Đấu Y

Chương 462: Khiếu Đường giải hoặc




Lâm Khiếu Đường sao không biết muốn tiến hóa phải gian nan đến mức nào, vô luận là yêu thú, trùng tộc hay là tu luyện giả đều có thời điểm trùng quan đột phá bình cảnh, mà càng về sau lại càng khó.

Chỉ trong thời gian vài chục năm liền từ cấp tám trực tiếp nhẩy lên cấp mười một, điều này cũng tương đương với tu luyện giả đột phá một giai rưỡi. Huyết giác trùng thể thành thục hẳn phải là cấp mười nhị tinh huyết giác trùng, nhưng ở đây lại là tam tinh Huyết Giác trùng.

Từ bên trong huyệt động lao ra một con huyết giáp trùng, mỗi một phiến lân giáp trên lưng đều có ba điểm sáng màu bạc. Nhị tinh Huyết giác trùng chỉ có hai điểm mà thôi.

Đặc điểm huyết giác trùng bước vào tinh cấp chủ yếu là toàn thân màu đỏ như máu, phía sau có điểm sáng màu bạc, trên đầu là một cây gai sắc nhọn dài hai thước, cái miệng mở ra trông giống như cái kìm khổng lồ.

Tam tinh Huyết giác trùng cấp mười một tương đương với tu luyện giả linh hồn giai. Một đám Huyết giác trùng còn có thể đánh một trận với một địa vương giai, khơi khơi chỉ với năm tên tu luyện giả đại sư giai làm sao có thể là đối thủ của chúng đây.

Hơn mười con tam tinh Huyết giác trùng dùng tốc độ kinh người bay ra, nam tử mặc võ phục màu lam trong nháy mắt đã bị đuổi theo, mắt thấy miệng trùng đã cắn đến, nam tử mặc võ phục màu lam lật tay đánh ra một chưởng, một cỗ khí diễm từ chưởng tâm bắn ra ngoài.

Con Huyết giác trùng cách nam tử mặc võ phục màu lam gần nhất lập tức bị cỗ khí diễm này thôn phệ, nhưng mà khí diễm qua đi con Huyết giác trùng đó vẫn hoàn hảo không chút tổn hao, ngay cả là một điểm trầy da cũng không thấy.

Nam tử mặc võ phục màu lam mở lớn con mắt, nhìn cái kìm thật lớn kia cắn một ngụm đơn giản đã nuốt gọn đầu của mình, rồi tiếp sau đó là toàn bộ thân thể phảng phất như đống thịt đổ ầm ầm xuống dưới mặt đất.

Lão giả họ Ngưu, nam tử mặc võ phục màu vàng và nữ tử mặc cung trang đều bị một con huyết giác trùng đuổi theo, chiến đấu căn bản còn chưa bắt đầu đã kết thúc, năm tên tu luyện giả đại sư giai hầu như bị miễu sát.

Cảnh tượng này chính sự hung hiểm ban đầu của Đại Lục Phong Ma, làm cho người ta không rét mà run.

- Tiểu Lan, Tố Tố, hai người các ngươi phối hợp giết chết những con súc sinh này.

Sau khi Lâm Khiếu Đường chứng kiến năm tên tu luyện giả bị miễu sát hoàn toàn, lúc này mới nói.

Tu vi hai nàng này tuy rằng đã tới linh hồn giai trung kỳ, thế nhưng kinh nghiệm thực chiến lại phi thường ít ỏi, điểm này không thể so sánh được với Tân Tây Á, kém không chỉ là một hai đẳng cấp.

Lúc này Lâm Khiếu Đường cũng có ý rèn luyện hai nàng một chút, bằng không sau này gặp phải nguy hiểm gì đó, không có năng lực tự ứng biến thì tu vi có cường đại hơn nữa cũng chỉ là vô dụng.

Tiểu Lan mặc võ phục màu hỏa hồng lao lên không trung phát ra quang mang hỏa hồng kịch liệt. Trong chúng nữ chỉ có duy nhất Tiểu Lan là võ tu, nên phương diện tố chất thân thể so với những người còn lại mạnh hơn rất nhiều, dù sao võ tu vẫn lấy thân thể làm vốn, so với chức giả khác có điểm khác nhau.

Tam tinh Huyết giác trùng vừa mới biểu hiện thực lực cường đại ra sao Tiểu Lan đều đã nhìn thấy, tự nhiên không dám khinh thường, vừa mới bay lên liền phóng ra ba con Ám Ảnh quỷ dạ xoa thủ hộ xung quanh thân mình, trong tay cầm Hỏa Ngưng kiếm mà Lâm Khiếu Đường trong thời gian bế quan trước đó căn cứ theo Ám Ảnh chi nhận của Ám Ảnh quỷ dạ xoa luyện chế ra.

