Đấu Y

Chương 397: Bí mật đại lục Di Tích (Thượng)





Thượng Quan Dao xuất hiện làm cho Lâm Khiếu Đường lập tức triệt để bỏ đi ý niệm sử dụng tử kim thương trận trong đầu, nếu như hai người liên thủ với nhau vì việc giải quyết vị yêu nữ trước mắt này coi như rất dễ dàng.

Trên thực tế, cho dù Lâm Khiếu Đường không sử dụng tử kim thương trận thì hắn cũng có sáu thành nắm chắc chiến thẳng Tiểu Ma Thiên Thiên, chỉ là cần lãng phí thời gian mà thôi, rất có thể sẽ rơi vào tình thế chiến đấu lâu dài.

Thương Quan Dao vừa xuất hiện lập tức phóng ra mấy đạo công kích, thế đến mạnh mẽ không gì sánh được.

Đôi con ngươi đỏ sậm của Tiểu Ma Thiên Thiên mạnh mẽ co rút lại, đối phó với một người đã vô cùng khó khăn, hiện tại đối phó với hai người liên thủ thì chính mình sợ là không chịu nổi, cho dù có thể liều mạng đánh bại hai người đi nữa thì bản thân cũng tuyệt đối không có khả năng lông tóc không tổn thương gì, thậm chí còn có thể thua thiệt mất mạng.

Tiểu Ma Thiên Thiên vung ống tay áo lên, lập tức phóng ra mấy chiếc ô khác, cùng với mấy đạo công kích của Thượng Quan Dao va chạm cùng một chỗ.

Chiếc ô cũng không tận lực cứng đối cứng, mà là mượn lực đẩy ngược lại mang theo Tiểu Ma Thiên Thiên chạy trốn đi, mặt khác mười hai chiếc ô đang tranh đấu với Lâm Khiếu Đường như ẩn như hiện, sau đó biến mất không thấy.

Quang mang màu đỏ sậm chợt lóe, nhằm về phía chân trời, độn thuật cực nhanh, làm cho người khác phải líu lưỡi. Ngay cả Lâm Khiếu Đường cũng sợ hãi than thở không thôi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tu luyện giả có độn thuật nhanh hơn chính mình.

Quang mang đỏ sậm xông lên trời, đồng thời phóng ra ba đạo phù quang đỏ sậm, bắn về phía một người trong số hai người khác đang chiến đấu với nhau, người nọ không dám đón đỡ, vội vàng né tránh, người còn lại lợi dụng khe hở lập tức hóa thành lưu quang màu đen bay đi, chớp mắt đã biến mất không thấy.

Lâm Khiếu Đường còn muốn đuổi theo, nhưng cũng không nắm chắc giết được một người, những Vu sư thảo nguyên này có mục đích rõ ràng là Đại Hạ, chính mình không cần phải chim ngốc, cứ như vậy mà kết thù hận không thể nào hóa giải. Xuất thủ đối phó với Thôn Quỷ Lão Ma cũng là do nhiều nguyên nhân cộng lại. Có oán hận, có điều huyền diệu trong đó, cũng có quyết tâm muốn rửa sạch nỗi nhục năm xưa, càng có thêm một điểm là lòng tham, từ trên người Thông Quỷ Lão Ma, Lâm Khiếu Đường có cảm giác tìm được "thức ăn" ngon lành.

Huống hồ vừa rồi Thôn Quỷ Lão Ma cũng không phải là do Lâm Khiếu Đường giết chết. Nhìn qua lão gia hỏa này cùng với yêu nữ kia có quan hệ không tốt đẹp cho lắm. Điều này làm cho Lâm Khiếu Đường thoáng yên tâm hơn một chút, như vậy Thôn Quỷ Lão Ma ngã xuống hẳn là sẽ không lưu lại thù hận quá lớn.

Lúc này, vị địa vương giai kia nhanh chóng bay tới trước người Thượng Quan Dao, bộ dáng cực kỳ chật vật, sắc mặt tái nhợt như không có máu, hiển nhiên là đã bị nội thương rất nghiêm trọng, người này liếc mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường một chút, cũng không có tâm trạng hỏi tới, quay về phía Thượng Quan Dao thi lễ nói.

- Quận chú, cựu thần cần phải có một đoạn thời gian chữa thương tương đối dài, cựu thần sẽ tới thỉnh Cửu Đỉnh Công một tiếng, chỉ sợ lúc chiến dịch xảy ra không tham dự được rồi.

Trong mắt Thượng Quan Dao hiện lên vẻ tiếc hận, nhưng cũng không thể làm gì được, không đâu tổn thất một vị đại tướng địa vương giai sơ kỳ, thực sự quá đáng tiếc rồi.

