Đấu Y

Chương 483: Bàn Cổ đại trận (3)




Khi cả thiên địa đều rung chuyển, không gian xuất hiện sự vặn vẹo, hình như một truyền tống trận quy mô lớn bị khởi động, chỉ cần là tu luyện giả trong đó đều liên tục bị thuấn di.

Trước mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, sau một khắc dĩ nhiên đã xuất hiện tại một địa phương hoàn toàn khác.

Lâm Khiếu Đường cảm nhận được khí nguyên bốn phía giống như thủy triều mạnh mẽ tiến vào trong thân thể của hắn, khí nguyên ở đây phi thường nồng nặc, hoàn toàn không giống như tại hạ giới, lẽ nào đó là thánh nguyên khí sao?

- Hừ, không nghĩ tới, lúc ta phi thăng, mấy lão bất tử kia lại động tay động chân, cư nhiên đem mục tiêu truyền tống chuyển từ đại lục Di Tích tới phụ cận Thông Thiên Kiều!

Hàn Nguyệt Tiên Tử lạnh giọng lẩm bẩm.

Lâm Khiếu Đường có chút không quá hiểu rõ, bất quá nghe tên thì có vẻ như rất trâu bò, Thông Thiên Kiều? Chẳng lẽ lại là cầu nối liền với thượng giới sao?

Sau khi hoàn toàn định thần lại, Lâm Khiếu Đường phát hiện ra khí nguyên bốn phía tuy rằng nồng nặc, thế nhưng thánh nguyên khí của nơi này còn kém hơn rất nhiều, chỉ có thể coi như một ít thượng nguyên chi khí mà thôi.

Bốn phía trống trải vô cùng, trên mặt đất đều là đất cát trắng xóa, khi htif có một ngọn núi đá nhô lên cao. Nơi này hầu như giống là một vùng đất tử vong vắng vẻ không tiếng động.

Bất quá xung quanh có rất nhiều khí nguyên cường đại làm cho Lâm Khiếu Đường có chút kỳ quái, dĩ nhiên có nhiều người bị truyền tống tới đây như vậy, thực sự là ngoài dự liệu, trong đó không hề thiếu khí nguyên mà chính mình có quen biết.

- Tiểu tử, nơi này chí ít có hai khối toái phiến khác, bất quá xung quanh có rất nhiều vết nứt không gian không ổn định, cũng không biết chúng ở nơi nào, chính ngươi phải cẩn thận một chút, lão phu ít liên hệ tốt hơn, chỉ một câu này thôi, lần sau khó có thể liên hệ nữa!

Thanh âm của Kỳ Áo rất vội vã, nói xong liền lập tức biến mất.

Con mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe quang mang, cư nhiên ở đây cũng có hai khối toái phiến, vậy thì tốt quá rồi, hơn nữa cộng thêm một khối trong bụng đại điêu, toàn bộ thu thập được thì đã có tám mảnh rồi, chỉ còn một mảnh duy nhất nữa là đại công cáo thành.

Từ sau lời nói đầu tiên, Hàn Nguyệt Tiên Tử vẫn huyền phù trong không trung chú ý cái gì đó, lại tựa hồ như chờ đợi cái gì đó.

Bỗng nhiên cách đó hơn hai mươi trượng, hư không bị vặn vẹo kịch liệt, mắt thường có thể nhìn thấy một cánh cửa không gian chậm rãi mở ra, sau đó mấy đạo thân ảnh từ trong cánh cửa không gian đó đi ra ngoài.

Thấy mấy đạo thân ảnh này, con ngươi của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rút lại, dĩ nhiên là ba gã Vu sư Tiểu Ma Thiên Thiên và quái nhân trong thạch thất.

Quái nhân không có hình dạng con người, trên đầu có sừng, phía sau có cánh, đầy người đều là lân phiến màu máu, trong miệng càng vươn dài ra bốn chiếc răng nanh thật lớn, hai tròng mắt đều có màu hồng, đỉnh ngon tay là những chiếc móng tay vô cùng sắc bén.

- Huyết Ma!

Hàn Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng nói.

Tiểu Ma Thiên Thiên, Cổ Minh và Cách Minh, ba vị Vu sư đang ra sức tranh đấu kịch liệt với Huyết Ma, từ lúc tại Trớ Chú Huyết Vực, ba vị Vu sư địa vương giai chiến đấu với Huyết Ma đã mấy ngày liền, cho dù hai vị đại tu sư cũng chỉ là nỗ lực chống dỡ, lúc này đã có chút lực bất tòng tâm.

Bị truyền tống tới nơi này, ba vị Vu sư có chút không hiểu ra sao, nhưng sâu trong nguyên thức cũng không dám có một chút thả lỏng nào, người mặc huyết giáp trước mắt này quả thực quá mức lợi hại rồi, chỉ sợ đạt được tu vi đế giai.

