Đấu Y

Chương 571: Đại tiên




Tiềm Long Viện giữ vị trí đầu tiên hơn nghìn năm qua không phải chỉ có hư danh, tại toàn bộ Nam Xuyên Giới, chỉ duy nhất có Tiềm Long Viện có hai tồn tại vượt qua đại tu sư.

Ngày hôm nay, gần khu vực Tiềm Long Viện có một trấn nhỏ, nơi đó có một thiếu niên và một thiếu nữ đối luyện với nhau trên mảnh đất trống trải ngoài trấn.

Thiếu niên và thiếu nữ đều là đệ tử nội tộc của gia tộc tu luyện họ La trong trấn nhỏ, tu vi chỉ mới vệ giai đỉnh phong, lấy tuổi tác của hai người mà nói thì thiên phú đã coi như rất không tồi.

Thiếu niên tên là La Tường, thiếu nữ gọi La Thiến, bình thường hai người rất hay tới mảnh đất trống bên ngoài trấn tiến hành đối luyện kỹ xảo và pháp thuật.

Xung quanh còn có vài đệ tử La gia khác quan sát, có lúc mọi người bàn luận với nhau. Tại La gia nhiều năm qua, bầu không khí tu luyện vẫn rất nồng đậm.

- Tu sĩ của Tiềm Long Viện có thực sự lợi hại như vậy sao?

La Thiến có chút không quá tin tưởng hỏi ngược lại, trong mắt của nàng thì mấy trưởng lão và tộc trưởng đã là nhân vật đỉnh phong rồi, rất khó tưởng tượng được có người còn lại hại hơn, tuy rằng bình thường nàng cũng được nghe một ít chuyện về tu luyện giới, thế nhưng không tin tưởng cho lắm.

- Đương nhiên, ta tậm mắt nhìn thấy tu sĩ kia một mình một người tiêu diệt toàn bộ Long Hổ Môn.

Trong lúc nói chuyện, trên mặt La Thiên còn mang theo vẻ kinh hãi chưa bình tĩnh được.

- Không có khả năng, Long Hổ Môn có thượng tiên tồn tại nha, cho dù Tiềm Long Viện có lợi hại hơn bọn họ đi nữa thì cũng không có khả năng một người hủy diệt toàn bộ môn phái, ngươi đang thổi da bò đúng không?

La Thiến không tin tưởng nói.

- Mấy vị thượng tiên kia ngay cả một chiêu của tu sĩ cũng không tiếp được!

La Thiên lâp tức đáp lại.

Ngay sau đó có một thiếu niên nhìn qua lớn tuổi hơn La Thiên một chút xen lời nói:

- Sư tỷ, là thực đó, ta và La sư đệ tận mắt nhìn thấy, vị tu sĩ kia bay trên trời, không gì không lam được, tùy tiện một phép thuật nho nhỏ là có thể đánh nát bấy cả gian phòng ốc cực lớn, toàn bộ Long Hổ Môn không có người nào địch nổi, mấy trăm người hoặc chạy trốn, hoặc bị giết chết, không một ai tránh khỏi, hiện tại Long Hổ Môn đã không còn tồn tại nữa rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của La Thiến nhấp nháy, lúc này cũng có điểm tin tưởng, thế nhưng nàng không thể nào tưởng tượng được tràng cảnh lúc đó, vì vậy lại nói:

- Thực sự có thể đánh nát cả một gian phòng ốc hay sao?

Thiến niên kia gật đầu khẳng định, La Tường cũng gật đầu theo, La Thiên nghiên đầu nhìn về khối đá lớn xa xa.

Coi như là trưởng lão lợi hại nhất trong gia tộc cũng không thể nào phá nát được khối đá lớn dày nửa trượng kia, mà gian phòng ốc thì lớn gấp mấy lần tảng đá kia đây? La Thiến thực sự không tưởng tượng ra.

Đúng lúc này, từ trong trấn có một vị trung niên nhân đi ra, chính là trưởng lão quản gia La Khánh Sinh, ngươi này vừa mới đến, mấy vị thiếu niên La gia đều nhanh chóng nghênh tiếp. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vị quản gia này cứ cách một đoạn thời gian lại tới nói chuyện với bọn họ, những thiếu niên này coi như được lợi không nhỏ.

- Khánh Sinh trưởng lão, Tường sư huynh nói hắn tận mắt nhìn thấy một tu sĩ chỉ dựa vào lực lượng của bản thân mình mà tiêu diệt được toàn bộ Long Hổ Môn, hơn nữa còn đánh nát cả một gian phòng ốc lớn, đúng thực như vậy chăng?

