Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, ngọn lửa nhỏ trong lòng vụt lên.
Bố cô nói gì vậy?
Không nói thì thật sự không biết đây là bảy (七)?
Có chỗ nào nhìn không ra là bảy (七)! Một ngang một thẳng móc câu, đây không phải chính là bảy (七) sao!
Không cần mắt thì sao không quyên tặng cho người khác đi?
“Bố!”
Bố có biết con cố gắng bao nhiêu không? Vì chữ “Bảy” (七) này đã bỏ ra bao nhiêu không?
Một đứa trẻ chưa đến ba tuổi tự viết đến cánh tay phát run, viết như vậy rồi bố còn muốn thế nào!
Không khích lệ thì cũng thôi, vậy mà nói ra được lời này!
Hoắc Tiểu Tiểu không chịu được sự uất ức này, cô xuống khỏi đùi bố cô, ôm vở bài tập ngửa đầu gào khóc, vừa khóc vừa đi lên lầu.
May mà cô không phải thật sự là trẻ con, nếu đứa trẻ thật sự mà bị nói như vậy thì sẽ bị đả kích lớn thế nào!
“Hoắc Tùy Thành! Nói chuyện kiểu gì vậy!”
Hoắc lão tiên sinh siết chặt cây batoong trong tay, hận không thể quất một gậy về phía Hoắc Tùy Thành.
Người lớn như thế rồi mà còn không biết cách nói chuyện!
Hoắc Tùy Thành vừa nói ra liền biết mình nói sai rồi, anh bất đắc dĩ đi theo sau, ôm cô vào lòng nói xin lỗi: “Bố xin lỗi, bố nói sai rồi…”
Hoắc Tiểu Tiểu vừa khóc vừa gào: “Bố đừng nói chuyện với con, bây giờ con rất tức giận!”
Dáng dấp đẹp trai, giá trị nhan sắc cao, cơ bụng tám múi, vóc người đẹp, có tiền lại nhiều vàng, một ông bố ưu tú như vậy đáng tiếc lại không biết nói chuyện.
“... Bố không có ý đó.”
“Bố chính là có ý đó, ý của bố là nói con viết không tốt! Bố đừng hòng lừa gạt trẻ con, con hiểu hết!”
Hoắc Tùy Thành biết cô nhỏ mà tinh quái, cái gì cũng hiểu, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, mắt thấy không qua loa được, anh đành phải nói: “Có phải bố từng dạy con là không được nói dối không?”
“Vậy bố có biết là lời nói dối có ý tốt thì có thể cổ vũ con không? Con vẫn chỉ là trẻ con, tại sao bố phải đả kích con như vậy.”
Đứa trẻ lớn bằng hạt đậu còn biết lời nói dối có ý tốt?
“... Bố xin lỗi, bố không cố ý, không phải là con muốn bố ký tên sao? Bố ký cho con được không?”
“Không được!” Hoắc Tiểu Tiểu ở trong ngực bố cô giãy giụa đi xuống, cô chạy tới trước mặt Hoắc lão tiên sinh, nâng cao vở bài tập cho Hoắc lão tiên sinh: “Muốn ông nội ký!”
Hoắc lão tiên sinh hung hăng liếc Hoắc Tùy Thành một cái, sau đó ông cười, nhận lấy vở bài tập trên tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Được, ông nội ký.”
Mở vở bài tập ra, hiệu quả thị giác của một trang viết đầy chữ “Bảy” (七) thật sj khiến người ta rung động.
Nhưng có vết xe đổ của Hoắc Tùy Thành, Hoắc lão tiên sinh tươi cười khích lệ cô: “Tiểu Tiểu, đừng nghe bố con nói, ông nội cảm thấy chữ ‘bảy’ (七) con viết vô cùng tốt, nét ngang này lưu loát, đường cong lại tốt, không cứng ngắc chút nào, còn có nét thẳng móc câu này…” Hoắc lão tiên sinh cạn lời, suy nghĩ một hồi: “Viết thật mạnh mẽ! Lần đầu tiên Tiểu Tiểu học viết chữ mà đã có thể viết tốt như vậy, sau này chắc chắn không tầm thường.”