Bất quá từ khi bị truyền tống tới đây, lực chú ý của Huyết Ma hiển nhiên có chút phân tán, áp lực lên người ba vị Vu sư nhỏ đi không ít.

- Hàn Nguyệt, ngươi thế nào vẫn còn chưa chết?

Vẻ mặt Huyết Ma kinh ngạc nói.

- Hừ, các ngươi không chết, bản cung làm sao có thể đi cho được!

Hàn Nguyệt cười lạnh nói.

Huyết Ma liếm liếm môi nói.

- Đàn bà thối, nhiều năm trôi qua như vậy rồi ngươi vẫn còn dây dưa không rõ, bản tướng quân liền uống chết máu của ngươi, rút xương rồi ăn cốt tủy!

- Vậy phải xem ngươi có cái bản lãnh đó hay không, mấy tiểu bối kia còn không thắng được, còn dám kêu gào trước mặc bản cung!

Hàn Nguyệt Tiên Tử coi thường nói.

Thấy Huyết Ma dừng công kích này, để cho ba vị Vu sư tùy ý công kích nhưng cũng không làm sao công phá được chiếc thuẫn màu máu hắn phát ra.

- Bản tướng quân chỉ là ngủ say nhiều năm, có chút uể oải tinh thần mà thôi, tìm mấy tiểu bối này luyện lại quyền cước làm nóng người!

Hàn Nguyệt Tiên Tử không hề trả lời, mà là nhìn Lâm Khiếu Đường một chút nói.

- Tiểu Tốt, bản cung ra lệnh cho ngươi hiệp trợ ba người kia đối phó với Huyết Ma, ta sẽ phóng ra đại điêu, lấy thực lực của ngươi và uy lực của đại điêu, nhất định có thể bắt được súc sinh đó, hắn vừa mới thức tỉnh không lâu, còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân thể, phải tốc chiến tốc thắng, ở đây khí nguyên nồng nặc, tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn bên ngoài tới vài lần. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mặt Lâm Khiếu Đường không biểu tình, trực tiếp vọt tới, bất quá trong mắt cũng lóe lên một tia sáng, rút cự kiếm ra nhằm thẳng hướng Huyết Ma chém tới.

Huyết Ma coi thường nói.

- Tiểu bối vô tri, cùng bản tướng quân đấu pháp còn có thể duy trì một lúc, còn cận chiến, ngươi muốn chết!

Lâm Khiếu Đường đối với lời nói của Huyết Ma như mắt điếc tai ngơ, hóa thành một đạo quang mang màu tím bắn thẳng tới.

Điều này làm cho ba gã Vu sư kinh ngạc không thôi, bọn họ chiến đấu với Huyết Ma đã ba ngày, biết rõ thân thể như sắt đá của hắn lợi hại ra sao, cho dù là bản mạng pháp bảo của đại tu sư cũng không thể để lại vết thương trên người hắn, thân thể cường hãn hơn so với võ tu địa vương giai hậu kỳ mấy lần, cùng hắn cận chiến quả thực là muốn tìm chết!

- Ngu ngốc!

Hàn Nguyệt Tiên Tử lo lắng khẽ quát một tiếng, nhìn thanh niên mặc tử bào liều lĩnh xông vào vật lộn với Huyết Ma, nàng cũng cực kỳ không hiểu.

- Tới hay lắm, chết đi!

Đôi con ngươi màu hồng của Huyết Ma mạnh mẽ mở ra hét lớn.

Một bàn tay với móng vuốt vô cùng sắc bén giống như thiểm điện chụp xuống, đạo quang mang màu tím trong hư không không thể né tránh, đột nhiên quang mang màu tím lóe lên màu vàng, tốc độ biến hóa quỷ dị, xuất hiện bên cạnh Huyết Ma.

Một trảo này của Huyết Ma đã bắt vào khoảng không.

- A!

Hàn Nguyệt Tiên Tử hơi kinh ngạc, đôi lông mày như trăng khuyết vô ý thức nhếch lên.

Ba vị Vu sư không thể tin tưởng, bọn họ quá rõ ràng sự lợi hại của Huyết Ma rồi, đối với Lâm Khiếu Đường bọn họ cũng có vài phần quen thuộc, thế nhưng chuyện vừa mới xảy ra đã làm cho bọn họ có điểm không rõ ràng.

Không chỉ có những người đang đứng xem, Huyết Ma càng thêm hoảng sợ, đang muốn biến đổi chiêu thức thì đã không còn kịp nữa rồi.

Bị Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ chém xuống một kiếm, đương một tiếng, nhưng cũng chỉ chém vào khoảng không.

