Đấu Y

Chương 45: Phong trung nhất diệp liễu




Lâm Khiếu Đường kinh ngạc nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Lâm Vũ Tuyền, thầm nghĩ khó mà tiếp thụ, vị tộc trưởng đại tỷ này cũng làm nũng, ta không bị hoa mắt chứ?

Tự biết thất thố, Lâm Vũ Tuyền hận không tìm được cái lỗ nào đó chui vào, nếu không phải nhất tâm nghĩ đến lợi ích của gia tộc, sao nàng lại phải lo lắng như vậy!

Bất quá, Lâm Vũ Tuyền rốt cuộc cũng là một tộc trưởng, rất nhanh đã khôi phục được trạng thái bình thường, nghiêm mặt nói: "Sư đệ, nếu như ngươi không phải muốn thất thành lợi nhuận phần trăm, phương thuốc này không có cũng được, gia tộc không lỗ chết không xong, một người giữ bẩy thành, dùng ba thành còn lại duy trì hơn nghìn người trong gia tộc xoay quanh, ngươi cho rằng có thể sao?"

Lâm Khiếu Đường sư tử ngoạm như vậy cũng không phải là do lòng tham tiền tài, chỉ là lo lắng sau này tu luyện càng dần càng khó khăn, tránh không được phải mua một lượng lớn tăng nguyên đan phục dụng, mà các tầng đấu luyện sau này còn không biết cần loại điều kiện hà khắc nào, hơn phân nửa là muốn xuất nhiều huyết, huống hồ hắn vẫn còn phải nuôi ba kẻ há miệng chờ ăn, trước đó cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Thấy có chút bức ép đối phương, Lâm Khiếu Đường hơi nhả ra nói: "Vậy sáu thành được rồi, tộc trưởng đại tỷ, ngươi phải biết rằng đó chính là quyền sở hữu trí tuệ của ta đó."

Quyền sở hữu trí tuệ? Đó là cái gì đông đông? Lâm Vũ Tuyền không rõ cụm từ này đại biểu cho cái gì!

Lâm Khiếu Đường đành phải giải thích nói:" Bất luận là gia tộc nào cũng sẽ liều mạng bảo vệ tổ truyền bí phương của gia tộc mình, đây là vì sao? Chính là vì bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ của bọn họ, hiểu không, phương thuốc hay chính là kết tinh của trí tuệ."

Lâm Vũ Tuyền nghe xong như lọt vào trong sương mù, bất quá cũng minh bạch đại khái ý tứ của Lâm Khiếu Đường, "Ta vẫn chưa nói không để cho sư đệ chỗ tốt, chỉ là sư đệ muốn quá nhiều, gia tộc căn bản thừa nhận không nổi, mọi người đều là người đồng tộc cần gì phải bức nhau đến vậy? Cho dù là Lâm gia trước đây đối với ngươi không tốt, nhưng chung quy mọi người đều cùng gốc rễ, Lâm Vũ Tuyền ta ngày hôm nay, ở đây phát thệ, sau này tuyệt đối không cho phép đồng môn qua lại cười nhạo, người vi phạm nhất định sẽ truy cứu."

Nói thật dễ nghe, đại nha đầu ngươi không hoàn toàn thoát khỏi sự đơn điệu a, nhân tâm loại đông tây này không thể khống chế đựơc, truy cứu? Truy cứu thế nào? Nói hai câu châm chọc, khinh thường liếc mắt cũng sẽ bị trách phạt sao? Nếu như thực sự là như vậy, tộc trưởng ngươi sợ là không làm được lâu dài! Trong lòng Lâm Khiếu Đường thở dài.

Lâm Vũ Tuyền nhìn thấy thiếu niên lộ ra vẻ do dự, nhanh chóng thừa thắng xông lên, "Nếu như sư đệ còn có điều lo lắng, ta có thể trực tiếp cho ngươi tư cách tiến vào luyện dược đường."

Nếu là trước kia thì điều kiện này quả là mê người, nhưng đối với Lâm Khiếu Đường hiện tại mà nói thì không đáng để mắt, cho dù là cho không cũng không hứng thú.

Trái lại hắn lo lắng nữ nhân một lòng vì sự chấn hưng gia tộc này thực sự cho hắn tiến vào luyện dược đường, Lâm Khiếu Đường vội hỏi: "Ngươi nghìn vạn lần đừng làm như vậy, nói vậy ta không bị nhạo chết mới lạ, lợi dụng quan hệ đi bằng của sau chính là biểu hiện không có trình độ, đựợc rồi, ngươi nói đi, ngươi có thể cấp cho ta nhiều ít bao nhiêu?"

"Ba………., không, bốn thành!" Lâm Vũ Tuỳên hạ quyết tâm rất lớn nói.

"Được rồi, nhìn tộc trưởng ngươi tận tâm tận lực, ta chịu thiệt một lần, chứng từ ta cũng sẽ không lập, ta tin tưởng danh dự của tộc trưởng đại tỷ." Lâm Khiếu Đường có điểm vô sỉ nói, kỳ thực bốn thành là đã dự định cao nhất trong lòng của hắn, nói bẩy thành chỉ là vì chủ yếu muốn có chỗ bàn bạc, ngay từ đầu đã nói bốn thành, thì khẳng định sẽ không được bốn thành, đánh cuộc một trận tâm lí chiến nho nhỏ.

Được tiện nghi lại còn ra vẻ, Lâm Vũ Tuyền mắng một câu, nói: "Nếu sự đệ có thể phối chế ra loại tân dược phẩm nào đó, có thể trực tiếp đi tìm ta."