Bình thường Thượng Quan Dao kiêu ngạo ương ngạnh, địa vị tại Cửu Đỉnh Sơn cũng là trên vạn người dưới một người, nhưng đối mặt với những bằng hữu đi theo gia gia mấy trăm năm lại cực kỳ tôn kính, lên tiếng nói.

- Tĩnh Sơn Vương tứ tự nhiên, ngoài tập trung dưỡng thương ra, không cần phải quan tâm bất cứ chuyện gì bên ngoài.

- Vâng, cựu thần cáo từ trước!

Lão giả liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, trong nhãn thần hiện lên vẻ không giải thích được, đối với vị thanh niên đột nhiên xuất thủ tương trợ này hiển nhiên không có bất cứ ấn tượng gì trước đó, thế nhưng thương thế bản thân tương đối nghiêm trọng, không có tâm tư đi hỏi mấy chuyện này, sớm trở về chữa thương, bảo trì một chút chân nguyên là tốt nhất. Tĩnh Sơn Vương ngừng lại một chút rồi hóa thành tia sáng màu trắng bay đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trên bầu trời dược viên đã bị hủy gần nửa, chỉ còn có hai người Lâm Khiếu Đường và Thượng Quan Dao, bầu không khí tựa hồ có chút xấu hổ, chí ít trong lòng Thượng Quan Dao thì đúng là như vậy.

Lâm Khiếu Đường lúc này cũng tập trung tinh thần nhìn xuống bên dưới dược viên, sưu tầm một phen, không phát hiện ra dược thảo trưởng thành nào, một đoàn hỏa cầu màu lam lặng yên hiện lên trong tay.

Xoẹt một tiếng, đoàn hỏa cầu mạnh mẽ bay xuống dưới dược viên. Ầm, tiếng nổ kịch liệt vang lên, nhất thời sóng khí cuồn cuộn tràn ra xung quanh, giống như cuồng phong thổi qua.

Dược viên dưới một kích này đã bị đốt cháy sạch sẽ, không còn lưu lại bất cứ cái gì.

Thượng Quan Dao không ngờ tới Lâm Khiếu Đường lại đột nhiên rat ay như vậy, chưa kịp phản ứng thì dược viên đã bị đốt sạch rồi. Nhất thời đau lòng vô cùng, loại dược viên cao cấp như thế này cho dù là siêu cấp môn phái như Cửu Đỉnh Sơn cũng chỉ có hơn mười chỗ mà thôi.

Bất quá Thượng Quan Dao có thịt đau thì tâm tình trên mặt cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Khiếu Đường còn có vẻ phức tạp khó nói.

Nhìn mảnh đất khô cằn phía dưới, trong mắt Lâm Khiếu Đường lộ vẻ thỏa mãn, lần này tới dược viên này đúng là kiếm lớn, không chỉ có thu hoạch được rất nhiều dược thảo mà còn bắt được chân linh của Thôn Quỷ Lão Ma, còn có thể biết được bí mật kinh người nào đó, càng hữu kinh vô hiểm hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, Lâm Khiếu Đường cũng coi như đã không làm cho Lục Dương Chân Nhân đưa cho mình nhiều bí huyền kim như vậy phải thất vọng, coi như đã có thể ăn nói.

Nơi này không nên ở lâu, động tính trận đấu lớn như vậy, phía Đại Hạ Quốc khẳng định sẽ có phát hiện, Lâm Khiếu Đường đang muốn rời khỏi thật nhanh, nhưng lúc định rời đi thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng quát tháo thanh thúy, hơi ẩn chứa vẻ lo lắng.

- Này!

Lúc này Lâm Khiếu Đường mới nhớ tới Thượng Quan Dao bên cạnh, nhàn nhạt liếc mắt về phía Thượng Quan Dao tính tình cổ quái, huyền phù cách đó không tới ba trượng.

- Chuyện gì?

Hoàn toàn bị coi thường, lúc này Thượng Quan Dao hầu như không thể ức chế được xung động muốn nổi đóa, xông lên đánh người. Thế nhưng vẫn ổn định lại tâm tình, yên lặng nhìn Lâm Khiếu Đường nghĩ.

"Dù sao thì lần này bĩ tu đã cứu tính mạng của chính mình, không cần phải chấp nhặt chuyện nhỏ với hắn, quan trọng hơn nữa người này có chỗ hữu dụng rất lớn, không nên đối chọi với hắn quá mức gay gắt."

- Vì sao ngươi xuất thủ cứu ta?

Thượng Quan Dao trong lúc vô ý thức đột nhiên hỏi một câu.