Ông cầm bút của Hoắc Tiểu Tiểu, lưu loát ký tên của mình lên vở bài tập.
Sự tự tin bị Hoắc Tùy Thành làm mất đi đã được tìm về ở nơi Hoắc lão tiên sinh.
Cô lau nước mắt: “Cảm ơn ông nội!”
“Được rồi, không khóc nữa, bố con không có trình độ thưởng thức, sau này con viết cái gì đều đưa cho ông nội xem.”
“Được!”
Hoắc Tiểu Tiểu ôm vở bài tập, quay đầu nhìn bố cô một cái, không để ý tới bố, trực tiếp lên lầu.
Hoắc lão tiên sinh vẫn không nhịn được, ông quất gậy lên đùi Hoắc Tùy Thành: “Con làm bố thì không để ý một chút sao?”
“...”
Về đến phòng, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn chữ “Bảy” (七) trong vở bài tập của mình, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
… Hình như có chút xấu.
Nhưng mà cũng không tới tình trạng không nhận ra chữ “Bảy” (七).
Giả dụ như, xấu thì sao?
Lời thế này là lời mà một người bố có thể nói ra sao?
Vốn dĩ là cao thủ trọng sinh đi nhà trẻ, cô cho rằng có thể xưng bá ở nhà trẻ, bây giờ lại thành học trò nhỏ viết chữ không tốt, chuyện này đối với cô mà nói đã là đả kích rất lớn, bố cô lại còn nói cô như vậy!
Hoắc Tiểu Tiểu căm giận bất bình, bố cô nói cô như vậy, lần này cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bố!
Ban đêm, Hoắc Tiểu Tiểu ngủ trong phòng mình, đồng thời lúc ăn cơm vào sáng hôm sau, cả quá trình, cô từ chối nói chuyện với bố cô, ngay cả ở trên xe cũng không nhìn bố.
Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ cười khổ, tính tình trẻ con thật là lớn, chỉ nói một câu như vậy mà qua một đêm còn chưa nguôi giận.
Cũng không biết là học theo ai.
“Còn giận sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
“Bố đã xin lỗi rồi, sao vẫn còn giận?”
Nói xin lỗi thì nhất định sẽ được tha thứ sao? Tha thứ hay không không phải nên do người bị tổn thương quyết định sao?
“Bố cũng không cố ý.”
Nói ra câu như thế chính là cố ý!
Hoắc Tùy Thành cất cao giọng nói: “Hoắc Tiểu Tiểu!”
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu, trừng mắt nhìn bố cô.
Có người nói xin lỗi như vậy sao?
“Lấy vở bài tập ra, bố ký tên cho con.”
“Ông nội ký rồi.”
“Bố vẫn chưa ký.” Hoắc Tùy Thành vươn tay về phía cô: “Lấy ra.”
“Nhưng mà chỉ cần chữ ký của một người lớn là được rồi.”
“Lấy ra.”
Hoắc Tiểu Tiểu và bố giằng co một lúc, cuối cùng cô vẫn lấy vở bài tập ra.
Hoắc Tùy Thành lật vở bài tập ra, ký tên của mình vào bên cạnh chữ ký của Hoắc lão tiên sinh.
“Không được tức giận nữa, hôm nào bố dẫn con đi ăn bánh ngọt.”
Chỉ một cái bánh ngọt đã muốn lấy lòng cô, Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi: “Vậy con có thể ăn thêm một cái không?”
Đáy mắt Hoắc Tùy Thành tràn đầy sự bất đắc dĩ và cưng chiều: “Được, cho con ăn thêm hai cái.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng: “Cái này còn tạm được.”
Rất nhanh đã đến nhà trẻ.
Hoắc Tiểu Tiểu đi theo cô giáo vào phòng học.
