẩn thận lựa chọn áo sơ mi và âu phục, cà vạt, măng sét*, đồng hồ, giày da mà hôm nay phải mang.

* Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Hoắc Tùy Thành nhìn mình trong gương, sự vui vẻ không che nổi ở giữa lông mày lại khiến anh có loại cảm giác giống như đã qua mấy đời.

Lúc trước hình như mình không phải như vậy, anh thậm chí cũng không biết mình đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, tất cả sự không kiên nhẫn, d*c vọng và dã tâm trong quá khứ, mọi thứ tiêu tan không còn lại gì.

Nhưng như vậy cũng không có gì là không tốt.

Anh khẽ nâng cằm, sửa sang cà vạt giữa cổ, cười cười rồi quay người đi ra ngoài.

Mười giờ sáng, ở cửa Hoắc Công Quán là từng dòng xe cộ, người đến người đi.

Người được mời tới tham gia sinh nhật của Hoắc Tiểu Tiểu tụm năm tụm ba, cười đi vào.

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên ban công trong phòng, mặc chiếc váy trắng bồng bềnh mà dì Triệu đặc biệt thay cho cô, nhìn người đến người đi ở cổng.

“Tiểu Tiểu!”

Dưới lầu, Dịch Khiêm mặc âu phục đi vào, rõ ràng đã nhìn thấy cô ở trên ban công, cậu ngửa đầu hô: “Sinh nhật vui vẻ!”


“Dịch Khiêm!”

Hoắc Tiểu Tiểu vội vàng xoay người chạy xuống dưới.

Dì Triệu ở sau lưng liên tục dặn dò: “Tiểu Tiểu, váy của con! Chạy chậm một chút!”

“Con biết rồi!” Hoắc Tiểu Tiểu vất vả xách váy chạy bạch bạch xuống lầu: “Dịch Khiêm, sao giờ anh mới đến.”

“Xin lỗi anh tới trễ, Tiểu Tiểu, hôm nay em thật là xinh đẹp!”

Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận đỡ vương miện nhỏ trên đầu: “Đó là đương nhiên.”

“Đừng động, vương miện của em bị em làm lệch rồi, anh chỉnh lại cho em.”

“Dịch Khiêm”, Hứa Tân Di và Dịch Dương đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, dặn dò Dịch Khiêm: “Chạy chậm một chút!”

“Con chào dì.”

Hứa Tân Di khom người sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Tiểu Tiểu, đã lâu không gặp, càng ngày càng xinh đẹp rồi, sinh nhật vui vẻ.”

“Con cảm ơn dì.”

“Con và Dịch Khiêm chơi đi, dì và chú đi vào chào hỏi ông nội con trước.”

“Được.”

Hoắc Tiểu Tiểu lui qua một bên, nhìn bố mẹ Dịch Khiêm đan tay mười ngón, lời đồn quả nhiên không sai, bố mẹ của Dịch Khiêm thật là ân ái.

“Tiểu Tiểu, anh mang quà cho em nè.” Dịch Khiêm đưa món quà đã được chuẩn bị tỉ mỉ tới trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu.

“Cái gì vậy?” Hoắc Tiểu Tiểu cầm lấy rồi để bên tai lắc lắc.

“Em mở ra là biết.”

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn món quà rõ ràng là do Dịch Khiêm tự mình gói ở trước mặt, trong lúc nhất thời cô lại không tìm được chỗ mở.

“Tiểu Tiểu! Sinh nhật vui vẻ!”

Giọng nói lanh lảnh từ cổng truyền đến, Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lên, là Chu Chu.

“Chu Chu, sao giờ anh mới đến?”

Chu Chu thở hổn hển chạy đến trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu: “Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi.”

“Chu Chu, đây chính là Tiểu Tiểu mà con thường xuyên nhắc đến?”

Một giọng nữ dịu dàng truyền đến, Chu Chu nhìn về phía sau, chạy tới nắm tay người phụ nữ rồi kéo đến trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, nói: “Tiểu Tiểu, giới thiệu với em một chút, đây là mẹ anh.”

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang kéo tay Chu Chu, cười tủm tỉm nhìn cô.

“Con chào dì.”