Hỏa Ngưng kiếm màu đỏ rực, được cầm bằng hai tay, thân kiếm dài bốn thước, rộng bốn tấc thuộc về loại trường kiếm, chất liệu quý hiếm lại được bách luyện qua nguyên hỏa, chuyên dụng cho võ tu, đạo tu không thể sử dụng.

Tiểu Lan cầm Hỏa Ngưng kiếm trong tay, uy thế bức nhân, hồng ảnh lóe lên đã trực tiếp tiến vào bên trong vòng vây của hơn mười con huyết giác trùng, ba con ám ảnh quỷ dạ xoa vẫn luôn bảo vệ xung quanh như hình với bóng.

Tố Tố đứng phía sau không ngừng thi triển phòng ngự, không ngừng thúc dục khí nguyên sử dụng kỹ pháp tạo một hộ thể thuẫn bao kín lại toàn thân, loại phòng ngự này chính là do Lâm Khiếu Đường đặc biệt thiết kế dành riêng cho nàng, bằng vào bộ thuẫn này coi như là công kích của tu luyện giả địa vương giai cũng có thể ngăn cản được vài kích toàn lực.

Thủ đoạn công kích của Tố Tố chủ yếu dựa vào Vô Cực Diệu Thủ quyết, pháp môn này so với Tử Kim thủ của Lâm Khiếu Đường cũng có diệu dụng tương đồng.

Hơn mười bàn tay hư huyễn màu trắng như phô thiên cái địa bắt lấy giải phẫu (tách rời) một con huyết giác trùng đang sống sờ sờ. Lâm Khiếu Đường vẫn luôn muốn truyền thụ y thuật mà bản thân mình nắm giữ lại cho Tố Tố, ngay cả y thuật kiếp trước cũng muốn truyền thụ, thế nhưng Tố Tố không làm sao học được, ngược lại chuyển hóa loại y thuật vốn không thuộc về thế giới này thành một kỹ xảo giết người khiến Lâm Khiếu Đường không khỏi bất đắc dĩ cười khổ, bất quá điều này cũng không phải chuyện gì xấu cả, vô luận như thế nào thì cũng cần phải có một chút năng lực tự bảo vệ bản thân.

Hai nàng phối hợp với nhau, không cần tốn nhiều sức liền tiêu diệt sạch sẽ hơn mười con tam tinh huyết giác trùng. Trùng tộc cấp mười một đối với hai tu luyện giả linh hồn giai trung kỳ không có gì đáng nói, trừ phi số lượng đám huyết giác trùng này biến thành hàng trăm hàng ngàn con.

Lâm Khiếu Đường, Tân Tây Á và Thần Lộ Tiên Tử chỉ lẳng lặng một bên quan sát không hề xuất thủ, khi thấy hai nàng dễ dàng giải quyết chiến cuộc, Lâm Khiếu Đường rất không có phong phạm của bậc cao nhân, đã bắt đầu thu thập tài bảo từ di thể của năm tu luyện giả xấu số kia.

Hơn mười chiếc Tử Kim thủ tìm kiếm một lúc, rất nhanh năm giới chỉ trữ vật cùng với các loại túi trữ vật đã được đưa tới.

Mấy người này cũng tính là giàu có, tổng cộng có hơn ngàn khối nguyên thạch sơ cấp và hơn ba mươi khối nguyên thạch trung cấp, cùng với không ít linh thảo đã được năm trăm năm tuổi, linh thảo hơn một ngàn năm cũng có hơn mười gốc, mà nguyên quáng kim chúc thượng phẩm hi hữu cũng có một chút.

Đáng tiếc là không có thứ gì lọt vào mắt Lâm Khiếu Đường, hắn liền phân phát vật phẩm thu hoạch được cho tứ nữ, ngay cả Thần Lộ Tiên Tử cũng có phần, thấy nàng này có chút ngoài ý muốn, định thoái thác, Lâm Khiếu Đường lại nói:

- Phía sau chỉ sợ phải nhờ Thần đạo hữu xuất thủ một chút, cái này coi như một phần thù lao đi.

Đã thật lâu không có thu hoạch nên khi cầm được mấy thứ này, trong lòng Thần Lộ Tiên Tử không khỏi vui mừng. Phải biết rằng để tìm cách khôi phục lại dung mạo, nàng đã đi tới sơn cùng thủy tận, táng gia bại sản, ngoại trừ một vài kiện pháp bảo bản mạng ra thì trên người ngay cả mười khối nguyên thạch sơ cấp cũng không có.

Sau khi tiêu diệt hoàn toàn đám Huyết giác trùng, mấy người Lâm Khiếu Đường liền tiến vào bên trong huyệt động. Bên trong tối đen nhưng kỳ thực không sâu, nhiều lắm chỉ hơn dài mười trượng mà thôi nhưng đây lại là một tử huyệt.