Lúc cô đến vẫn tính là sớm, đám bốn đại ma vương Dịch Khiêm vẫn chưa có ai tới, cô ngồi vào vị trí chưa nóng ghế liền nghe thấy bên ngoài phòng học có người gọi cô.
Là Chu Chu.
“Chu Chu, anh tìm em?”
Chu Chu ôm một hộp socola còn lớn hơn mặt cậu đứng bên ngoài phòng học, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu đi ra, cậu liền nhanh chóng đưa socola cho cô: “Tiểu Tiểu, đây là socola anh mang cho em.”
Vẫn là socola có mùi vị và nhãn hiệu như hôm qua.
“Cảm ơn anh nhé Chu Chu!” Cô nhớ tới socola của nhãn hiệu này cũng không tính là rẻ, luôn lấy của người ta thì cũng ngại: “Sau này anh đừng mang cho em nữa.”
“Hả? Vì sao?”
“Socola này của mắc như vậy, đừng có mỗi ngày đều mang cho em.”
“Không mắc! Đây là mẹ anh bảo anh mang cho em, em thích, ngày mai anh tiếp tục mang cho em được không?” Nói xong, cậu nh ỏ giọng thầm thì một tiếng: “Anh muốn mang cho em ăn.”
“Vậy anh thích cái gì, em có thể mua cho anh.”
Có qua có lại, không thể luôn ăn đồ của người ta được.
Chu Chu suy nghĩ một chút: “Anh thích ăn kẹo.”
“Vậy thì được, ngày mai em mang kẹo cho anh ăn.”
“Hoắc Tiểu Tiểu!” ‘Bốn đại ma vương’ gặp nhau ở cổng trường, từ xa xa Dịch Khiêm đã thấy Hoắc Tiểu Tiểu ở bên ngoài phòng học, đứng cùng với Chu Chu ngày hôm qua, mấy người các cậu chạy vội tới, ngăn trước mặt Chu Chu, hỏi về socola trên tay Hoắc Tiểu Tiểu: “Đây là cái gì?”
“Đây là socola Chu Chu mang cho em.”
Dịch Khiêm từ trong cặp sách lấy ra socola cậu mang từ nhà tới, nói: “Đây là anh đặc biệt mang cho em, rất ngon.”
“Đúng, ngon hơn đồ trên tay em nhiều!”
Hướng Sâm và Tưởng Duyệt quay đầu nói với Chu Chu: “Sau này em không cần đưa socola cho Tiểu Tiểu nữa, em ấy không thích ăn.”
Chu Chu nhỏ tuổi hơn bọn họ, gầy hơn bọn họ còn thấp hơn bọn họ, bị mấy người vây quanh như thế, vừa nhìn chính là đơn phương bị bắt nạt.
Nhìn mấy người này hoành hành bá đạo, Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày: “Các anh đừng bắt nạt anh ấy.”
“Tụi anh nào có bắt nạt nó.”
“Còn không bắt nạt anh ấy, em nói không thích ăn socola của anh ấy lúc nào? Chu Chu, anh về đi, em rất thích ăn socola của anh, ngày mai em mang kẹo cho anh ăn.”
Chu Chu cười gật đầu: “Được!”
“Kẹo?” Dịch Khiêm nghi hoặc mà nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: “Tại sao em phải mang kẹo cho nó?”
“Bởi vì anh ấy cho em socola.”
“Vậy anh cũng cho em.”
“Anh cũng muốn ăn kẹo sao? Vậy ngày mai em cũng mang cho anh.” Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu ôm hai hộp socola quay lại phòng học.
Nhiệm vụ học tập hôm nay của lớp lớn vẫn rất nặng, lúc cô giáo Triệu đi vào phòng học, Hoắc Tiểu Tiểu tự giác lấy vở bài tập ra.
Cô sờ vào trong cặp sách, không lấy ra được gì.
“?” Vở bài tập đâu?
Hoắc Tiểu Tiểu hoảng loạn, lúng túng mở cặp sách ra, nhưng trong cặp sách ngoại trừ đồ chơi và đồ ăn vặt dì Triệu nhét cho cô thì hoàn toàn không thấy vở bài tập đâu cả.