“Lần trước khi Chu Chu đến nhà con, dì nên tới, đáng tiếc là luôn không có thời gian, ngày ngày dì ở nhà đều nghe Chu Chu nói về con, cuối cùng cũng gặp được con rồi, sinh nhật vui vẻ.”

“Con cảm ơn dì.”

Lục Lệ Hành từ phía sau tiến đến, thuận thế ôm eo Kỷ Khinh Khinh: “Tiểu Tiểu, sinh nhật vui vẻ.”

“Con cảm ơn chú.”

Chu Chu kéo tay Tiểu Tiểu, nói: “Mẹ, hai người đi vào đi, con và Tiểu Tiểu chơi là được rồi.”

“Vậy con không được bắt nạt người ta biết không?”

“Biết rồi, biết rồi!”

Kỷ Khinh Khinh cười cười rồi sóng vai cùng Lục Lệ Hành rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn một đôi lại một đôi này, dần dần bắt đầu lo lắng có khi nào trong lòng bố cô sẽ bị k1ch thích hay không.

“Tiểu Tiểu, đây là quà anh chuẩn bị cho em, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn!”

“Em nhanh mở ra xem xem có thích không.”

“Tiểu Tiểu, mở của anh trước! Chắc chắn em sẽ thích quà anh tặng em!”


“Tiểu Tiểu! Em mở của anh trước!”

“Của anh!”

“Của anh trước!”

Hai bên trái phải của Hoắc Tiểu Tiểu mỗi bên là một món quà, cô bất đắc dĩ thở dài.

Cô biết ngay, hai người này gặp nhau thì chắc chắn sẽ nhao nhao làm ầm một trận.

“Tiểu Tiểu!”

“Hoắc Tiểu Tiểu!”

Trong sân truyền đến tiếng của Lục Tĩnh Nhất và Tưởng Duyệt, mấy đứa trẻ thấy Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm thì ôm quà trong ngực chạy tới.

“Tiểu Tiểu, sinh nhật vui vẻ!”

“Hoắc Tiểu Tiểu, sinh nhật vui vẻ!”

“Sinh nhật vui vẻ nha Tiểu Tiểu, đây là quà anh tặng cho em!”

Mấy đứa trẻ như ong vỡ tổ mà nhét quà vào trong ngực Hoắc Tiểu Tiểu.

Dì Triệu ở một bên thấy thế thì cười cầm lấy quà trong ngực cô: “Tiểu Tiểu, dì giúp con cầm những món quà này lên trên trước, con đưa mấy người bạn này đi qua ăn chút gì đó được không?”

“Được!” Hoắc Tiểu Tiểu thuận thế đưa quà cho dì Triệu rồi xách váy, mang theo mấy đứa trẻ đi kiếm đồ ăn.

“Cục cưng, cục cưng nhỏ --- ở đâu vậy?”

Trong phòng khách mơ hồ truyền tới tiếng của Tiểu Vũ.

Hoắc Tiểu Tiểu thính tai, cô nghe thấy, trong khoảnh khắc quay đầu nhìn thì bị người từ phía sau ôm vọt lên.

“A --”

“Cục cưng, là anh Tiểu Vũ của em, sinh nhật vui vẻ!”

Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng: “Anh Tiểu Vũ, sao giờ anh mới đến!”

“Đương nhiên là đi chọn quà cho công chúa nhỏ xinh đẹp nhất ngày hôm nay rồi, anh đưa quà cho dì Triệu rồi, buổi tối em mở ra xem xem, chắc chắn em sẽ thích.”

“Cảm ơn anh Tiểu Vũ!” Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ Tiểu Vũ, hôn một cái lên mặt cậu ta.

Đám người Dịch Khiêm và Chu Chu không hẹn mà cùng nhau mở to mắt nhìn.

Tiểu Vũ đặt cô xuống, đỡ vương miện nhỏ trên đầu cô: “Được rồi, mấy đứa chơi đi, chút nữa anh tìm em.”

“Được!”

Chờ sau khi Tiểu Vũ rời đi, Chu Chu cau mày, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, vừa rồi em… hôn anh ta?”

“Anh trai tặng quà cho em, em hôn anh ấy thì làm sao?”