Bên trong huyệt động tràn ngập mùi máu tươi. Sát tính của yêu trùng so với các loại yêu thú khác mạnh mẽ hơn rất nhiều, để chủng tộc có thể phát triển hơn nữa thì chúng có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Tận cùng bên trong huyệt động là một khu vực tương đối rộng rãi, khoảng hai trượng vuông, trong góc phòng chất đống đầy các loại pháp bảo, toàn bộ đều không có linh tính, khí nguyên cũng không còn, chỉ còn là một đống kim chúc bình thường có hình dạng mà thôi, vậy nên cũng chỉ được tính là kim chúc vũ khí chứ không thể tính là pháp bảo.

Bất quá trong đó cũng có một vài thứ còn di lưu lại một chút linh nguyên cảm, luyện chế một chút thì còn có thể dùng được. Lâm Khiếu Đường liếc mắt liền nhìn thấy trên một phiến đá phía sau đám phế bảo có cắm một thanh Hỗn Thiên kiếm, dính liền với nó là một vật thể nho nhỏ màu vàng, nếu không biết mà chỉ nhìn qua thực sự còn muốn tưởng chỉ là một vật dùng để trang trí.

- Tiểu tử, lão phu cảm ứng không thể nào sai, thế nào, đúng là ở nơi đây chứ!

Kỳ Áo có chút đắc ý nói.

Biểu tình Lâm Khiếu Đường hờ hững, đưa tay nắm lấy hư không liền thu thanh Hỗn Thiên kiếm vào trong tay một cách nhẹ nhàng, rồi cuối cùng trực tiếp thu mảnh nhỏ đính trên thân kiếm vào trong nhẫn trữ vật.

Khối thứ ba đã tìm được, còn lại bốn khối nữa.

Thanh Hỗn Thiên kiếm này so với đám phế bảo bên cạnh không giống nhau, toàn bộ thân kiếm vẫn tràn đầy khí nguyên, linh tính mười phần, mà đám Huyết giác trùng không có hạ thủ tới thanh bảo kiếm này, tựa hồ là có tác dụng nào khác.

- Lão đại, những Huyết giác trùng này dĩ nhiên lại đi thu thập pháp bảo rồi hấp thụ khí nguyên trong đó.

Tiểu Lan cả kinh nói.

- Không sai. Trên sách cổ đã có ghi chép, Huyết giác trùng chính là một loại hút máu, từ đó tích lũy khí nguyên tiến hóa. Mấy vạn năm qua chưa từng có người đặt chân tới Đại Lục Phong Ma, tự nhiên không có máu huyết cho chúng nó hút, bất quá trải qua biến hóa nhiều năm như vậy, chúng đã biết lợi dụng những biện pháp khác để tăng tiến tu vi cũng không kỳ quái.

Lâm Khiếu Đường giải thích nói.

- Thế nhưng cho dù là hút đi khí nguyên từ những pháp bảo thượng cổ này thì cũng không có khả năng tiến hóa nhanh chóng đến như vậy, chỉ mới vài chục năm đã tăng liền ba cấp, nếu là yêu trùng cấp thấp còn có chút khả năng, nhưng đã ngoài cấp bảy kiên quyết không thể có khả năng này, huống chi là cấp chín cấp mười.

Thần Lộ Tiên Tử nghi hoặc nói.

Mỗi người ai cũng đều có nghi vấn, mà nhân tu so với quỷ tu, yêu tu, trùng tu, ma tu thì tiến độ thực tế nhanh hơn rất nhiều, đương nhiên thọ mệnh nhân tu cũng là ngắn nhất, có thể sống được một ngàn năm thì đã là những lão quái vật rồi. Mà tứ đại tu kia có thọ mệnh vượt quá xa so với nhân tu, ít nhất cũng có thể đạt được thọ nguyên hai ba ngàn năm, thậm chí một số còn có thể đạt được thọ nguyên trên vạn năm.

Chính bởi vì thọ nguyên dài như vậy nên tiến độ tu luyện của chúng trở nên cực kỳ chậm rãi, quỷ tu phải ở địa phương có âm nguyên sung túc tầm bổ, yêu tu phải qua vô số lần thốn biến, vận khí tốt mới có thể tiến giai được một cấp, còn nếu vận khí không tốt thì chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại tại chỗ, ma tu thì cần phải ở nơi có ma khí chướng khí dày đặc, trùng tu vaf yêu tu có chút giống nhau.