Chẳng lẽ là quên mang theo rồi?
Không thể nào, lúc trên xe bố còn ký tên cho cô.
Chẳng lẽ là…
Để trên xe của bố cô rồi?
“Được rồi các con, hôm qua cô giáo dạy các con viết bảy (七), vậy thì hôm nay cô sẽ dạy cho các con toán cộng liên quan đến bảy.”
Cô giáo Triệu viết số 2 trên bảng đen.
“Các con có thể nói cho cô biết, đây là mấy?
Các bạn nhỏ trong phòng học nhao nhao giơ tay.
“Tĩnh Tĩnh nói.”
“Đây là 2.”
Cô giáo Triệu khen ngợi cô bé: “Thông minh quá.”
Nói xong, cô ấy lại viết số 5 lên bảng đen.
“Vậy đây là mấy? Bạn nào biết thì cùng nhau nói cho cô biết.”
“Đây là 5!”
“Tốt, vậy các con vươn tay ra giống như cô, 1, 2, đây là hai đúng không? Sau đó một cái tay khác, 1, 2, 3, 4, 5, đây là năm năm đúng không? Vậy thì hai cộng năm bằng mấy đây?”
Các bạn nhỏ lặng ngắt như tờ.
“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, các bạn nhỏ, nói cho cô biết, hai cộng năm bằng mấy?” Cô giáo Triệu nhìn xung quanh, ánh mắt rơi trên người Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, con nói cho cô biết.”
“Là bảy.”
“Không sai!”
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Không yêu cầu kiểm tra bài tập ngày hôm qua, vậy thì quá tốt rồi.
Sau đó cô giáo Triệu lại dùng mấy cái đồ chơi nhỏ giống nhau, tách ra rồi biểu diễn phép cộng một cộng sáu, ba cộng bốn, mãi đến cuối cùng, cô ấy mới hỏi: “Bài tập mà hôm qua cô giao cho các con, các con làm xong xong chưa?”
“Làm xong rồi!”
Hoắc Tiểu Tiểu giật mình.
Thật sự là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đò.
Đều do bố cô, trên xe thế nào cũng phải ký tên cho cô, ký xong còn không trả cho cô, lần này thì hay rồi, đối phó với cô giáo thế nào dây!
Các bạn nhỏ nhao nhao ngoan ngoãn cho cô giáo Triệu xem bài tập.
Dịch Khiêm thấy Tiểu Tiểu không lấy bài tập ra thì lặng lẽ hỏi cô: “Tiểu Tiểu, em chưa làm sao?”
“Em làm rồi, nhưng quên mang theo.”
“Quên mang theo?” Dịch Khiêm nhìn cô giáo Triệu đang đi về phía bên này, cậu đặt bài tập của mình ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu rồi thấp giọng nói: “Em đừng lo lắng, đợi chút nữa khi cô giáo xem thì xem lấy của anh cho cô xem, cô sẽ không nhìn kỹ đâu.”
Vừa dứt lời, cô giáo Triệu liền đi tới trước mặt Dịch Khiêm: “Dịch Khiêm, của con đâu?”
Cô giáo khiến cho Lục Tĩnh Nhất chú ý, cậu nhìn mặt bàn sạch sẽ của Dịch Khiêm thì hưng phấn nói: “Dịch Khiêm cậu cũng không làm à!”
Là một loại sung sướng vì cuối cùng cũng tìm được đồng bọn.
Dịch Khiêm vẫn không quá quen với việc nói dối, cậu chớp mắt mấy cái: “Cô ơi, con quên mang theo.”
Lục Tĩnh Nhất bừng tỉnh hiểu ra, làm vẻ mặt “Cậu được lắm đấy” để nhìn Dịch Khiêm, cậu giơ tay lớn tiếng nói: “Cô ơi, con cũng quên mang theo rồi!”
Dịch Khiêm thật là thông minh, lại còn có thể nói như vậy!
Gợi ý pass chương 48: huongsam