La Thiến vừa tiến lên nghênh tiếp vừa hỏi.

Trung niên nhân mỉm cười, vuốt cái đầu nhỏ bé của La Thiến, nhìn nhãn thần tò tò của nàng nói:

- Đương nhiên là thực, đánh nát một gian phòng ốc lớn đối với những tu luyện giả trong tu luyện giới không phải là bản lĩnh gì to tát!

La Thiến không tự chủ được thầm hít một ngụm lương khí, điều này mà không không được coi như lợi hại, vậy thì lợi hại hơn nữa sẽ như thế nào? Chẳng phải là bổ nát cả ngọn núi hay sao?

Nghĩ vậy La Thiên vô thức liếc mắt nhìn toàn bộ ngọn núi xung quanh, những ngọn núi nguy nga hùng vĩ này có thể chỉ dùng pháp lực là có thể phá nát hay sao?

Trung niên nhân nói tiếp:

- Chúng ta trong mắt tu luyện giới chỉ là giang hồ nhân gian mà thôi, cấp độ phi thường thấp, La gia chúng ta so với những giang hồ nghĩa sĩ thì lợi hại hơn một ít, đã thuộc về gia tộc tu luyện, mục tiêu lớn nhất trước mắt của gia tộc chúng ta chính là chân chính bước chân vào tu luyện giới!

- Tu luyện giới chân chính? Đó là đâu?

La Thiến ngây thơ hỏi.

Trên mặt trung niên nhân cũng lộ ra một tia chờ mong nói:

- Tu luyện giới chân chính ngay bên cạnh chúng ta, chỉ là những tu luyện giả này quá mức cường đại, nếu như bọn họ không muốn để cho chúng ta biết thì chúng ta không thể nào biết được họ ở phương nào, ví dụ như Tiềm Long Viện kia, thật lâu trước đây có người nói Tiềm Long Viện ở ngay phụ cận thôn trấn chúng ta, thế nhưng hơn mười thế hệ La gia, tìm gần nghìn năm vẫn không thể nào tìm được Tiềm Long Viện rốt cuộc là ở chỗ nào, phảng phất giống như không hề tồn tại.

La Thiến bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lôi cánh tay La Thiên nói:

- Ai, không phải là mấy hôm trước ngươi nhìn thấy một tu sĩ diệt Long Hổ Môn sao? Ngươi nhanh nhanh đuổi kịp người ta, vừa lúc tìm được vị trí cụ thể của Tiềm Long Viện.

Vẻ mặt La Tường bất đắc dĩ, trung niên nhân bất đắc dĩ cười cười nói:

- Tốc độ của tu luyện giả không phải chúng ta có thể so sánh được, chớp mắt liền xuất hiện cách đó vài dặm.

La Thiến lại một lần nữa phát huy sức tưởng tượng của chính mình, tưởng được thấy chính mình trong nháy mắt đã di chuyển được vài dặm, chỉ cần từ nơi này tới thôn trấn là đã đủ rồi, nói gì thì nói đoạn khoảng cách này mới chỉ có trăm trượng mà thôi.

Ngay lúc La Thiến nhìn sang chỗ trống trải gần đó, bỗng nhiên một đạo tử ảnh lóe lên, một thanh niên mặc tử bào không hề dự báo xuất hiện.

La Thiến cho rằng chình mình hoa mắt, dùng sức dụi dụi, thanh niên mặc tử bào vẫn đang ở chỗ đó, hơn nữa còn giằng co với hai trung nhiên nhân khác.

Lúc này những thiếu niên bên cạnh La Thiến và cả trung niên nhân đều nhìn thấy một màn như vậy, bất quá bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì một cỗ uy áp vô hình đẩy bọn họ tránh ra xa.

Trung niên nhân dùng hết sức bú tí mẹ mới làm cho mấy thanh niên kia thuận lợi lui ra xa mà không bị thương tổn, khi bọn họ dừng lại được thì ba người đang giằng co với nhau đã đến gần ngoài nghìn trượng.

Lúc này những thiếu niên La gia và trung niên nhân đều lộ vẻ kinh khủng, cỗ lực lượng vô hình vừa mới xuất hiện kia rõ ràng chính là khí nguyên do ba người kia tản mát ra.

Chỉ dựa vào khí nguyên đã đủ đẩy bọn họ vào chỗ chết, đây là lực lượng kinh khủng tới cỡ nào.

- Bọn họ là tu luyện giả!