Mà chính những điều kiện hạn chế này làm cho bốn loại tu luyện chính không thể so sánh với nhân tu. Nhân tu tương đối tạp, khí nguyên bình thường, âm khí, ma khí, chướng khí thậm chí là độc khí đều có thể lợi dụng, lại có thể luyện đan, luyện pháp bảo, bốn loại tu luyện lớn kia không thể đa dạng bằng nhân tu, nói trắng ra một điểm, từ thời kỳ đầu tới trung kỳ thì tứ tu chỉ số thông minh tương đối thấp, linh trí còn chưa thành nên không thể chân chính bước vào con đường tu luyện.

Bởi vậy, bình thường tới cấp bảy, bốn loại tu luyện chính có một số ít được coi là thiên tài cũng phải cần tới thời gian một giáp mới có thể tiến giai lên một cấp, tới rồi cấp chín cấp mười thì lại càng thêm khó khăn, không có trăm năm thì đừng nghĩ tới, thậm chí phải cần tới bốn năm trăm năm hoặc là có thể vĩnh viễn chỉ dừng lại tại một bước này.

Ngay lúc chúng nữ còn đang nghi hoặc, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cười, như đã tỉnh ngộ ra điều gì đó, chúng nữ thấy vậy đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Tố Tố không nhịn được hỏi:

- Sư phụ, ngài biết chuyện gì xảy ra sao?

Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:

- Chỉ là suy đoán, không biết có đúng hay không.

Thần sắc Thần Lộ Tiên Tử khẽ động nói:

- Ý của Lâm công tử chính là những phế bảo này có vấn đề? Những phế bảo này do những tu luyện giả thượng cổ lưu lại, mỗi thứ đều là thượng phẩm, khí nguyên ẩn chứa trong đó khiến cho đám huyết giác trùng sau khi hấp thu sẽ đẩy nhanh quá trình tiến hóa?

Lâm Khiếu Đường lắc đầu nói:

- Cho dù bên trong pháp bảo có ẩn chưa khí nguyên tinh thuần đến mức nào đi nữa cũng không có khả năng làm cho đám huyết giác trùng đạt đến trình độ tiến hóa nhanh như vậy, huống chi một lúc tăng ba cấp. Nhân tu bình thường lúc xuất hiện bình cảnh thì tu luyện cũng không thể tăng tiến thêm, vô luận là có dùng tài nguyên tích lũy bao nhiêu đi nữa cũng như vậy, yêu trùng muốn tiến hóa so với nhân tu còn khó khăn hơn nhiều, không phải cứ dựa vào tích lũy khí nguyên là có thể tiến hóa được.

- Lão đại đừng dài dòng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Tiểu Lan vội la lên, trong chúng nữ cũng chỉ có nàng mới có thể nói với Lâm Khiếu Đường như vậy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lâm Khiếu Đường vô cùng thong dong, giơ thanh Hỗn Thiên kiếm trong tay lên nói:

- Các ngươi còn nhớ rõ lời hội thoại bên ngoài huyệt động của năm tên tu luyện giả kia không?

Chúng nữ đều gật đầu biểu thị nhớ rõ. Lâm Khiếu Đường lắc lắc Hỗn Thiên kiếm trong tay nói tiếp:

- Hơn chục năm trước đã có hai đại sư kết trận xông vào nơi đây, sau lại trọng thương quay về nhưng thời gian bọn hắn đi vào rõ ràng chỉ khoảng một nén hương, mà lấy tốc độ của chúng ta từ điểm truyền tống tới đây cũng phải cần thời gian nửa ngày, hai đại sư kết trận kia bất quá cũng chỉ có đại sư giai tu vi sao có thể chỉ trong thời gian một nén hương đã tới được nơi này còn quay trở loại. Điều này hiển nhiên không có khả năng, trừ phi có một cỗ truyền tống trận khác thông đến nơi này, bất quá từ lúc truyền tống tới đây ta đã tìm kiếm qua, không còn nơi nào có truyền tống trận khác, vậy nên chỉ còn lại một loại khả năng!

- Khả năng gì?

Chúng nữ như trăm miệng một lời, trong đầu các nàng đều hiện lên vô số suy đoán nhưng không thể hình dung ra được việc gì đã xảy ra. Trong lòng nôn nóng muốn biết đáp án, bằng không sẽ tạo ra một nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng các nàng, không chiến mà đã muốn lui, dù sao hung danh của Đại Lục Phong Ma thực quá thịnh.

Lâm Khiếu Đường khẽ lắc tay, Hỗn Thiên kiếm biến mất thu vào bên trong trữ vật giới chỉ, lúc này mới nói:

- Dòng chảy thời gian nơi đây so với bên ngoài hoàn toàn khác nhau, thời gian ở đây nhanh hơn rất nhiều, nếu thời gian bên ngoài chỉ là một nén hương thì trong này đã trôi qua ba ngày.