Lâm Khiếu Đường nao nao, không nghĩ tới Thượng Quan Dao lại hỏi đến vấn đề này.

- Ta cứu ngươi khi nào?

- Vừa rồi a!

Thượng Quan Dao rất chăm chú nói.

- Lâm mỗ mặc dù không có ân oán gì với ngươi, thế nhưng ngươi và ta có thân phận khác nhau, ở hai bên trận doanh khác nhau, lúc này là thời điểm khai chiến, Lâm mỗ kiên quyết không ra tay tương trợ, vừa rồi chỉ là Lâm mỗ muốn giải quyết một chút ân oán riêng tư mà thôi, không phải vì Dao tiên tử, nếu đã trùng hợp giải vây cho Dao tiên tử, Dao tiên tử cũng không cần phải để chuyện đó trong lòng.

Lâm Khiếu Đường hờ hững trả lời.

- Bĩ tu, ngươi cần gì phải che giấu chứ? Lần trước tại sào huyệt Hóa Long Giao ngươi cũng đã có cơ hội, thế nhưng ngươi lại không giết bản quận chúa, hiện tại vô duyên vô cớ xuất hiện, còn ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt, rồi cứu bản quận chúa, ngươi có phải là thích bản quận chú rồi hay không?

Thượng Quan Dao lớn mật hỏi ngược lại.

Lâm Khiếu Đường hơi lắc đầu, khẽ cười nói.

- Tùy tiện ngươi nghĩ như thế nào cũng được, Lâm mỗ còn có chuyện muốn làm, cáo từ rồi.

- Không được đi, nói chưa rõ ràng, đừng mơ tưởng chạy trốn.

Thượng Quan Dao bá đạo quát lớn.

Lâm Khiếu Đường mắt điếc tai ngơ, khí nguyên trên người vận chuyển, bóng người hơi lay động đã bay ra ngoài.

Thượng Quan Dao nhìn thấy Lâm Khiếu Đường căn bản hờ hững đối với nàng, nhất thời nóng nảy, hai ngón tai điểm nhẹ, mấy mũi tên ánh sáng bắn ra ngoài, càng thêm một chiếc điểu lung (lồng chim) thật lớn đột nhiên xuất hiện chụp tới.

Lâm Khiếu Đường cảm giác phía sau có nguy hiểm, lập tức phóng ra mấy viên hỏa châu, chặn lại mấy mũi tên ánh sáng, cự kiếm nắm trong tay, lạnh lùng nói.

- Dao tiên tử, chúng ta tựa hồ như không có gì để nói, nếu như ngươi cứ dây dưa không dứt, vậy thì đừng trách Lâm mỗ giâu đổ bìm leo, lập tức phế bỏ ngươi.

Thượng Quan Dao nhìn mấy mũi tên ánh sáng của mình bị ngăn cản một cách đơn giản như vậy, bĩ tu này mấy ngày không gặp, năng lực tựa hồ như đã tăng lên một bậc, hơn nữa chính mình có trọng thương trong người, mấy pháp bảo lợi hại khi tranh đấu với Vu sư thảo nguyên vừa rồi đã bị hủy không ít, hiện tại không còn bao nhiêu chiếc lực, trực tiếp thu lại điểu lung, bay tới trước mặt Lâm Khiếu Đường, nghểnh đầu, giơ ra cái cổ trắng nõn nói:

- Bĩ tu, nếu ngươi hạ thủ được, ngươi cứ giết bản quận chúa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lâm Khiếu Đường giơ cự kiếm trong tay, không một chút lưu tình nào, mạnh mẽ chém tới. Thượng Quan Dao nhất thời hoa dung thất sắc, không nghĩ tới bĩ tu lại chân chính hạ thủ với nàng. Dưới tình huống gần như vậy mà không phòng bị, đâu còn cơ hội né tránh, thất thanh kêu lên một tiếng, kinh hoàng nhắm chặt hai mắt lại.

Vèo, một cơn gió lạnh thổi qua cái cổ trắng trẻo của Thượng Quan Dao, thân hình giống như mất hồn không hề nhúc nhích, chỉ còn chờ đầu người mỗi nẻo.

Một lúc lâu, Thượng Quan Dao chờ đợi nhát chém trí mạng hồi lâu vẫn chưa thấy, khiếp đảm mở hai mắt ra, bốn phía đã sớm không có người, ngoài trừ gió núi thét gào, cái gì cũng không có, bĩ tu không biết đã bay đi đâu không còn bóng dáng.

Lần đầu tiên lãnh ngộ sự nguy hiểm của cái chết cận kề như vậy, đôi mắt đẹp của Thượng Quan Dao tuôn trào nước mắt, còn thiếu chút nữa khóc thành tiếng, quay về bốn phía đã không còn bóng người.