Nhìn bóng hình xinh đẹp đang xuống núi, Lâm Khiếu Đường lén thở một hơi, ngày hôm nay may mà có phế dược đưa đến, phải vội vàng sắp sếp, không có tu luyện bên trong phế dược phòng, bằng không chẳng phải bị Lâm Vũ Tuyền vừa tóm vừa nặn, lấy tu vi hiện tại khẳng định che giấu không nổi.

Để ẩn dấu khí tức Lâm Khiếu Đường đã mượn dùng bí tịch ảnh thứ của Lão Tam Tử, chủ yếu là luyện một loại công pháp hạng nhất trong đó, một loại phương pháp liễm khí ẩn dấu khí tức hiệu quả rất tốt, cũng bởi không tu luyện sâu, hơn nữa đại bộ phận thời gian đều là tu luyện "Đấu Luyện", bởi vậy phương pháp liễm khí cũng rất sơ sài, rất không thuần thục, nếu không không đến nỗi sợ Lâm Vũ Tuyền nhìn ra chân tuớng.

Lâm Khiếu Đường cảm giác mọi việc trăm kín luôn luôn có một sơ hở, ít có khả năng tuỵêt đối chắc chắn, phương pháp liễm khí cần nhiều thời gian tu luyện hơn, mặt khác cần mua một khoả không gian giới chỉ, nhiều đồ gì đó thì túi trên người dù sao cũng có hạn.

Sắp xếp xong dược liệu, Lâm Khiếu Đường đang muốn đi đến nơi giao dịch một chuyến, xem xem có hay không có trang sức hoặc đồ vật không gian trang bị thích hợp, ngay khi bước ra khỏi cửa bỗng nhiên một trận toàn thân lạnh toát.

Ngay lập tức ngưng tụ tâm thần, phóng nguyên thức ra, trên một ngọn cây truyền đến sát khí nồng đậm.

Too……, tiếng lợi khí xé gió.

Tốc độ cực nhanh, Lâm Khiếu Đường hoảng hốt, nội hạch trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cực cao, một cái lắc mình sát sao tránh thoát.

Một thanh tiểu đao thẳng tắp cắm vào vị trí Lâm Khiếu Đường vừa đứng, một mảng cây cỏ xanh tốt nhanh chóng héo rũ.

Di………., trên ngọn đúng là phát ra một tiếng cảm thán ngoài ý muốn.

Lâm Khiếu Đường vẫn có cảm giác nguy cơ, tránh thoát ám khí, nhanh chóng vận khởi tám thành nguyên lực, nghiêng người phách một chưởng.

Hồn liệt chỉ đệ nhất trọng!

Thức thứ nhất!

Hoả liệt chưởng!

Một luồng hoả diễm hình chưởng phóng thẳng tới ngọn cây, phịch một tiếng, toàn bộ ngọn cây nháy mắt bị hoả diễm bạo liệt bao quanh, một thân ảnh màu xanh như thiểm điện chợt loé, với tốc độ cực nhanh nhảy thoát ra ngoài.

Mặc dù tránh thoát công kích nhưng thân ảnh màu xanh có chút chật vật, "Phi, sao lại không giống với tư liệu tình báo!"

Lâm Khiếu Đường lúc này mới thấy rõ, một bóng người trung bình, một thân ảnh mặc trang phục màu xanh, ẩn nấp trên cây quả là rất khó phát hiện ra, một bộ mặt giống như gan lợn, có vẻ rất hèn mọn, không hề quen biết.

"Các hạ, không muốn giải thích hành vi vừa rồi sao?" Lúc này nói chuyện hiển nhiên là dư thừa, câu hỏi quả là phí lời, ý đồ của đối phương kì thực rất rõ ràng, bất quá Lâm Khiếu đường muốn từ miệng đối phương thu lấy một chút tin tức, vì vậy đặt câu hỏi.

"Muốn biết đáp án, xuống dưới mà hỏi diêm vương!" Lục nhân căn bản không dự định cùng với Lâm Khiếu Đường có bất cứ trao đổi nào, dứt lời liền động thân.

Lục nhân nhảy lên cao chừng mười thước, khinh công rất khá, hai cánh tay giao nhau, mạnh mẽ vung lên, chỉ nghe trong không khí truyền đến tiếng xé gió liên tục.

Chí ít quá hai mươi căn hắc đinh từ trên trời phóng xuống, mang theo nguyên lực cường đại, xuyên thấu thân thể Lâm Khiếu Đường. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Lục nhân rơi xuống đất, khuôn mặt hèn mọn đến cực điểm mỉm cười đắc ý, lau khoé miệng, xúi quẩy lẩm bẩm: "Không nghĩ tới tiểu nhân vật như vậy, cũng khiến ta phải dùng đến tuỵêt kỹ tất sát, nếu là truyền ra ngoài thực là mẹ nó thật mất mặt, may là hoang sơn dã lĩnh không ai nhìn thấy!"

Nhìn thiếu niên cách đó không xa, đã chết nhưng vẫn còn đứng, lục nhân bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng hắc đinh đã xuyên thấu qua thân thể, như thế nào lại không thấy chảy máu! Chẳng lẽ là mình dùng sức quá mạnh?

Lục nhân cảm giác có chút nghi hoặc, liền tiến lên nhìn kết quả, biểu tình trên mặt thiếu niên rất ngạc nhiên, lúc này con mắt hoàn toàn mở to, chết không nhắm mắt.

Lục nhân hừ một tiếng, "Tiểu tử, loại phế tài như ngươi được chết trong tay "phong trung nhất diệp liễu" ta cũng coi như là đáng giá!"

"Ngươi là sát thủ?"

"Người nào?" Nhất diệp liễu cảnh giác nhìn bốn phía.