Huyết Ma thấy không thể thi triển kịp chiêu số chống đỡ, đơn giản toàn lực lóe lên, lập tức né qua được, so với sự biến chuyển tốc độ của Lâm Khiếu Đường trước đó có vài phần tương tự.

Sau đó Lâm Khiếu Đường cùng với Huyết Ma nhiều lần biểu diễn thay đổi vị trí với tốc độ nhanh tới kinh người trong không trung, hai người đánh tới không thể nhìn rõ, ai cũng không làm gì được ai, Huyết Ma càng bá đạo hung mãnh, có đôi khi trao đổi vài chiêu rồi tách ra, mà Lâm Khiếu Đường biến đổi chiêu số rất linh hoạt, chiêu số hoàn toàn là tùy cơ ứng biến, Huyết Ma hoàn toàn không thể động tới hắn được.

- Hảo tiểu tử, ngươi dám giả ngốc trước mặt bản cung, thực sự là dụng tâm bất lương, chờ khi hoàn toàn thu thập đầu Huyết Ma này, bản cung sẽ tính toán cẩn thận với nhau.

Hàn Nguyệt Tiên Tử lẩm bẩm, trong lòng lúc này có chút kiêng kỵ với thanh niên mặc tử bào, dù sao tu luyện giả có thể đánh với Huyết Ma khó phân cao thấp như vậy, cho dù là tu luyện giả thượng giới như nàng cũng phải coi trọng.

Hàn Nguyệt Tiên Tử lật tay, một đầu đại điêu xuất hiện trên tay của nàng, đại điêu có hình thể so với lúc còn trong động băng nhỏ hơn rất nhiều, toàn bộ chiều cao cũng chỉ có một thước mà thôi.

- Điêu nhi, tới lột tim của Huyết Ma kia xuống cho ta.

Hàn Nguyệt Tiên Tử nhẹ giọng nói, nhưng ngôn ngữ nhỏ lại lại làm người khác kinh hồn táng đảm.

Đại điêu ngân dài một tiếng, sau đó hai cánh mở rộng muốn bay lên, đúng lúc này, hai đạo thân ảnh giao nhau cấp tốc lao tới, ánh mắt Hàn Nguyệt Tiên Tử biến đổi, đầu tiên là để đầu đại điêu bay ra ngoài, sau đó bắn ngón tay, một đoàn quang mang màu trắng xuất hiện lao tới.

Hai đạo thân ảnh bỗng nhiên đan xen với nhau, trong đó có một đạo thân ảnh màu tím trong nháy mắt thay đổi vị trí, xuất hiện bên cạnh thân thể của đầu đại điêu.

Ánh sáng lạnh trong mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe, một tử kim thủ mạnh mẽ bắt tới, lập tức vững vàng khống chế lấy đầu đại điêu.

Huyết Ma tập trung chống đối lại đoàn quang mang màu trắng của Hàn Nguyệt Tiên Tử, không có lòng đi truy đuổi thân ảnh màu tím, mà Hàn Nguyệt Tiên Tử lúc này có có chút phản ứng chậm chạp, mở mắt trừng trừng nhìn vào gã thanh niên mặc tử bào bắt giữa điêu nhi của chính mình.

Bắt lấy đại điêu, Lâm Khiếu Đường căn bản không suy nghĩ nhiều, khí nguyên trên người hoàn toàn mở, lục dực kim lôi xí phía sau người lóe lên, lấy tốc độ nhanh tới không thể tưởng tượng bay đi mất, chớp mắt một cái đã không còn thấy đâu nữa.

Hàn Nguyệt Tiên Tử vốn định đuổi theo, nhưng lại bị Huyết Ma cản lại. Huyết Ma vốn không định tấn công, nhưng trong lúc vô ý khoảng cách bị rút ngắn nhiều như vậy, nếu không thu chút lợi tức thì thật đáng tiếc.

Ngay khi Hàn Nguyệt Tiên Tử chống đỡ Huyết Ma, xa xa truyền tới một đạo thanh âm thảm nhiên.

- Đa tạ Hàn Nguyệt Tiên Tử ban thưởng điêu, Lâm mỗ xin cáo từ trước.

Hàn Nguyệt Tiên Tử cắn chặt hàm răng, nàng thực sự không nghĩ ra, ngươi kia mai phục bên cạnh chính mình là vì muốn bắt lấy cửu thiên tử hoàng điêu đã sắp hết thọ nguyên, đầu đại điêu này tuy là dị thú hi hữu lại lợi hại không gì sánh được, thế nhưng bị nhốt lại nơi có khí nguyên loãng nhiều năm, sớm đã không còn nhuệ khí, tu vi cũng bị giảm đi nhiều, ngoài trừ tương đương với pháo hôi ra, thực sự đã không còn bao nhiêu tác dụng.