Chu Chu nghẹn đỏ mặt, hồi lâu mới nặn ra một câu: “Vậy… anh cũng tặng quà cho em, em phải hôn anh sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu không thể tin được mà nhìn cậu, giận dữ hét lên: “... Lục Tinh Thần! Anh muốn ăn đòn có đúng không!”

“Tiểu Tiểu, em phải… em phải thục nữ một chút.”

“Anh nói em không thục nữ sao!”

“Không phải… aw đau…”

Dịch Khiêm ở một bên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, may mà chưa nói.

Hoắc Công Quán có diện tích rộng lớn, trước và sau có vườn hoa, cộng thêm hồ nước ở sân sau, không dưới ngàn mẫu, toàn bộ biệt thự chứa khoảng trăm người cũng dư xài. Xe cộ và người qua lại ở cổng công quán dần dần ít đi, Hoắc Tùy Thành bưng ly rượu đi xã giao trong đám người, Tiểu Vũ tới nói một câu gì đó, ánh mắt của anh sâu thẳm nhìn về phía cổng, hai mắt hơi trầm xuống, anh gật đầu.

Ở cổng, Quý Văn Tâm và Quý Thư Dương đi theo bác Trần tiến vào Hoắc Công Quán, ở trong đám người gặp được Hoắc Tiểu Tiểu đang bóp khuôn mặt nhỏ của Chu Chu.

“Tiểu Tiểu, đừng nghịch nữa, xem ai tới này?”

Hoắc Tiểu Tiểu buông khuôn mặt nhỏ của Chu Chu ra, ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu.”

Quý Thư Dương ôm lấy cô: “Tiểu Tiểu, sinh nhật vui vẻ, có nhớ cậu không?”

“Đương nhiên là nhớ!” Cô quay đầu nhìn Quý Văn Tâm: “Mẹ, mẹ cũng tới rồi.”

Quý Văn Tâm cười cười: “Tiểu Tiểu, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn mẹ.”

“Mẹ nên cảm ơn con, cảm ơn con đã mời mẹ tới tham gia sinh nhật con, mẹ còn tưởng rằng…”

“Con vẫn luôn rất biết ơn mẹ, mẹ không cần cảm ơn con.”

Quý Văn Tâm đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại non nớt của cô, cảm giác giống như đúc với lúc cô ấy nhẹ nhàng vuốt v e khi Tiểu Tiểu ra đời.

“Tiểu Tiểu, đó chính là mẹ của em sao?” Nhìn Quý Văn Tâm được bác Trần mời đi đến sảnh bên, Dịch Khiêm ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Tiểu Tiểu hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, đó là mẹ của em.”

Chu Chu nhíu mày nhìn mẹ của Tiểu Tiểu, cảm thấy có chút kỳ lạ.


Mẹ của Tiểu Tiểu không phải chính là mẹ của Thiến Thiến sao? Tại sao lại thành mẹ của Tiểu Tiểu?

Chẳng lẽ Tiểu Tiểu và Thiến Thiến là chị em sao?

Cậu không quá hiểu rõ.

Ở đại sảnh, tiếng nhạc du dương vang lên.

Hoắc Tiểu Tiểu bị kéo đến giữa đại sảnh, trong lòng lộp bộp một tiếng, xong rồi.

Khiêu vũ, cô không biết, bố cô hoàn toàn không mời thầy dạy cho cô.

Xong rồi xong rồi, hôm nay phải mất thể diện rồi.

“Tiểu Tiểu, anh có thể mời em khiêu vũ không?” Dịch Khiêm đi đến bên cạnh cô: “Tiểu Tiểu, em yên tâm, anh đã luyện rất lâu rồi, anh biết khiêu vũ nha!”

“Tiểu Tiểu, anh cũng biết!” Chu Chu không cam lòng yếu thế, cậu học theo tư thế mà thầy giáo ở nhà dạy, hướng về phía Tiểu Tiểu lịch thiệp đưa tay ra: “Anh có thể cùng em nhảy một điệu không?”

Lông mày của Dịch Khiêm nhíu lại: “Lục Tinh Thần, tôi mời Tiểu Tiểu trước, cậu có thể đừng luôn tranh giành với tôi không!”

“Tiểu Tiểu chưa đồng ý với anh, vì sao tôi không thể cướp của anh?”