La Thiến hưng phấn nói, rốt cuộc thì nàng cũng đã nhìn thấy tu luyện giả chân chính rồi.

Trung niên nhân cũng tràn đầy vẻ mơ hồ kinh ngạc, ba tu luyện giả có thể phi hành này chỉ dựa vào khí thế tỏa ra thôi đã đủ cường đại hơn bất cứ tu luyện giả nào khác hắn từng gặp qua.

Thậm chí là so với lão tổ Thiên Nhai Tử mà La gia cung phụng còn lợi hại hơn rất nhiều, trung niên nhân tuy rằng không dể dò xét được tu vi của ba người, thế nhưng hắn có một loại trực giác, ba người này phi thường nguy hiểm.

Thanh niên mặc tử bào tự nhiên không cần phải nói, chính là Lâm Khiếu Đường, mà hai trung niên nhân còn lại chính là hai viện thủ Tiềm Long Viện, Mục Bách Thông và Hình Hướng Thiên.

Đột nhiên, không gian kịch liệt rung động, Mục Bách Thông phóng ra mấy trăm thanh phi kiếm vàng óng ánh trong nháy mắt, Hình Hướng Thiên thì lắc mình huyễn hóa ra hơn một nghìn tàn ảnh giống như thiên quân vạn mã áp bách thanh niên mặc tử bào.

Trung niên nhân hoảng hốt, liều mạng già kéo mấy người thiếu niên lần thứ hai chạy về phía núi cao, La Thiến lúc này đã hoàn toàn mất đi tinh thần, đôi con mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào ba người không chớp mắt, đây chính là những tu luyện giả chân chính hay sao?

Nghi vấn của La Thiến còn chưa hoàn toàn hình thành trong đầu, chỉ thấy người thanh niên mặc tử bào kia vung tay lên, mấy đạo tử mang bắn ra ngoài.

Hai bên phát sinh va chạm kịch liệt với nhau, toàn bộ mặt đất xuất hiện hiện tượng nứt nẻ ngang dọc.

Sóng khí thỉnh thoảng phát tán ra giống như những lưỡi đao sắc bén nhất, cây cối đất đá xung quanh chằng chịt những vết chặt chém, phương viên trăm dặm đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhiều kết trận phòng ngự trong trấn nhỏ chưa từng mở ra hiện tại đều bị ép mở.

Ngay khi trung niên nhân liều mạng lôi mấy thiếu niên La gia chạy lên núi, đến khi đã tiếp cận đỉnh núi thì bỗng nhiên một đạo tử quang thật lớn bắn tới.

Trung niên nhân hoảng hốt, đạo tử mang kia ước chừng hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, căn bản không phải hắn có thể né tránh được, trên thực tế tại thời điểm trung niên nhân nhìn thấy đạo tử mang kia thì đạo tử mang đã đánh bật hắn và mấy thiếu niên La gia ra xa.

Ầm ầm ầm…

Tiếng va chạm ầm ầm truyền đi, hai chân của trung niên nhân và mấy thiếu niên kịch liệt run rẩy, toàn bộ ngọn núi chấn động mạnh mẽ.

Ngọn núi cao chừng hai trượng cư nhiên bị chém thành hai nửa, loại lực lượng hủy thiên diệt địa như thế này làm cho trong lòng mấy thiếu niên La gia sinh ra sự sợ hãi thật sâu trong linh hồn.

- Đại tiên! Bọn họ là đại tiên!

Trung niên nhân có chút không ổn định tâm thần lẩm bẩm nói, sống vài chục năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tu luyện giả lợi hại tới như vậy. Uy lực này đã vượt qua tưởng tượng của hắn, căn bản không nên tồn tại trên thế giới này.

Nhìn ngọn núi bị tách làm đôi, con ngươi của La Thiến trợn tròn vo, một số chuyện trước đó không tin tưởng, giờ khắc này nàng đã hoàn toàn tin!

Bất quá đúng lúc này độ nghiêng của ngọn núi lại một lần nữa phát sinh biến đổi, trung niên nhân và mấy thiếu niên La gia không thể nào khống chế được thân thể của chính mình, trực tiếp từ trên cao hơn nghìn trượng rơi xuống. La Thiến và mấy thiếu niên trong không trung la lên hoảng sợ, trung niên nhân thì hiện rõ vẻ mặt thống khổ, cái chết kiểu này đến quá mức đột ngột, quá không thể tưởng tượng được.