- Tiểu tử thối, đừng bị bản cung bắt được, bằng không ngươi chờ xem.

Hàn Nguyệt Tiên Tử hung hăng truyền lại thanh âm, bất quá có đi không trở lại.

Lâm Khiếu Đường dùng thời gian mấy hơi thở liền phi độn ra ngoài hơn nghìn trượng, về phần tình hình chiến đấu như thế nào hắn mặc kệ không thèm quan tâm, bắt được đầu đại điêu này đã coi như đại công cáo thành rồi.

Nơi này dựa theo lời nói của Hàn Nguyệt Tiên Tử thì hẳn là đại lục Di Tích, một trong năm đại lục, liếc mắt nhìn về bốn phía đều là di tích cát trắng, có vẻ cực kỳ hoang văng. Lâm Khiếu Đường đối với nơi này xa lạ tới cực điểm, phi hành hồi lâu không có mục đích, chỉ cần chọn phương hướng không có khí nguyên nào là được rồi.

Cách địa điểm Lâm Khiếu Đường bị truyền tống tới khoảng trăm dặm, một cỗ khí nguyên cực kỳ khổng lồ phóng lên cao, nơi này chí ít tụ tập gần hai mươi vị tu luyện giả địa vương giai.

Nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lâm Khiếu Đường tuy có chút hiếu kỳ, thế nhưng lúc này cũng không có lòng dạ nào hỏi đến, một lòng nghĩ tìm nơi an toàn, trước tiên lấy khối toái phiến trong bụng đầu đại điêu kia đã.

Một đường phi hành, ước chừng thời gian một nén hương, Lâm Khiếu Đường điên cuồng phi hành hơn trăm dặm, khí nguyên bốn phía rõ ràng nhỏ đi không ít, xác định không có uy hiếp gì mới dừng lại hạ xuống.

Nhìn đầu đại điêu nắm trong tử kim thủ, Lâm Khiếu Đường hơi chút do dự, chung quy có chút không nhẫn tâm hạ thủ. Đầu đại điêu này tuy rằng không nói tiếng người, thế nhưng tựa hồ có linh tính rất cao, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, tựa hồ như biết Lâm Khiếu Đường định làm gì.

- Tiểu tử, ngươi cư nhiên cũng có thời điểm nhẹ dạ. Bất quá ngươi đã dùng sai chỗ rồi, điêu nhân huynh này cho dù không giết đi nữa thì nó cũng không thể sống được lâu, hơn nữa nó vẫn đang sống trong khổ sở, ngươi giết nó ngược lại chính là giúp nó.

Kỳ Áo mở miệng nói.

Lâm Khiếu Đường trên con đường tu luyện, giết người cũng không hề ít, thế nhưng đối với những kẻ hắn từng giết chưa từng thấy hổ thẹn, đương nhiên tiền đề là người khác không hề có uy hiếp gì tới hắn, nếu như không có uy hiếp hoặc là vô hại, hắn chẳng bao giờ sát sinh qua.

Ngay lúc Lâm Khiếu Đường còn đang do dự, đại điêu bỗng nhiên quay đầu huýt sáo mấy tiếng nhè nhẹ, tựa hồ đang nói cái gì đó lại tựa hồ như muốn cái gì đó.

Ánh mắt Lâm Khiếu Đường khẽ động, lấy ra quả trứng màu trắng kia.

Vừa nhìn thấy quả trứng, đại điêu nhất thời kinh hỉ không gì sánh được. Lại kêu len nho nhỏ, trong miệng đại điêu bắn ra một khối khí thể màu tím, vờn xung quanh quả trứng, rất nhanh khối khí thể màu tím này tiến vào trong quả trứng.

Sau đó, đại điêu cảm kích liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, đột nhiên phát lực mạnh mẽ giãy thoát khỏi tử kim thủ, thẳng tắp nhằm phía mặt đất, trong nháy mắt biến thành một đông thịt nát.

Lâm Khiếu Đường nhìn vào thi thể, đầu đại điêu này dĩ nhiên đã mất đi thú nguyên tinh, ngay cả khí nguyên đều thiếu đến thương cảm, chỉ để lại thi thể đã hết sinh mệnh lực.

- Tiểu tử, đại điêu đã ngưng tụ chút khí nguyên cuối cùng cung cấp cho quả trứng, nó hy vọng ngươi có thể chiếu cố hậu nhân của nó cho tốt, sau khi tự sát hồi báo ngươi giúp nó chăm sóc quả trứng, nó cũng biết thứ ngươi muốn đang ở trong bụng nó.

Kỳ Áo cảm khái nói.