- Bĩ tu, ngươi dám hù dọa bản quận chúa, bản quận chúa sẽ không tha cho ngươi, có giỏi đừng xuất hiện tại Đại Hạ quốc.

Trong nháy mắt bay đi mấy dặm, lúc này đã sớm cách đó hơn mười dặm, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không nghe được lời của Thượng Quan dao. Nhanh chóng hướng về phía địa điểm ước định với Thất Tuyệt phu nhân.

Lâm Khiếu Đường không phủ nhận dung nhan của Thượng Quan Dao vô cùng xinh đẹp, cho dù là Lâm Khiếu Đường đã nhìn quen rất nhiều mỹ nữ cũng phải tán thưởng Thượng Quan Dao càng xuất chúng, dung mạo giống như tiên tử hạ phàm, nếu như đứng trước mặt nhìn sẽ không tự chủ được lén nhìn thêm vài lần. Nhưng hắn chung quy chỉ là thưởng thức không hơn, tuyệt đối không có bất cứ ý tú nào khác.

Lâm Khiếu Đường vừa rồi không hạ thủ, chỉ là vì không có lý do gì, huống hồ thân phận của Thượng Quan Dao thần bí, từ những dị sĩ tài ba đi theo bên người của người có thể suy đoán ra được, địa vị của nàng tại Đại Hạ Quốc tuyệt đối không bình thường, chỉ sợ có hơn phân nửa là hậu trường vô cùng mạnh mẽ, nếu như thực sự động đến nàng, tất nhiên sẽ đắc tội với cao tầng Đại Hạ quốc. Lâm Khiếu Đường cũng không ngốc như vậy, không đâu đi tạo cho mình cường địch, cũng không cần thiết phải như vậy.

Huồng hồ cho dù không phải Thượng Quan Dao, Lâm Khiếu Đường cũng sẽ không ra tay nếu như không phải vạn bất đắc dĩ. Trong tình huống thông thường, Lâm Khiếu Đường sẽ không ra tay đánh chết tu luyện giả khác.

Lâm Khiếu Đường vừa ẩn nấp vừa phi hành, sau hai thời thần, rốt cuộc cũng đã đến địa điểm ước hẹn Hoa Hợp Sơn, sau khi phát nguyên thức tìm kiếm không hề phát hiện ra khí nguyên của Thần Lộ Tiên Tử và Thất Tuyệt phu nhân, nghĩ hai người còn chưa tới, thời gian ước định còn tới nửa đêm, lúc này chưa tới hoàng hôn, không cần phải vội.

Lâm Khiếu Đường cẩn thận tìm một chỗ rừng núi bí mật, động tay động chân bốn phía một chút, sau đó tĩnh tọa tại chỗ điều chỉnh nguyên khí, nắm chắc thời gian trước khi có tranh đấu khôi phục lại toàn bộ sức lực, đồng thời đem nguyên linh của Thôn Quỷ Lão Ma phóng ra ngoài.

Chân linh Thôn Quỷ Lão Ma được phóng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, nhìn Lâm Khiếu Đường có vẻ sợ hãi. Địa phương hắn ở vừa rồi quả thực là ác mộng, chỗ nào cũng có yêu quái đông nghịt, mỗi người đều có mặt mũi phi thường kinh khủng, nếu như không phải có một kim thủ thật lớn bắt lấy chính mình, Thôn Quỷ Lão Ma tin tưởng chính mình đã sớm bị ăn sống đến một chút cặn bã cũng không sót lại.

Không gian trữ vật đai lưng của Lâm Khiếu Đường tự nhiên là nơi sống của tham thị thú, Thôn Quỷ Lão Ma đứng trước đàn quỷ đói này hầu như tinh thần sắp tan vỡ, tất cả những âm mưu quỷ kế dự định trước đó đều vứt hết khỏi đầu. Thanh niên này lúc chiến đấu với chính mình sợ là năm thành chiến lực cũng còn chưa phát hết ra.

Tu luyện giới đều là thực lực vi tôn, khi thực lực đạt tới trình độ nào đó, thì có thể nghiền nát mọi âm mưu quỷ kế.

- Nói đi!

Lâm Khiếu Đường ngồi xếp bằng cách mặt đất ba thước, hai mắt khép sờ, thản nhiên nói.

Thôn Quỷ Lão Ma bị kim thủ khống chế không dám chậm trê, lập tức lên tiếng nói.

- Đại lục Di Tích có một thông đạo tiếp nối với thượng giới, đây không phải là truyền thuyết, mà tồn tại chân thực.

Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ mở hai mắt, trong mắt hiện lên một đạo quang mang kỳ dị.