Ngay khi mấy thiếu niên cho rằng chính mình phải chết không cần nghi ngờ thì một bàn tay to màu tử kim bỗng nhiên xuất hiện bắt lấy toàn bộ bọn bọ nâng lên, trung niên nhân cũng vừa lúc rơi vào lòng bàn tay.

Bàn to to lớn chậm rãi đưa mấy thiếu niên và trung niên nhân hạ xuống dưới mặt đất an toàn, sau đó biến mất không thấy.

Trung niên nhân vừa mới hạ xuống dưới đất, vội vàng quay về phía ba người quỳ xuống, dập đầu mấy cái nói:

- Đa tạ đại tiên, đa tạ đại tiên!

Lúc này ba người xa xa đã dừng tay lại, ba người mới chỉ so đấu trong thời gian một phần tư nén hương, nhưng đã đủ làm cho toàn bộ địa hình xung quanh phát sinh biến đổi hoàn toàn, thậm chí phòng ốc bên trong thị trấn cũng bị đổ sập không ít.

Lâm Khiếu Đường, Mục Bách Thông và Hình Hướng Thiên đối mặt nhìn nhau, ba người đồng thời ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Ha ha ha ha…

Tiếng cười này chấn động mạnh mẽ làm cho lỗ tai của trung niên nhân và mấy thiếu niên như muốn nứt ra, ý nghĩ mơ hồ.

- Lâm huynh, không nghĩ tới trăm năm không thấy, tu vi lần thứ hai đột phá, cho dù là hai người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ!

Mục Bách Thông cười nói.

- Đâu đâu, hai vị khiêm nhường rồi, Lâm mỗ may mắn đánh bình thủ với hai vị mà thôi!

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói, hai tay chắp sau lưng, ngoài miệng thì nói như vậy thế nhưng trong mắt lại lóe lên thái độ ngạo nghễ.

- Lâm huynh không nên khiêm tốn, chỉ sợ tu vi hiện tại đã đạt tới địa vương giai đỉnh phong, thậm chí nửa bước vào đế giai, đây chính là cảnh giới giới này mấy nghìn năm chưa hề xuất hiện qua!

Hình Hướng Thiên khen ngợi nói.

- Ha ha, có tới đế giai hay không, Lâm mỗ cũng không rõ lắm, hôm tay tìm đến hai vị cũng là muốn ấn chứng một chút, thế nhưng trong cơ thể Lâm mỗ vẫn là nguyên linh như cũ, chưa hề phát sinh biến hóa nào khác, có thể thấy vẫn còn cách đế giai một bước, hoặc có thể là tại giới này không thể nào ngưng tụ được linh thân!

Lâm Khiếu Đường tiếc hận nói.

Thần sắc Mục Bách Thông biến đổi nói:

- Hôm nay Lâm huynh đến viện ta chỉ là vì muốn luận bàn với hai người chúng ta hay sao?

Trên mặt Lâm Khiếu Đường vẫn hiện vẻ tiếu ý như có như không nói:

- Ha ha, cái gì cũng không thể nào thoát khỏi pháp nhãn Mục huynh, mục đích của Lâm mỗ tới đây hôm nay chủ yếu là đòi lại nguyên linh ấn ký của Lâm Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu.

Lời này vừa nói ra làm cho sắc mặt của Mục Bách Thông và Hình Hướng Thiên có chút không được tốt lắm, bất quá hai người không hề phát tác, thực lực của Lâm Khiếu Đường ngày hôm nay đã đủ làm cho bọn họ sinh ra kiêng kỵ rất lớn.

Lâm Khiếu Đường nhìn thấy hai người không nói lời nào, nói tiếp:

- Tiến vào Tiềm Long Nguyên Thiên Viện đều phải lưu lại nguyên linh ấn ký, quy định này thực sự không hợp lý nha! Bất quá nếu đã là quy củ của quý viện thì Lâm mỗ không tiện tay nhúng vào, bất quá nguyên linh ấn ký của hai nàng thì Lâm mỗ nhất định phải mang đi.

- Lâm Uyển Nhi và Triển Thanh Nhu còn chưa thoát ly khỏi viện ta, chỉ sợ nguyên linh ấn ký không thể nào giao cho Lâm huynh được!

Hình Hướng Thiên trầm trọng nói.

- Ha ha, hai nàng đã hơn một trăm năm không hề bước vào quý viện một bước, càng không có lòng trở lại, quý viện giữ lấy không tha, tựa hồ có chút quá ép buộc!

Ngữ khí Lâm Khiếu Đường có hơi chút biến hóa nói.