“Tiểu Tiểu, em nhảy với anh hay là nhảy với nó?”

“Tiểu Tiểu, em nhảy với anh, anh sẽ không để em bị ngã!”

“...” Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Không bằng hai người các anh ghép thành một đội đi, dù sao em cũng không biết nhảy.

“Dịch Khiêm, không được làm loạn!”

“Chu Chu, không phải là mẹ đã nói với con là không được giành giật với bạn khác sao?”

Hứa Tân Di ngại ngùng mà nói với Kỷ Khinh Khinh: “Xin lỗi, con trai tôi quá đáng rồi.”

Kỷ Khinh Khinh cười nói: “Không sao, trẻ con còn nhỏ.”

“Mẹ, con muốn khiêu vũ với Tiểu Tiểu.”

“Mẹ, con cũng muốn nhảy với Tiểu Tiểu.”

Trong đám người cách đó không xa, Hoắc Tùy Thành đi tới, bế Hoắc Tiểu Tiểu lên ngay trước mặt hai bạn nhỏ.

Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói bên tai bố cô: “Bố, con không biết nhảy!”

“Không sao.”

Tay trái của Hoắc Tùy Thành cầm lấy tay phải của cô, một cái tay khác ôm cô đi vào sàn nhảy.

Ở trong sàn nhảy, anh theo tiết tấu của âm nhạc, từng bước từng bước ôm Tiểu Tiểu xoay vòng.

Dịch Khiêm và Chu Chu bên ngoài sân nhìn Hoắc Tiểu Tiểu được bố cô ôm đi khiêu vũ thì đồng thời đưa ánh mắt nhìn về phía mẹ mình.

“Mẹ, con có thể khiêu vũ với mẹ không?”

“Mẹ, con cũng muốn khiêu vũ với mẹ giống như Tiểu Tiểu.”

Dịch Dương và Lục Lệ Hành liếc mắt nhìn qua, dưới cái nhìn chăm chú của con trai, họ ôm eo vợ mình, song song tiến vào sàn nhảy.

“...”

“...”

Dịch Khiêm và Lục Tinh Thần đưa mắt nhìn nhau, sau khi đối mặt năm giây thì cùng hất đầu sang một bên.

Dưới tiếng nhạc du dương ở đại sảnh, trong sàn nhảy, Hoắc Tiểu Tiểu được bố cô ôm, xoay quanh một vòng lại một vòng.

“Bố ơi, bố chậm một chút, con có chút choáng.”

Ở khoảng cách cực nhỏ, cô nghe thấy bố cô thấp giọng cười.

“Bố!”

Hoắc Tùy Thành giảm tốc độ bước chân: “Ừ, bố nghe thấy mà.”

“Bố ơi, có phải bố không thích Dịch Khiêm và Chu Chu không?”

Hoắc Tùy Thành nhướng mày: “Vì sao con nói như vậy?”

“Chắc chắn là bố không thích bọn họ, con nhìn ra được.”

“Chúng nó có bố mẹ mình yêu thương, không cần bố thích chúng nó, con rất thích chúng nó?”

“Dịch Khiêm và Chu Chu đều rất đáng yêu, con rất thích bọn họ, nhưng mà…” Hoắc Tiểu Tiểu thừa nước đục thả câu, cô cười hì hì nhìn bố cô: “Con thích bố nhất, bố sẽ mãi mãi thích con chứ?”

“Đương nhiên,” Hoắc Tùy Thành nói: “Bất kể là con ba tuổi hay là ba mươi tuổi thì mãi mãi là con gái của bố, bố sẽ mãi mãi thích con.”

Hoắc Tiểu Tiểu xích lại gần bố cô, thân mật cọ chóp mũi vào chóp mũi của bố: “Con cũng vậy, con sẽ mãi mãi thích bố.”

Lúc chóp mũi chạm vào nhau, sự ấm áp xen lẫn giữa huyết mạch không nói rõ được cũng không tả rõ được kia làm cho người ta an lòng.

Hoắc Tùy Thành hôn lên trán cô một cái: “Cục cưng, sinh nhật vui vẻ.”

- ---------- CHÍNH VĂN HOÀN ----------------